Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược

Chương 41: Do lỗi của tiểu lưu manh rời đi



Star vừa mới làm lão cha nên Mộ Dung Cương đương nhiên không thể tàn nhẫn bắt nó tách khỏi lão bà và các con, chỉ hẹn trước với ông nội, đợi mấy chú cún lớn hơn một tí thì cho y một con.

Hứa Gia Bảo thấy y định đi về, rất là ân cần nói muốn đi tiễn y.

Cần thiết sao? Mộ Dung Cương khách khí nói lời cảm ơn,“Không cần, xe của tôi để trong gara, đi mấy bước là đến nơi, thân thể của chú không tiện thì đừng nên đi ra ngoài.”

“Không sao cả không sao cả!” Hứa Gia Bảo rất muốn đi ra ngoài, liều mạng nháy mắt ra hiệu với y.

“Bài tập hôm nay của em đã làm xong chưa?” Kì Khang Chi vừa hỏi một câu liền khiến cho chuột trắng nhỏ co rúm người lại. Khẽ liếc nhìn Mộ Dung Cương một cái, ánh mắt tràn đầy lưu luyến không rời, muốn nói lại thôi.

Có chuyện gì vậy? Mộ Dung Cương giải vây cho Hứa Gia Bảo,“Có phải chú có chút vấn đề về thân thể muốn hỏi tôi không? Không sao cả, chúng ta đi ra ngoài nói.”

Hứa Gia Bảo lập tức vui vẻ ra mặt, liên tiếp gật đầu,“Phải phải!” Vội vã kéo tay Mộ Dung Cương đi nhanh ra ngoài.

Đến gara, chuột trắng nhỏ mới vò đầu bứt tai, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ấp a ấp úng mở đầu,“Ừm, cha nói, thể chất của cậu với tôi là giống nhau …… Hơn nữa, cậu lại là bác sĩ cho nên tôi……”

“Chú có việc gì thì cứ nói thẳng đi.” Mộ Dung Cương chịu không nổi cái kiểu nói chuyện quanh co như vậy, trực tiếp hỏi“Là sau khi mang thai cảm thấy có gì không thoải mái à?”

Hứa Gia Bảo mặt vẫn hồng đến tận mang tai,“Kỳ thật, ách…… tôi có hai vấn đề.” Cậu thật cẩn thận ngó xung quanh, thấy không ai nghe lén, mới nói ra chuyện đầu tiên,“Gần đây tôi cảm thấy đặc biệt buồn ngủ, càng lúc càng lười, không muốn làm gì cả. Tôi thật sự……” Cậu tỏ ra uể oải,“Không muốn học nữa!”

Bởi vì trước đó Hứa Gia Bảo đang học thạc sĩ, cho nên Kì Khang Chi để cho cậu ở nhà vừa an thai vừa học. Diêu Nhật Hiên và Hà Gia Duyệt trước kia cũng vừa mang thai vừa đi học cho nên cũng chả ai thấy có gì lạ.

Nhưng mà Hứa Gia Bảo không giống như Diêu Nhật Hiên vì cuộc sống bức bách năm đó mà có quyết tâm lẫn cố gắng vươn lên, lại cũng không có được cá tính hay ganh đua háo thắng như Hà Gia Duyệt, cậu vừa sinh ra đã được hai người cha phủng trong lòng bàn tay mà lớn lên, cho nên căn bản không có ý chí tiến thủ.

Có thể thuận lợi học xong đại học cũng là nhờ cái đầu có đôi chút thông minh, hơn nữa còn có Hà Hải Trừng phụ đạo thông qua mạng, mà chỉ cần gặp một chút khó khăn, cậu liền nản lòng thoái chí.

Nhưng mà Kì Khang Chi lại không phải là người dễ dàng vì đối phương làm nũng mà thỏa thuận. Huống hồ, cuộc hôn nhân của hai người họ là vì đứa bé trói buộc, từ sâu trong lòng mà nói, Hứa Gia Bảo vẫn là có chút sợ Kì Khang Chi.

Cậu không muốn học nhưng lại không dám trực tiếp nói với hắn, cho nên mới tìm Mộ Dung Cương nhờ y giúp đỡ. Dùng thân phận của bác sĩ nói rằng vì lý do thân thể để giúp cho cậu thoát khỏi chương trình học đáng ghét.

Cậu cho rằng Mộ Dung Cương nếu có thể chất giống cậu, lại là bạn cùng lứa tuổi, tự nhiên có thể hiểu được suy nghĩ của mình, thuận nước giong thuyền giúp cậu một phen.

Bất quá Mộ Dung viện trưởng quyết đoán cự tuyệt yêu cầu,“Bình thường mà nói, thời gian mang thai sẽ xuất hiện đủ loại cảm giác không tốt. Nhưng mà chú không bị ốm nghén hoặc là cần thiết phải nằm yên trên giường, việc học sẽ giúp ích cho tinh thần của chú. Nghe nói chuyên ngành của chú là mỹ thuật tạo hình đi, nếu rảnh thì vẽ nhiều một chút càng có ích cho thể xác và tinh thần, hơn nữa sẽ rất tốt cho đứa bé trong bụng.”

Hứa Gia Bảo khóc không ra nước mắt,“Nhưng mà tôi đâu chỉ có vẽ không thôi! Tôi còn phải học lý luận về mỹ thuật tạo hình cùng lịch sử mỹ thuật tạo hình, còn có mấy bài luận văn tiếng Anh linh tinh nữa, phiền lắm!”

Mộ Dung Cương cảm thấy gia khỏa này tuy lớn người nhưng bên trong vẫn chỉ là một đứa trẻ, trách không được Kì Khang Chi phải nghiêm khắc với cậu ta. Học hành đương nhiên là vất vả, nào có dễ dàng đạt được bằng cấp mà không mất chút sức lực gì?

“Nếu như vậy thì tôi sẽ nói chuyện với chú năm một chút, giảm bớt tiến trình học của chú lại, cứ từ từ hoàn thành hết học phần sẽ không cảm thấy vất vả nữa. Nếu đã học rồi mà bỏ dỡ thì đúng là rất đáng tiếc. Sau này khi đứa bé sinh ra, chú còn phải chăm sóc nó, ít nhất hai ba năm không có khả năng đi làm được, không bằng sớm lấy được học vị, tương lai đi tìm việc cũng dễ dàng một chút.”

Còn phải tìm việc? Ô ô ô, Hứa Gia Bảo lòng vô chí lớn, thực không thể hiểu nổi tác phong của Kì gia dù là phượng hoàng cũng phải tự lực tực cường!

“Còn có một chuyện……” Hứa Gia Bảo ghé sát lại bên tai Mộ Dung Cương, nhỏ giọng nói nốt vấn đề còn lại. Rồi mới vụng trộm nhìn y,“Cái này…… có biện pháp nào giải quyết a?”

Mộ Dung Cương chỉ cảm thấy hai lỗ tai của mình cũng bắt đầu nóng lên, tự trấn định nói cho vị bệnh nhân trước mắt,“Loại tình huống này kỳ thật rất bình thường, tuy rằng cũng có chút không nên, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không ảnh hưởng quá lớn. Chú yên tâm, chuyện này, tôi sẽ nói với chú năm.”

“Vậy cám ơn cậu nha.” Hứa Gia Bảo đỏ mặt, cúi đầu xoay người đi vào trong.

Mộ Dung Cương cầm lấy điện thoại, ấn một dãy số, nhưng không có cách nào ấn nút gọi đi. Do dự mãi, vẫn là nhắn tin cho Kì Khang Chi.

Thứ nhất là đề nghị hắn giảm bớt lượng học hành của Hứa Gia Bảo, dù sao thể chất của mỗi người không hoàn toàn giống nhau, nếu làm cho người mang thai sinh ra cảm giác u uất thì sẽ không tốt cho đứa bé.

Còn phần thứ hai thì khi Kì Khang Chi đọc đến liền ── không nói gì.

Buổi tối trở về phòng, nhìn chuột trắng nhỏ đang làm bộ dưới đèn chăm chỉ đọc sách, kỳ thật hồn du thiên ngoại, trầm ngâm một lúc lâu, đi qua cùng cậu tiến hành đàm phán.

Nội dung của cuộc đàm phán là bí mật không tiện công khai. Bất quá từ ngày hôm sau, Kì An Tu hay quan sát người khác liền phát hiện, chuột trắng nhỏ trên mặt khí sắc rõ ràng tốt hơn rất nhiều, còn có thể thỉnh thoảng ngốc hồ hồ nhìn đứa con nhỏ nhất của mình cười trộm. Xem khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận nói năng e ấp xấu hổ, khẳng định là nhờ con trai của mình làm cho rất dễ chịu.

Rồi sau đó nữa, ngay cả Diêu Nhật Hiên cũng phát hiện đứa con dâu này gần đây chịu bỏ công học hanh hơn, không còn chạy lăng xăng theo sau lưng mình, tìm mọi cách đánh trống lảng để khỏi phải học. Không có việc gì cũng ôm quyển sách, khổ đại cừu thâm bắt đầu dụng công.

Hứa Gia Bảo thỏa mãn, nhưng là mà vị viện trưởng tốt bụng ra tay cứu cậu lại gặp phải nguy cơ càng lúc càng nghiêm trọng.

Mấy thứ khác chưa nói đến, đơn giản chính là y bắt đầu rất ham ngủ, bắt đầu biếng ăn, bắt đầu trở nên, chậc ── là dục cầu bất mãn.

Nếu loại trạng thái này phát sinh ở trên người kẻ khác, thân là bác sĩ y rất nhanh sẽ biết là loại bệnh trạng gì. Nhưng là, y giả bất tự y(thầy thuốc lại không thể tự chữa cho mình). Viện trưởng tiên sinh đem hết thảy đều quy tội cho việc tiểu lưu manh rời đi, hoàn toàn xem nhẹ.

“Anh viện trưởng!” Một giọng trẻ con ngọt ngào vang lên, khiến cho Mộ Dung Cương đang ngồi trước máy tính lén lút tưởng nhớ tiểu lưu manh lập tức tỉnh lại.

Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một cô bé ăn mặc như tiểu thiên sứ vui vẻ chạy tới chỗ y,“Tóc! Em có tóc rồi nè!”

Tiểu Tĩnh Tĩnh cơ bản đã khang phục cố gắng khoe khoang mái tóc dài chưa đến 1 cm, hai má hồng hồng tràn ngập vui sướng.

Có những thứ vô cùng bình thường, cho đến khi mất đi rồi mới biết được chúng có bao nhiêu đáng quý, Có thể bình an khôi phục lại, thực sự là may mắn vô cùng.

Xoay người đem cô bé bế bổng lên, khen ngợi vài câu, cha mẹ của Tĩnh Tĩnh cũng chân thành tiến vào nói lời cảm tạ,“Bác sĩ Mộ Dung, thật là rất cám ơn các vị đã chữa trị cho con của chúng tôi, phần ân tình này cả đời chúng tôi cũng sẽ không quên!”

Làm bác sĩ, giờ khắc này Mộ Dung Cương không thể nghi ngờ là giây phút hạnh phúc nhất, gương mặt lãnh đạm cũng không nhịn được mà tươi cười,“Không cần khách khí, đây là điều mà chúng tôi nên làm.”

“Không, nếu không phải bác sĩ giảm miễn cho chúng tôi rất nhiều chi phí trị liệu con của chúng tôi cũng không thể nhanh chóng lành bệnh được như vậy. Hôm nay là ngày ra viện, ở đây có chút quà mọn, chỉ là chút tâm ý của chúng tôi, xin bác sĩ nhận cho.”

“Các vị khách khí quá!”

Một đường hàn huyên, đi đến phòng bệnh mà Tĩnh Tĩnh từng nằm. Cha mẹ của Tĩnh Tĩnh không chỉ tặng quà cho tất cả y bác sĩ, ngay cả mấy đứa bé ở chung phòng bệnh cũng có quà.

Chỉ là có một bạn nhỏ đã không thể chính miệng nói lời cảm ơn, mẹ Tĩnh Tĩnh nhìn Tiểu Bân đã lâm vào hôn mê, nhịn không được mà rơi lệ đồng tình. Đem quà giao cho cha của bé,“Tăng tiên sinh, xin anh đừng quá khổ sở, có lẽ ngày mai mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn!”

Ngắn ngủn mấy tháng, Tăng tiên sinh gầy đi lợi hại, chuyện gia đình lẫn bệnh tình của con trai song song đả kích, cả người tiều tụy đến không có cách nào nhìn được.

Mộ Dung Cương sợ Tĩnh Tĩnh khỏe mạnh sẽ lần nữa kích thích đến anh ta, lễ phép mời cha mẹ Tĩnh Tĩnh rời khỏi.

Đã từng là cha của một đứa con bệnh tật, phần tâm tình này đều có thể hiểu được, khi đi ra, cha của Tĩnh Tĩnh đưa một bì thư thật dày ra,“Bác sĩ Mộ Dung, đây là gia đình chúng tôi dành dụm để cho Tĩnh Tĩnh chữa bệnh, nay Tĩnh Tĩnh đã khỏe lại rồi, chúng tôi muốn dùng để giúp cho Tăng tiên sinh. Nếu chúng tôi trực tiếp đưa cho anh ta, e là sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh ấy. Không bằng để cho bác sĩ giao giúp, cũng đừng nhắc tới chúng tôi, có được không ạ?”

Mộ Dung Cương tiếp nhận, nhưng cũng báo cho bọn họ,“Tuy rằng Tĩnh Tĩnh có thể xuất viện, nhưng nhất định phải uống thuốc đúng liều lượng của bác sĩ quy định, phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra lại.”

Đó là đương nhiên, cha mẹ của Tĩnh Tĩnh cũng không dám khinh thường. Nhìn theo một nhà ba người hạnh phúc rời đi, lại quay đầu liếc nhìn thân hình gầy gò của Tăng tiên sinh, Mộ Dung Cương âm thầm thở dài, không đành lòng nhìn tiếp.

“Tiểu Cương Tiểu Cương!” Tiếng chuông điện thoại vui vẻ quang quác vang lên giọng nói quen thuộc, lỗ tai Mộ Dung Cương đỏ lên, sợ để cho người ta nghe được, vội vã tránh đi, tìm một góc không người, vụng trộm ấn nút nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.