Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược

Chương 51: Đều là lỗi của anh!



“Nói! Vì cái gì đem đoạn phim của chúng ta cho người khác xem?”

Ách…… Tiểu lưu manh chột dạ không dám ngẩng đầu, ấp úng,“Anh cũng đâu có quay rõ mặt em, chủ yếu là anh……” Mắt thấy dựng phu khí sắc thập phần không tốt, vội vã bổ sung,“Con nhóc kia rất khó dụ! Nhỏ đó nói nếu không cho nhỏ coi cảnh này thì sẽ không chịu làm người đại diện cho anh, em cũng biết mà, cửa hàng của anh đang chuẩn bị khai trương, có thể tinh giảm được bao nhiêu chi phí thì hay bấy nhiêu. Hơn nữa có nhỏ đó đến giúp thì ít nhiều có thể kéo được ít fan của nhỏ đó.”

Mộ Dung Cương khinh bỉ liếc mắt một cái, biết hắn không muốn hỏi xin tiền của người nhà, y xem như miễn cưỡng cho qua, bất quá lạnh mặt cảnh cáo,“Loại chuyện này chỉ cho phép lần này thôi, lần sau không được viện cớ này nữa, nếu không thì……”

“Anh biết, anh biết!” Tiểu lưu manh cúi đầu khom lưng, vô cùng chân chó chạy lại gần,“Nếu có lần sau, em cứ chém anh, chém thật nhiệt tình vào, tuyệt đối không cần thủ hạ lưu tình! Tiểu Cương a, cho anh sờ sờ cục cưng được không?”

Tiểu lưu manh híp híp mắt cười, nước dãi chảy ròng ròng, hai móng vuốt đã vươn ra định vuốt ve cái bụng còn bằng phẳng của người nào đó. Ở trong đó có giọt máu của hắn, hắc hắc, con hắn!

Chát! Sạch sẽ gọn gàng đem móng vuốt đánh bay, Mộ Dung Cương hít một hơi, cố gắng kiên định nhìn thẳng vào mắt hắn,“Có chuyện, em phải nói với anh.”

“Em nói đi!” Tiểu lưu manh sờ không được, di di cái mông ngồi xuống bên mép giường, một đôi tay không an phận chọc chọc cái chăn, tùy thời chuẩn bị đánh lén cái bụng.

Mộ Dung Cương vờ như không phát hiện, quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, tận lực giữ vững ngữ khí bình tĩnh,“Lúc trước em….. từng có một đứa con.”

Đường Mộ Dương cả người chấn động, loại chuyện này đoán được là một chuyện, nhưng chính tai nghe được sự thật lại là chuyện khác. Tư vị đó không cách nào hình dung được, tóm lại là giống như uống thuốc vậy, đắng chát, đầy chua xót. Nhưng nhìn sườn mặt trắng bệch của Mộ Dung Cương, bờ môi run nhè nhẹ, trong lòng đột nhiên dâng lên vô hạn thương tiếc.

Vươn tay ôm y vào trong lòng, liên tục vuốt ve lưng y, “Ừm, anh biết rồi, đều đã là quá khứ rồi.”

Mộ Dung Cương cảm thấy thoải mái một chút, hạ mi mắt, nếu như đã mở miệng, y quyết định phải nói ra tất cả,“Đứa bé đó…… là em tự tay giết chết.”

Phải xé mở vết sẹo lớn nhất trong lòng, đó là nỗi đau khổ không gì sánh bằng, nhưng Mộ Dung Cương không cho bản thân mình được phép trốn tránh, bởi vì người đàn ông trước mắt này rất có thể chính là người sẽ đi cùng y cả đời, hắn có quyền được biết quá khứ của mình, mà mình cũng phải thẳn thắn với hắn.

“Em…… khi đó em đã nghĩ đến khả năng sẽ có…… nhưng em vẫn đi cưỡi ngựa mỗi ngày, em chính là cố ý.” Bất tri bất giác đã đem đầu dụi vào hõm vai của tiểu lưu manh, hấp thu ấm áp, mới có dũng khí kể tiếp.

“Khi đó có phải em thật ngu xuẩn đúng không? Em cho rằng chỉ cần không ngừng hoạt động, mấy thứ kia sẽ chảy ra, sẽ không có thai được… Nhưng mà em thật khờ, thụ tinh là chuyện chỉ cần hơn mười phút là có thể hoàn thành, sao có khả năng chỉ bởi vì không ngừng hoạt động mạnh là có thể tránh được? Em thật khờ, có phải không?”

Đường Mộ Dương nghe giọng nói nghẹn ngào đứt quãng của y, tim như bị ai hung hăng đánh mạnh vào, đau đớn vô cùng, chỉ có thể ôm chặt lấy y, khẽ hôn lên má y,“Không sao cả, thật mà, không sao cả.”

“Không! Em là hung thủ giết người, em là hung thủ giết người!” Mộ Dung Cương khóc không thành tiếng, nói ra cơn ác mộng khủng khiếp nhất cuộc đời,“Em biết có khả năng sẽ hại chết một sinh mệnh vô tội, nhưng mà em vẫn liều mạng làm… Nếu….nếu như là của người khác, em còn có thể giữ nó lại, nhưng mà đứa trẻ này, nó thật sự không thể tồn tại! Mọi người trong gia đình đều sẽ phát điên mất ……”

Loạn luân! Đường Mộ Dương rốt cục cũng minh bạch, nếu như đứa trẻ đó lưu lại, làm sao có thể đối mặt với thế nhân? Chú cháu ruột tạo nghiệt, người của Kì gia sao có thể đối mặt?

Giờ khắc này, trong lòng hắn vô cùng thống hận cái kẻ gây ra chuyện kia, sao hắn ta có thể không thèm đếm xỉa đến, còn kết hôn, có con với kẻ khác chứ?

Nhưng mà trên mặt, hắn còn phải an ủi Mộ Dung Cương đang vô cùng thương tâm. Ôm lấy mặt y, hôn lên hai hàng lệ.“Đây không phải là lỗi của em. Em không phải là hung thủ, em thật sự không phải! Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, đúng không? Em cũng không muốn, đúng không?”

Mộ Dung Cương liều mạng gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy hối tiếc lẫn đáng thương cùng vô tội,“Em thật sự không muốn, cho tới bây giờ em cũng chưa từng ngờ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy!”

“Đúng vậy!.” Đường Mộ Dương thực kiên định nói với y, “Nhớ tên tiếng Anh của anh không? Yannis, quà tặng của Thượng Đế. Mẹ anh từng nói, Thượng Đế rất keo kiệt, luôn phải ra thử thách rất lớn cho mọi người, rồi mới bằng lòng trao phần thưởng cho người đó. Anh là lễ vật do anh An Chi hao hết thiên tân vạn khổ mới cướp được từ tay Thượng Đế, em cũng là món quà lớn nhất mà Thượng Đế ban cho anh. Bất quá, trước đó, chúng ta phải trải qua rất nhiều thử thách. Em xem!”

Hắn vén áo lên, đem vô số vết sẹo lớn nhỏ cho y xem,“Lúc trước em có hỏi anh, mấy vết sẹo này làm sao mà bị, anh chưa từng nói với em, sợ dọa đến em. Anh nói cho em biết, kì thật mỗi một vết đều là rất nguy hiểm. Nhất là vết này, chính là bị từ trước lần về nước cuối cùng. Lần đó bị thương thật sự rất nghiêm trọng, anh thiếu chút nữa liền không sống nổi, hôn mê chừng hơn ba tháng mới tỉnh. Lúc ấy anh thật sự rất sợ hãi, sợ anh sẽ không bao giờ có thể gặp lại được em, gặp cha, gặp anh trai, gặp anh An Chi, anh sợ khi mọi người nhìn thấy anh lần sau, chính là một khối thi thể lạnh như băng, hoặc là một người thực vật, cho nên anh mới cố gắng lấy dũng khí mà trở về.”

Hắn cầm lấy tay Mộ Dung Cương đặt lên trên ngực mình,“Em sờ thử xem, nơi này thật ấm, tim của anh đang đập rất nhanh. Có một câu, anh vẫn muốn nói với em.”

Đường Mộ Dương trong mắt có chút ươn ướt, lại bĩ bĩ xoa nắn mặt y, tận lực cười cợt,“Anh biết em đã thầm mến anh từ nhỏ, nhưng mà em chưa từng biết, anh cũng đã sớm thích em. Lần đầu tiên anh mộng tinh, anh chính là đem em đặt dưới thân khi dễ, thật sự không lừa em.

Thượng Đế bắt anh trước khi đến được với em phải trải qua vô số lần khảo nghiệm sinh tử, thậm chí có lúc phải chịu đói khát không có một hột cơm vào bụng, cho nên anh nghĩ ổng keo kiệt như vậy, khẳng định cũng sẽ không buông tha cho em. Nếu mà nói đến sai thì sai chính là anh, bởi vì anh đã suy nghĩ như vậy, cho nên Thượng Đế muốn tra tấn em làm thử thách cuối cùng của em. Nhưng mà bây giờ, chúng ta đã thông qua thử thách rồi.”

Hắn bắt tay đặt trên bụng Mộ Dung Cương, trong ánh mắt đầy tình yêu dịu dàng cùng vô cùng trân trọng,“Đây chính là giấy thông hành của Thượng Đế cho chúng ta, ổng nói với chúng ta, chúng ta đã thông qua, sau này sẽ hạnh phúc.”

“Cám ơn, cám ơn anh……” Lần đầu tiên, áp lực từ đáy lòng Mộ Dung Cương đã hoàn toàn tiêu tan.

Giờ khắc này, sự khoan dung thấu hiểu của Đường Mộ Dương đã mang đến ấm áp vô bờ đối với y, mang đến niềm tin to lớn, quá khứ thật sự đã trôi xa rồi.

“Đứa ngốc! Cám ơn anh cái gì?” Đường Mộ Dương cắn cắn vành tai y lại trở nên hạ lưu,“Không bằng cưng sinh mấy đứa nữa cho anh, biểu thị lòng biết ơn nhé?”

Anh! Mộ Dung Cương không biết nên bực mình hay là buồn cười, bởi vì đang ôm ngang thắt lưng hắn, thuận tay định đánh lưng hắn. Nhưng bàn tay vừa chạm vào lưng hắn thì liền cảm giác được cơ thể của hắn cứng lại, mới chợt nhớ ra là hắn đang bị thương,“A! Thực xin lỗi, làm anh bị thương đi?”

“Không sao cả!” Đường Mộ Dương thực anh hùng khí khái ôm chặt y,“Chỉ cần em ôm một cái thì sẽ không sao cả.”

Mộ Dung Cương cuối cùng cũng nở nụ cười, hít một hơi thật sâu, chân thành đối mặt với hắn,“Sau này em sẽ sống mãi mãi bên anh, nhưng mà lần này trận đấu của anh xong rồi thì đừng thi đấu nữa, em sẽ rất lo lắng.”

“Tuân mệnh! Lão bà đại nhân ra lệnh, đương nhiên phải nghe!”

Mộ Dung Cương trừng mắt nhìn hắn, bất quá ánh mắt vẫn còn ươn ướt thật không có lực uy hiếp, ngược lại có chút khiến cho người ta ngứa ngáy trong lòng.

Cho nên tiểu lưu manh thực không khách khí dùng một nụ hôn triền miên hôn nồng nhiệt để kết thúc buổi tâm sự, thẳng đến khi Mộ Dung Cương toàn thân vô lực xụi lơ nằm ở trên giường mới cam tâm.

Thấy y khóc một hồi, ắt hẳn sẽ mỏi mệt, Đường Mộ Dương sờ sờ đầu của y,“Em trước ngủ một lát, anh đi mua ít đồ cho cục cưng nhà chúng ta, lão cha vẫn đang gấp rút bố trí phòng trẻ em, hai ngày nữa anh phải đi rồi, cũng phải góp chút sức lực mới được.”

Mộ Dung Cương mỉm cười, yên tâm ngủ.

Chờ hô hấp của y đều đều, tiểu lưu manh mới rón ra rón rén rời khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa, liền nhanh chóng thay đổi sắc mặt, quả thực là sát khí đằng đằng.

Con mẹ nó! Dám khi dễ lão bà của hắn, hắn không đánh thằng kia thành đầu heo, hắn sẽ không theo họ Đường!

Tác giả:

Nga a, cuối cùng cũng đã rõ ràng chân tướng, chiến đấu đi! Táo nhỏ ~

Cười gian tọa sơn quan hổ đấu. Oa oa oa ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.