Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược

Chương 10: Đi chơi phải mang theo áo mưa



Hít sâu một hơi, Mộ Dung Cương mới có thể giữ cho biểu tình trên mặt không thay đổi, xoay người lại,“Đúng vậy, đã lâu không gặp.”

Tựa hồ như sợ Kì Khang Chi nói ra chuyện gì đó, không đợi Kì Khang Chi mở miệng, lại lập tức nói tiếp,“Nghe nói chú đến công ty làm việc, sao rồi, có vất vả không?”

“Ừ…… cũng tạm được!” Bị cắt ngang lời định nói, chỉ có thể nói theo đối phương, bất quá Kì Khang Chi rất nhanh liền chuyển câu chuyện trở về,“Còn cậu? Gần đây vẫn ổn chứ?”

“Rất tốt.” Cười cho có lệ, Mộ Dung Cương nhướng mắt nhìn xung quanh tìm cứu tinh để có thể rời đi. Cũng thật là trùng hợp, cứu tinh đã xuất hiện, tuy rằng không phải là người y muốn cho lắm, bất quá có còn hơn không.

Thân hình cường tráng chắn ngay trước mặt y, nhất thời tạo cho y có cảm giác an tâm,“Kì Khang Chi, đã lâu không gặp a!”

“Đúng vậy, đã lâu không gặp. Đường ─ Mộ ─ Dương!”

Đồng dạng chào lại một câu, giữa hai người bọn họ, bắt đầu hiện lên bầu không khí căng thẳng.

Tiểu lưu manh tà nghễ nhìn hắn, hắn tà nghễ nhìn tiểu lưu manh, một kẻ bĩu môi, một kẻ nheo mắt, một kẻ hai tay đút trong túi quần, một kẻ khoanh tay trước ngực, đểu a vẻ thong thả ung dung, kì thật cơ bắp toàn thân đã căng cứng, nắm tay vô thức mà siết lại. Giống như hai cao thủ giằng co, giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.

“Hai đứa đang làm gì vậy? Trìu mến nhìn nhau hay là hai mắt đẫm lệ nhìn đối phương?” Kì Ái Chi đến gần trêu chọc.

Bảy năm không gặp, Kì gia tiểu công chúa năm nào nay đã trưởng thành thành đại công chúa. Mái tóc dài nhuộm màu cafe, đuôi tóc được uốn thành lọn, vì là cuối tuần nên cô chỉ đơn giản buộc thành một cái đuôi ngựa cao cao, áo thun chữ T cùng quần jean pantyhose càng khiến cho cô thêm trẻ trung xinh đẹp.

Cũng giống như đại đa số thai long phượng, bề ngoài của cô và em trai song sinh không giống nhau, cô có đôi mắt của lão cha Kì An Tu, gương mặt lại giống ba ba Diêu Nhật Hiên, Kì An Chi thì hoàn toàn tương phản với cô, gương mặt cực kì giống Kì An Tu, đôi mắt lại rất giống ba ba mình.

Nhưng bất luận là tổ hợp như thế nào, gien tốt đẹp của Kì gia đều không thể cho ra kẻ xấu xí, tất cả vẫn đều là mỹ nữ tuấn nam, đứng chung một chỗ giống như Kim Đồng Ngọc Nữ, rất là cành đẹp ý vui.

Kì Ái Chi là con gái một trăm phần trăm, cũng là người duy nhất của Kì gia mà Đường Mộ Dương hồi còn nhỏ không trêu chọc. Không phải bởi vì sợ, là vì hảo nam không cùng nữ đấu, Đường Mộ Dương tự nhận thấy mình rất là đàn ông.

Kì Ái Chi giơ nắm tay ra, nện trước ngực Đường Mộ Dương một cú, rất nhanh chuyển thành mát xa, chậc chậc khen ngợi,“Tiểu tử này a! So với hồi trước có rắn rỏi hơn!”

Một cái móng heo nhỏ yêu nghiệt cũng nhân cơ hội ăn ké đậu hủ,“Cô Tư à, hồi trước cô có sờ qua rồi hả? Có gì khác không?”

“Dừng tay!” Đường Mộ Dương nhướng mày, đem hai cái móng vuốt đang sờ loạn trước ngực mình nhéo một phát,“Lão tử không phải là hàng đi bán, sờ cái gì mà sờ!”

“Xì, keo kiệt!” Kì Ái Chi hậm hực liếc mắt xem thường, thu tay ngọc về.

Mộ Dung Liệt cũng đem móng vuốt rụt trở về, vui vẻ rạo rực nói,“Nếu để cho đám bạn học của cháu biết, cháu được sờ ngực Yannis, bọn nó chắc đố kỵ đến hôn mê mất! He he!”

“Đừng có mà ra ngoài nói hươu nói vượn!” Kì Ái Chi nói lên tiếng lòng của Đường Mộ Dương,“Nếu để cho người ta biết tên thật với địa chỉ của tiểu tử này, tiểu tử này không đem cháu ra chém thành tám khối mới là lạ, ngay cả ông anh của cháu cũng chả cứu được cháu đâu!”

Ta nào có bạo lực như thế? Tiểu lưu manh đang định hướng cậu em vợ thanh minh, nhưng vừa quay đầu thì thấy tên nhóc kia đã sớm té ra thật xa. Vậy thì còn biểu hiện cái rắm gì? Tiểu lưu manh quyết định dẹp luôn!

Mà Kì Khang Chi nhìn theo bóng lưng của ai đó bỏ đi, hơi lộ ra thất vọng lẫn buồn rầu sâu sắc.

Nhớ có ai đó đã từng nói, nói thì không nhất định là ai cũng phải nói, nhưng ăn thì ai cũng phải ăn.

Dù cho có một bầu không khí kì lạ cứ treo lơ lửng trên bàn ăn, nhưng cũng không gây trở ngại cho mọi người thưởng thức một bữa ăn thịnh soạn ngon lành.

“Thật sự đáng tiếc, sao Hải Trừng không đến nhỉ?” Đường Lập Hiền đưa mắt nhìn bốn phía, đúng là thiếu mất một người.

Hà Gia Duyệt mỉm cười giải thích,“Nó muốn làm cho xong bài tập cuối khóa, sang tuần mới bắt đầu kỳ nghỉ.”

Khó trách không thấy gia khỏa đó! Đường Mộ Dương cúi đầu cắn miến sườn nướng, cảm thấy dì Phùng làm không được ngon lắm, mai mốt kêu “cô bé” kia làm cho hắn ăn, khẳng định sẽ ngon hơn nhiều.

Diêu Nhật Hiên chen vào hỏi,“Vậy nó có tính toán đi đâu chưa? Là đi một mình hay là đi với bạn?”

Hà Gia Duyệt phì cười, nói ra bí mật của con mình,“Nó nói là đi một mình nhưng con cảm thấy hình như là nó có hẹn với ai đó. Nếu không thì nó cũng sẽ không cố ý đi mua vài bộ đồ mới, còn chuẩn bị rất nhiều thứ mà bình thường nó chả bao giờ để ý đến.”

Là sao? Nhóm gia trưởng đang ngồi ăn nhất thời hai mắt đều tỏa sáng lấp lánh,“Là bạn gái à? Bảo nó mang về nhà đi!”

“Đừng quên bảo ảnh mang theo áo mưa! Biện pháp an toàn phải làm cho tốt!” Có thể nói ra câu này chỉ có thể là tiểu yêu nghiệt của Mộ Dung gia. Làm cho mấy người da mặt mỏng liền đỏ bừng, nhất thời mọi người cười ầm ĩ.

Cười xong, Kì An Tu mới cảm khái,“Nói đi cũng phải nói lại, đám nhỏ nhà chúng ta đã đến tuổi yêu đương rồi. Nhớ năm đó, Gia Duyệt mới mười sáu tuổi đã cùng Nhạc Chi kết hôn. Hạnh Chi thì trễ hơn một chút, bất quá cũng là sau khi tốt nghiệp đại học cũng cưới rồi. Mấy đứa đã có gì chưa?”

Kì An Na già mà không lão, một tay vỗ bàn cái chát,“Thẩm vấn, tất cả! Hải Trừng không có ở đây, tiếp theo là Ái Chi, nói mau, cái thằng mỗi sáng đều đưa đồ ăn đến sở làm cho con là ai hả?”

“A! Cô!” Kì Ái Chi ôm mặt thét chói tai,“Sao chuyện này cô cũng biết?”

Kì An Na rất là đắc ý,“Đừng tưởng rằng cô cả ngày ngồi ở văn phòng thì cái gì cũng không biết. Cô còn biết, bữa sáng không chỉ một phần đâu! Nếu không phải tự con lái xe đi làm, phỏng chừng ai đó cũng sẽ đưa con đi luôn!”

Kì Ái Chi bị ép cung thành công, nhận tội,“Đang trong giai đoạn điều tra, nếu như có tiến triển thì nhất định sẽ đưa báo cáo cùng bằng chứng trình lên quý tòa.”

Kế tiếp là Kì Khang Chi, hắn thẳng thắn thừa nhận,“Con cũng có người khác phái đưa bữa sáng.” Đợi mọi người đều nín thở chờ đợi nghe tiếp thì hắn lại nghiêm trang nói,“Bất quá là mấy dì làm cùng tổ coi con như con trai mà chăm sóc. Sợ con không dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng được nên mới mang hộ con.”

Hắn vào công ty nhà làm, lại được anh cả nghiêm khắc yêu cầu, không ai biết được thân phận thật sự của hắn. Mọi người nghe xong cũng thấy vui vẻ, nhất trí cổ vũ,“Phải cố lên nga!”

Chỉ có Mộ Dung Cương, ánh mắt có chút phức tạp liếc qua một cái.

“Tiếp theo là Dương Dương!” Đường Lập Hiền đợi cả buổi mới đến phiên con trai mình, liền tự mình khảo vấn,“Dương Dương, con với cái cô được đăng trên báo ấy có phải là thật không? Nếu là thật thì cha cũng không phải là không thể chấp nhận, chỉ là giới giải trí thật sự rất phức tạp, con có thể yêu cầu cô ấy giảm bớt lượng công việc, trừ bỏ chụp hình, ít ra ngoài xã giao một chút không?”

“Cha à! Cha suy nghĩ nhiều quá rồi!” Đường Mộ Dương có hơi nóng nảy mà đáp lại, bị thức ăn làm cho nghẹn, vội vàng uống một ngụm canh mới tạm ổn,“Con và Rihanna chỉ là bạn bè bình thường thôi!”

Hắn khẽ liếc nhìn người nào đó một cái, lại giảo hoạt bồi thêm một câu,“Bất quá tương lai phát triển như thế nào thì không thể nói trước được, có lẽ rất nhanh con sẽ cho cha có cháu bế đi?”

“Vậy thì thật là tuyệt!” Đường Lập Hiền vui mừng vô cùng, tựa hồ đã nhìn thấy được đứa cháu trai mập mạp cười ngây ngô với mình.

“Tiểu Cương, tới phiên con đó.” Kì An Na thiện ý nhắc nhở cháu trai.

Nếu nói Kì Ái Chi là công chúa của Kì gia thì đứa nhỏ này là phượng hoàng của nhà họ, thậm chí vì để bảo vệ tốt cho y mà họ còn tốn nhiều tâm huyết hơn.

Đột nhiên trong phòng yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Mộ Dung Cương.

Y cảm thấy hai lỗ tai mình nóng bừng lên, trầm ngâm một lát, quyết định ăn ngay nói thật, cho thấy lập trường,“Ông Hiên Hiên đã sắp xếp cho con cuối tuần đi gặp mặt, con sẽ cố gắng kết giao thử xem.”

Trừ bỏ có ai đó hai mắt tối lại, tất cả mọi người đều tỏ ra vui mừng.,“Vậy cũng tốt. Đi xem mắt có hơi cổ lỗ sỉ một chút, nhưng dù sao cũng đã có thể hiểu nhau phần nào trước rồi, tương lai kết hôn, hai nhà ở chung cũng dễ dàng rất nhiều.”

Kì Ái Chi liền trêu ghẹo,“Ba ba thật bất công, có đối tượng tốt cũng không nghĩ đến con mà lại nghĩ đến Tiểu Cương trước.”

“Bộ con còn thiếu người theo đuổi hả? Ba của con là không muốn mọi chuyện càng thêm hỗn loạn đấy!” Trần Võ chen vào một câu,“Nhưng thật ra em trai của con mới là cần giới thiệu..” Hai vợ chồng họ đã chăm sóc đôi long phượng này từ bé đến lớn, tình cảm lại càng đặc biệt sâu nặng.

Kì An Tu hỏi lão bà,“Tiểu Hiên, không phải em giao thiệp rất rộng sao? Vậy cũng tìm đối tượng cho Khang Khang đi. Người trẻ tuổi, có thêm nhiều cơ hội để quen biết vẫn tốt mà.”

Diêu Nhật Hiên liếc nhìn đứa con trai lớn một cái,“Em cũng tính để cho Khang Khang đi, nhưng An Chi bảo cuối tuần công ty vẫn phải làm việc, Khang Khang phải tăng ca.”

Thế là Kì An Chi biến thành cái bia cho mọi người chỉ trích.

“Con đừng có vô tình như vậy, để cho Khang Chi đi đi! Chỉ có hai ngày, không thì cô chú đến giúp con làm việc!”

Kì An Chi nào dám chọc nhiều người tức giận? Lập tức liền tuẫn tư tình.

Nhưng mà có ai đó cảm thấy rất khó chịu, mượn đề tài để nói chuyện của mình, “Cha à, hay là cha cũng an bài cho con đi xem mắt đi! Con cũng đã nhiêu đây tuổi rồi, không có vợ không có người yêu, thật đáng thương mà!”

Đường Lập Hiền cười ha ha,“Vậy con nhờ chú Diêu đi, coi chú tìm được đối tượng thích hợp cho con không? Nhân duyên của cha con không tốt bằng chú ấy, quen biết cũng không rộng rãi bằng.”

Thế là Diêu Nhật Hiên vội vàng lên tiếng hùa theo,“Mộ Dương, nếu con muốn đi thì chú sau khi về sẽ đưa danh thiếp qua cho con. Lần này chú cũng định để cho Hải Trừng đi, chú đã đưa cho nó hai cái tên, để cho nó tùy ý lựa chọn. Vạn nhất không được người đầu thì vẫn còn có sự lựa chọn khác. Đừng nói chú bất công, lần này vé máy bay lẫn chi phí ăn ở đều là chú ra mà, phải không?”

Các trưởng bối giai đại vui mừng, đám trẻ trong nhà thì theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Nhưng có một chuyện không thể nghi ngờ, đám nhỏ lần này đi xem mắt, nhất định không thể yên bình.

Mộ Dung Liệt thở dài một tiếng,“Sao không ai nhớ đến người ta vậy nhỉ? Đáng thương cho tiểu sinh lẻ loi hiu quạnh, tịch mịch lạnh lẽo mười sáu năm……”

Đáng tiếc người chưa trưởng thành, không được ai quan tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.