Thầy Trầm cùng thầy Viên vai kề vai đứng cạnh nhau, dõi mắt nhìn theo bóng dáng cao gầy của thiến niên đang liều lĩnh cố hết sức chạy về hướng chân trời, đuổi theo chiếc tàu lượn đang dần dần đáp xuống mặt đất….
Đến cuối cùng, vẫn là không thể nào đuổi kịp, tàu lượn nặng nề ngã xuống mặt đất, va chạm khiến cho đầu chiếc tàu lượn lệch sang một bên.
Tiếu Lang vẻ mặt hết sức bi thảm lụm nó mang trở về, nhưng trên mặt vẫn còn vương lại một tia hưng phấn không lời nào có thể diễn tả được mới nãy.
Thầy Trầm thả đồng hồ ra, mỉm cười nhìn Tiếu Lang “Đối với một chiếc tàu lượn làm bằng gỗ vụn hoàn toàn không được dụng tâm quá mức để tính toán, chỉ đơn thuần bắt chước chế tạo ra mà có thể bay được 36 giây, coi như đã rất thành công rồi.”
Tiếu Lang ôm chiếc tàu lượn đã hỏng của mình, không biết phải nói cái gì bây giờ.
Thầy Trầm nhẹ nhàng vỗ lên bả vai cậu, nói “Không cần chán nản, rồi em sẽ làm ra càng tốt hơn nữa.”
☆ ☆ ☆
Tháng bảy mùa hè nóng bức, Tiếu Lang mỗi tuần đều từ nhà đến trường ba bốn bận, mỗi lần tốn hơn năm sáu tiếng đồng hồ ngồi mân mê trong phòng của đội mô hình.
Thầy Trầm giao cho Tiếu Lang một chiếc chìa khóa cũ của phòng đội mô hình, để cậu có thể thuận tiện hơn mỗi khi muốn sử dụng những thiết bị vật chất trong phòng sẵn có.
Khoảng đầu trung tuần tháng bảy, Vương Mân phải tham gia thi đấu bóng rổ cấp trung học suốt một tháng trời, cứ buổi chiều cách ngày phải đến trường học tập luyện bóng rổ, vì thế nên buổi tối hai người có thể cùng nhau dùng cơm, tán gẫu một chút.
Buổi chiều hôm đó, Vương Mân luyện bóng rổ xong, tắm rửa sạch sẽ, thấy Tiếu Lang vẫn chưa ra sân bóng chờ mình, liền tự mình đi đến khu lầu thông tin tìm cậu.
Cửa phòng của đội mô hình không khóa, Vương Mân liền đẩy cửa bước vào. Vừa bước vào phòng, một luồng khí mát lạnh xộc vào mặt, khiến cậu thoải mái hít sâu vài cái.
Tiếu Lang đang khom lưng lắp ráp mô hình máy bay, thấy Vương Mân tiến vào, chỉ nhẹ giọng nói một câu “Anh đến rồi.”
“Ừ.” Vương Mân cũng không quấy rầy cậu, tùy tiện kéo một cái ghế gần đó ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một giờ trôi qua, Tiếu Lang vẫn còn đang mày mò với cái mô hình, đang nghĩ làm cách nào để có thể làm phần cánh đuôi nhỏ lại một chút.
Vương Mân ngồi tựa vào ghế, mắt nhìn Tiếu Lang lăn qua lộn lại với mớ tài liệu.
Nhìn thật lâu, mà Tiếu Lang cũng chưa phát giác… lúc này, Tiếu Lang đã đắm chìm vào trong thế giới những mô hình máy bay của riêng mình.
Hm… như vậy coi như tạm được…
Tiếu Lang thẳng lưng đứng dậy, kéo máy bay ra dòm tới ngó lui một chút, đợi đến khi thần kinh căng thẳng hoàn toàn thả lỏng rồi, cậu mới phát giác, bên ngoài lúc này trời đã tối đen.
Tiếu Lang quay lại nhìn đồng hồ, vội vàng la lên “A ~~! Muốn bảy giờ rồi! Tiêu rồi tiêu rồi! Chắc anh đói chết rồi hả?”
Vương Mân cười nói “Không sao, làm xong chưa?”
Tiếu Lang “Rồi, sao anh không chịu kêu em chứ?”
Vương Mân không trả lời, chỉ nói “Em rất chuyên tâm.”
Tiếu Lang vươn tay gãi gãi đầu, nói “Không biết tại làm sao nữa, mỗi lần làm mấy cái mô hình máy bay này tự dưng em liền chuyên tâm đến kỳ quặc à.”
Vương Mân “Thích không?”
Tiếu Lang “Ùa.”
“Thích là tốt rồi.” Vương Mân hỏi “Ăn cơm được chưa?”
“Được.” Tiếu Lang tắt điều hòa, khóa cửa lại, hai người cùng nhau xuống lầu.
Trời lúc này đã muốn tối om, cả khu lầu thông tin cũng trở nên tối như mực, Tiếu Lang chủ động bước tới nắm lấy tay Vương Mân, nhỏ giọng hô một tiếng “Anh.”
Tiếu Lang ngốc cười một tiếng, tiếp theo lại câu có câu không nói đến chuyện làm mô hình “Nha… Thầy Trầm cố vấn của đội mô hình đó, thầy ấy tốt lắm, lúc trước em không biết làm, thấy ấy cầm tay chỉ dẫn từng chút một luôn, tuy là hiện tại em mới học tới mô hình sơ cấp kiểu vô động lực, nhưng là thầy ấy lại dặn trụ cột rất trọng yếu, umh…”
“Em thực sự là càng lúc càng thích làm phây cơ na!” Tiếu Lang nói, ngữ điệu hơi hơi ngân cao vẳng vào tai khiến cho tâm tình của Vương Mân bất giác cũng cao hứng lên.
“Tuần trước em có thử đi đến trung tâm thị, chỗ mấy tiệm chuyên kinh doanh mô hình đó, xem thử, ở đó có mấy cái máy bay điều khiển chạy bằng điện a, siêu siêu ngầu luôn! Nhưng là mắc quá chừng à, một cái hơn mấy ngàn! Một ngày nào đó, em sẽ tự mình làm ra một cái máy bay chạy bằng điện!” Tiếu Lang đột nhiên hứng khởi, hỏi “Anh~~! Anh thích cánh máy bay cánh thẳng hay là máy bay trực thăng?”
Vương Mân “Trực thăng.”
Tiếu Lang “Vậy đến lúc đó em làm cho anh một chiếc ML1100 đa cánh trang bị tự động hoàn toàn, được không a?”
Vương Mân cười nói “Được.’
Đây là lần đầu tiên Tiếu Lang tích cực thăm dò như vậy, thật lòng muốn bỏ công sức nghiên cứu một thứ gì đó giống như vậy…
Không biết kết quả sẽ như thế nào, cũng không biết tiếp tục mày mò thứ này sẽ nhận được hồi báo những gì, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện tiêu tốn thời gian.
Những lúc đắm chìm trong quá trình chế tạo ra mô hình với Tiếu Lang mà nói là khoái nhạc vô cùng, mỗi lần hồi tưởng lại quãng thời gian hơn ba mươi giây mà XL05-A1 lướt đi trên không trung ở sân thể dục lần đó, Tiếu Lang tựa như ăn phải thuốc kích thích vậy, phấn khởi đến vô pháp tự kềm chế.
Vương Mân nói “Vậy là về sau, em không cần phải oán giận em trai của mình có rất nhiều sở thích mà mình lại không có rồi.”
Tiếu Lang ngẩn ra : a! Đúng rồi!
Lúc trước tán gẫu với Vương Mân từng có lần đề cập quá những chuyện có liên quan đến Tiếu Mông, sở thích của của Tiếu Mông cực kỳ trải rộng, khiến Tiếu Lang vừa lo lắng em mình sẽ không chịu làm việc đàng hoàng, đồng thời lại có chút hâm mộ.
Mà hiện tại, Tiếu Lang có thể cảm nhận được tư vị của cái gọi là “sở thích”——
Nha~~ việc này khác xa với việc chơi game, tuy rằng chơi game online khiến mình rất vui vẻ, nhưng game dù sao cũng chỉ là thế giới giả thuyết, trừ bỏ những tâm tình thoáng hiện rồi biến mất, cái gì cũng không thể giữ lại.
Mà chế tạo mô hình, lại bày ra cho cậu một lĩnh vực hoàn toàn mới, là thứ có thể chân chính chạm vào, hơn nữa còn là một thứ có thể thông qua chạm vào để thể hội một loại niềm vui thiết thực…
Một học sinh trung học với tri thức hạn hẹp về nhiều mặt, tâm lý cùng sinh lý đều đang nằm trong gia đoạn nhanh chóng lớn dần, lại đồng thời tìm được thứ có thể gây cho mình hứng thú—— đội mô hình giúp cậu mở ra một cánh cửa, giúp cậu biết được thế giới này rộng lớn biết bao, tri thức mênh mông đến nhường nào.
Một đoạn trải nghiệm này, nhất định sẽ nhào nặn sản sinh ra ảnh hưởng vô cùng to lớn đối với nhân sinh quan của Tiếu Lang về sau này.
Tiếu Lang nhìn xuống đôi bàn tay dính đầy nhựa keo của mình, hậu tri hậu giác thốt lên “Em cư nhiên có sở thích!”
Giờ khắc này, Tiếu Lang đột nhiên cảm thấy được bản thân… tựa hồ có thể lý giải được chấp nhất của em trai mình đối với việc muốn thi vào trường mỹ thuật.
Những tập tranh mà em trai mình dày công cất chứa, những bản ký họa chất thành chồng, những quyển sách về mỹ thuật, cái gì Picasso Miller Kandinsky… không tiếc trở thành đối lập với cả nhà chỉ vì muốn thi vào trường mỹ thuật, tâm tình ấy…
Nếu như có thể cả đời làm những việc mình thích làm, ấy quả thực là một loại hạnh phúc đáng quý vô cùng…
☆ ☆ ☆
Hai người ăn cơm xong, lại trở về ký túc xá ngủ.
Tiếu Lang nói “Trễ quá rồi, lại chẳng còn xe, hại anh phải cùng em ngủ lại ở ký túc xá chịu nóng!”
Vương Mân “Không sao… À phải rồi, thứ bảy này anh có trận đấu, em tới xem không?”
Tiếu Lang “Đấu ở sân nào?”
Vương Mân “Trường thể thao Thành Bắc, nơi đó cách nhà em cũng khá gần.”
Tiếu Lang “Trường thể thao? Ngồi xe bus ba trạm là tới, mấy giờ bắt đầu a? Em đi.”
Vương Mân nói “Hai giờ chiều, nếu được em đến sớm một chút, cùng đội anh vào.”
Tiếu Lang “Ùa.”
☆ ☆ ☆
Thứ bảy, trường thể thao…
Hôm nay thời tiết rất tốt, mặt trời thực gay gắt.
Đúng giờ, Tiếu Lang tới nơi, ngay cửa trường học bắt gặp đội cổ động viên của trường Hoa Hải, dẫn đầu đội cổ động là một đàn chị học năm hai, cô nàng này thường xuyên bắt gặp Tiếu Lang ở sân tập luyện, cho nên cũng khá là quen thuộc.
“Oa——!” Đàn chị nhìn thấy Tiếu Lang, lại gần cậu đi vòng quanh hai vòng “Nhóc mi ăn mặc như vậy mà dám lết tới tận đây!”
Tiếu Lang tựa như một chú cún con, lè lưỡi ra dùng tay quạt quạt tự tạo gió cho mình “Phơi nắng nóng muốn chết luôn!”
Đàn chị liền bật ra dù che nắng, kéo cậu vào dưới dù, nói “Ít nhất cũng xách theo cái nón đội chứ! Mấy hôm nay đang ở giữa thời tiết nóng gay gắt nhất a!”
Tiếu Lang mặc áo thun không tay, lộ ra tảng tảng da thịt ở ngực cùng phần lưng, ở dưới mặc quần short ngắn, chỉ tới đầu gối, da thịt lộ ra bên ngoài bị nắng hun nóng đến đỏ bừng.
“Mi không sợ bị cảm nắng hay sao vậy!” Đàn chị nọ dùng bình phun thủy phun lên người cậu, giúp cậu hạ nhiệt độ.
Đang nói chuyện, xe của đội trường chạy đến. Đội viên đội bóng rổ theo thứ tự bước xuống xe, Vương Mân cũng nằm trong số đó. Lúc này cậu chàng mặc trên người đồng phục chính thức của đội, dáng người cao lại to, đứng trong một đám “cao” nhân hoàn toàn không thấy có chút lùn nào.
Tiếu Lang hướng về phía Vương Mân ngoắc ngoắc, cậu chàng bước đến cạnh đội trưởng nói vài câu, cả đám trong đội bóng nhất tề xoạt xoạt nhìn sang phía này.
“Tiếu Lang!” Đội trưởng là học sinh năm hai, cũng chính là một trong đám đàn anh lần đó “bắt chuyện” với cậu ở sân bóng “Qua đây nè!”
Tiếu Lang chạy qua, mấy nữ sinh trong đội cổ động ở sau che miệng cười khẽ “Nhóc kia da trắng ghê hen.”
“Phải a, da bị phơi nắng một chút mà đỏ ửng cả lên…”
“Nghe nói loại da như vậy phơi nắng kiểu gì cũng không đen na.”
“Phải đó, tui có con em họ cũng giống vậy, trời sinh trắng bóc, giữa ngày hè cũng không thèm bôi kem chống nắng, nhớ năm đó sơ trung suốt thời gian huấn luyện quân sự, người nào cũng đều phơi nắng đen như cục than, còn nhỏ phơi nắng lột một tầng da, so với lúc trước còn trắng hơn nữa!”
“A~~~~ thiệt hâm mộ a!!”
Trong chớp mắt, Tiếu Lang chạy đến trước mặt Vương Mân, hô “Anh ~~!”
Vương Mân nhìn thiếu niên cả người tựa như con gà luộc đứng trước mặt mình, nhíu mày nói “Mặc ít như thế? Không thấy nắng sao?”
Tiếu Lang lau lau mồ hôi, nói “Phơi nắng a, nóng như quỷ ấy.”
Đội trưởng cười nói “Mọi người vào thôi.”
Tiếu Lang theo chân bọn họ đi vào sân bóng rổ.
Đội của trường tổng cộng có hai mươi bốn người, ngoại trừ mỗi mình Tiếu Lang ra, ai nấy cũng mặc đồng phục màu xanh lam của đội.
Thầy thể dục huấn luyện đội bóng Hoa Hải nói với Tiếu Lang “Vừa vặn đội của chúng ta thiếu một hậu cần, Tiếu Lang, hôm nay vất vả em một chút nha.”
Tiếu Lang nói “Được, không thành vấn đề.”
Thời gian nghỉ ngơi tạm thời trước khi đấu, Vương Mân vào toilet nhúng ướt khăn lông ra, đưa cho Tiếu Lang lau mồ hôi.
Tiếu Lang “Lát nữa anh có ra sân không?”
Vương Mân “Tạm thời không.”
Tiếu Lang “Ha, anh cũng ăn không ngồi rồi hể?”
Vương Mân “Ngồi với em.”
Tiếu Lang vươn ma trảo nắm lấy chân của Vương Mân, bị Vương Mân dùng tay túm lại giữ chặt, nói “Đừng quậy.”
Ứng Trì ngửa mặt uống một hơi chai nước uống thể thao trong tay, một tay chống hông đứng dựa cách đó không xa—— hai tên “anh em” các ngươi ngồi đó ân ân ái ái, một chút cũng không phát giác được tầm mắt quái dị của quần chúng xung quanh sao?
☆ ☆ ☆
Trận đấu sắp sửa bắt đầu, cầu thủ bước vào sân bóng, trong sân mở máy lạnh tối đa, Tiếu Lang cả người tỉnh táo hắn, thầm kêu “Đã quá!”
Hiệp đầu tiên ra sân đều là mấy đàn anh năm hai, những người còn lại đều ngồi ở mấy băng ghế cầu thủ dự bị ở dưới khán đài.
Vương Mân ngồi ở gần góc, Tiếu Lang đi qua ngồi xuống bên phải cậu, mới vừa đặt mông ngồi xuống, liền cảm thấy trước mặt đột nhiên tối sầm, Tiếu Lang liếc mắt nhìn sang xem là người nào vừa mới ngồi xuống cạnh mình, cảm thấy có điểm 囧…
Ứng Trì “?”
Tiếu Lang hơi lắc đầu, mắt nhìn thẳng phía trước.
Ứng Trì dáng người rất đẹp, có vẻ khỏe mạnh hơn cả Vương Mân, bắp đùi lẫn bắp tay đều là cơ bắp, Tiếu Lang ngồi bên cạnh, tay yếu chân gầy so với tên kia quả thực… quả thực không có cách nào so a! Rất kích thích người ta a!
Tiếu Lang buồn bực, nhấc mông hướng qua chỗ Vương Mân nhích qua nhích qua một chút…
Vương Mân “?”
Tiếu Lang lại liếc mắt ngắm cơ thể Vương Mân, cùng là cơ thể giống nhau, chẳng qua cơ thể của Vương Mân các đường cong đều có vẻ nhu hòa tao nhã, cả cơ thể đều nội liễm hơn nhiều.
Phức cảm tự ti của Tiếu Lang đột nhiên nảy lên, co tay co chân, vừa nhìn thoáng qua liền cảm thấy nhỏ bé hơn.
“Tiếu Lang!” Nghe thấy tiếng kêu của thầy thể dục kêu mình, Tiếu Lang nháy mắt nhảy phốc lên, tư thế hệt như con thỏ chạy vụt ra ngoài.
Vương Mân “…”
Ứng Trì “…”
Tiếu Lang nhận lấy thùng nước suối từ tay của thầy thể dục, bắt đầu phát cho mấy đội viên bóng rổ đang ngồi gần đó.
Một đám nam sinh to con ngồi bệt dưới đất, ánh mắt bắt đầu di chuyển theo hạ thân của Tiếu Lang, trên mặt lộ ra nụ cười đáng khinh, mỗi lần Tiếu Lang cầm bình nước nhét vào tay bọn họ thì, lại đột nhiên tỏ vẻ ngượng ngùng xí hổ…
Thầy thể dục nhìn tình cảnh này, cảm thấy rất là kỳ quái : cái đám nam sinh thúi này hôm nay làm sao vậy? Chẳng lẽ là sắp đấu với Trung học huyện Đông (đối thủ trận đấu) nên bị áp lực?
Thầy không biết đầu sỏ gây ra mọi chuyện, chính là cái cặp… chân kia của Tiếu Lang—— cái quần short ngắn chỉ dài tới dầu gối, không che lấp được phần đùi thon cùng đầu gối, bắp chân cùng cổ chân… các bộ phận lộ thiên ra ngoài, liên tiếp dần đi xuống… chân dài một cách tự nhiên, da thịt lại trắng nõn, thực là chọc cho người ta suy nghĩ vu vơ~
Đám nam sinh kia căn bản không hề coi Tiếu Lang như là đồng loại cùng tính với mình.
Đến lượt phát nước cho Vương Mân cùng Ứng Trì, Tiếu Lang mới chợt phát hiện, cái chỗ mình ngồi lúc này thực… rất nhỏ a! Dựa theo hình thể trung bình của mấy tên đội viên bóng rổ, có thể nhét một người vào giữa hai người kia là không có khả năng.
Tiếu Lang phát nước xong rồi, cứng ngắc trở về chỗ ngồi, sau đó kinh ngạc phát hiện, cái khe hở kia vừa đúng lúc có thể nhét mình vào, không những vậy, vẫn còn dư dả không gian cho cậu có thể xoay xoay thắt lưng hay ngọ nguậy đầu.
Tiếu Lang lại tự ti… vì cái gì mình lại bé tới vậy a a a a!!
☆ ☆ ☆
Trận đấu với trung học huyện Đông thi đấu có vẻ miễn cưỡng hết sức, cũng khó trách… Trung học huyện Đông nổi danh là chơi bóng nhanh còn gì.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, Hoa Hải vẫn là bị đối phương làm cho rối loạn cước bộ.
Hiệp thứ hai, Vương Mân được thay thế ra sân.
Vương Mân có một ưu điểm mà tất cả mọi người đều phải giơ tay khen ngợi, đó là sức mạnh có thể ổn định được lòng người——bất luận là ở trong đội ngũ nào, Vương Mân đều có thể khiến đội ngũ ấy dần dần đi theo bước chân của cậu mà chơi bóng.
Một người có tài năng như thế trong một đội bóng là rất khó kiếm được, không phải là đội trưởng, cũng không phải là át chủ bài, sẽ không thông qua chỉ lệnh hoặc là ghi điểm để cổ vũ tinh thần của mọi người.
Nhưng, chỉ cần cùng người như vậy chơi bóng, bạn liền có thể trông thấy được, mỗi một động tác, mỗi một biểu tình, ánh mắt của người đó, đều là thoải mái đến vậy, bình tĩnh lại ung dung đến vậy… Bạn sẽ chậm rãi cảm nhận được một điều, kỳ thật thắng hay thua cũng không là vấn đề, chỉ cần vui vẻ hưởng thụ quá trình chơi bóng, đó mới là điều quan trọng nhất.
Một khi mọi người đạt được loại tâm tình thoải mái này, lập tức sẽ khiến bọn họ có thể hợp tác khăng khít hơn bao giờ hết trên sân bóng—— không hề có nóng nảy một khi lòng người dao động, không có cảm giác lòng như lửa đốt khi phạm phái sai lầm, càng sẽ không cần phải mạo hiểm đơn độc một mình.
Ngay khi nửa trận đầu sắp kết thúc thì, điểm số chênh lệch giữa Hoa Hải cùng trung học huyện Đông chậm rãi cân bằng, hiệp thứ ba bắt đầu, thầy huấn luyện liền thay đổi Ứng Trì vào sân, dưới sự phối hợp của Vương Mân cùng Ứng Trì, Hoa Hải bắt đầu ghi điểm liên tục.
Hiệp thứ ba kết thúc, Hoa Hải vượt lên dẫn trước.
Tiếu Lang kích động, hò hét om sòm ủng hộ đội trường mình. Hiện tại chẳng phải lúc phân biệt cái gì C1 hay C5, mỗi một cầu thủ đều là đại biểu cho trường học của mình, đều là phe mình!!
Nhất là Ứng Trì, người này riêng trong hiệp ba, một mình ghi được 17 điểm!
Đợi đến lúc Ứng Trì lui về ghế nghỉ ngơi, Tiếu Lang liền đưa khăn mặt dâng nước suối, ân cần đến bất ngờ, hoàn toàn tương phản với thái độ coi thường hết sức hồi đầu.
Vương Mân ngồi trên ghế nghỉ, thở dốc không ngừng, Ứng Trì chơi bóng rất mạnh mẽ, thế công quá mức dữ dội, khiến Vương Mân có phần cố hết sức để phối hợp.
Tiếu Lang chạy sang giúp Vương Mân xoa bóp bả vai, Vương Mân khom người xuống, dùng tay đấm đấm lên bắp chân của mình, Tiếu Lang hỏi “Chân anh có hơi run, bị vọp bẻ sao?”
Vương Mân nói “Chạy có hơi quá độ.”
Tiếu Lang “Để em giúp anh xoa bóp.”
Vương Mân vội vàng nói “Không sao, tự anh làm được rồi.”
Tiếu Lang không thèm để ý Vương Mân ngăn cản, vòng qua ghế đến trước mặt Vương Mân, quỳ gối một chân, nâng lấy chân Vương Mân, nhẹ nhàng đấm đấm.
Tư thế này thực sự là rất ái muội, cho nên khiến sở hữu đội viên đội bóng Hoa Hải đều hướng mắt dòm qua bên này, thậm chí hấp dẫn luôn ánh mắt của vài người ngồi gần đó.
Ngồi gần cả hai người nhất là Ứng Trì, giờ phút này đã muốn hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm.
Tiếu Lang cùng Vương Mân đều hồn nhiên chả biết chút gì, chuẩn một bộ chủ nhân và sủng vật, hết sức hài hòa.
Tiếu Lang dần dần hạ người ngồi xuống, kề sát chân của Vương Mân, nhẹ nhàng dùng tay kéo ra dây giày có hơi lỏng lẻo, hết sức chăm chú giúp Vương Mân buộc lại dây giày, sau đó ngước đầu.
Vương Mân có chút kinh ngạc nhìn, tay cũng bất giác vỗ lên đầu Tiếu Lang “Tiểu Tiểu…”
Cảm xúc trong ánh mắt của thiếu niên, Tiếu Lang không thể lý giải được, nhưng cậu lại hết sức hưởng thụ loại cảm loại cảm giác khiến cho tim của mình tăng tốc như thế này.
Vương Mân vuốt ve mái tóc của cậu, tựa như sủng vật chiếm được khen ngợi khích lệ từ chủ nhân, Tiếu Lang mỉm cười thực vui vẻ, bên má trái chợt ẩn chợt hiện má lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Cậu ôm lấy chân Vương Mân, dùng mặt cọ cọ.
Ứng Trì cầm chai nước khoáng, miệng há một nửa, quên mất phải uống… Trong lồng ngực có một cỗ cảm xúc không tên đang không ngừng dâng lên, nhưng lại không tìm được lối ra để phát tiết…