Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược

Chương 54: Anh hai, em yêu anh



Đêm đã khuya, nhưng Đường Mộ Dương vẫn chưa ngủ, ngồi ngoài ban công, mờ mịt nhìn bầu trời tối đen như mực, không biết nên làm như thế nào.

Buổi chiều Mộ Dung Cương đã về nhà, y thật sự không có cách nào tiếp tục nằm lại bệnh viện được nữa. Chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, nhìn thấy bất kì thứ gì ở bệnh viện, đều có thể bất tri bất giác khiến cho y liên tưởng đến sinh mạng nhỏ vô tội bị mình vứt bỏ bảy năm về trước, càng nghĩ đến thì y sẽ càng thêm tự trách không thể ngủ yên được.

Bởi vậy, dù cho tình trạng thân thể của y vẫn chưa được tốt, nhưng mà Kì gia vẫn là quyết định mang y về nhà, bố trí cho y ở lại biệt thự của gia đình.

Nhưng mà về phần Đường Mộ Dương, hắn lại bị nghiêm cấm đi gặp y. Bởi vì hắn cũng là một trong những thứ gợi nhớ lại ký ức của Mộ Dung Cương. Tiểu lưu manh không khỏi cười khổ, rõ ràng gần như thế, lại như cách thiên sơn vạn thủy, làm cho người ta có cảm giác dù rất muốn vượt qua nhưng mà hoàn toàn bất lực.

Năm đó……

Lại một lần nữa nhớ tới cái đêm khiến cho y đau lòng, Đường Mộ Dương cũng nói không rõ tâm tình của mình.

Một khắc khi chân tướng hoàn toàn lộ ra, hắn đã từng khiếp sợ, từng hoang mang, cũng không có khả năng không oán hận.

Tiểu Cương sao lại ngu ngốc đến như thế? Sao một lòng một dạ nhận định Kì Khang Chi, sao không nghĩ đến có khả năng là người khác? Nếu như y có thể nói ra, sự tình có phải đã khác rồi không?

Phải, bản thân mình cũng có chỗ sai, nếu vào cái buổi sáng chết tiệt đó hắn không có bỏ ra ngoài, nếu như sau đó hắn có thể vô lại mà nói ra hết thảy, sự tình cũng sẽ trở nên không giống như vậy.

Nhưng vì cái gì, năm đó bọn họ, đều đưa ra lựa chọn sai lầm?

Mười ngón tay ôm đầu, giờ khắc này, tiểu lưu manh thật sự cảm nhận được ý nghĩa của câu ba ngàn sợi tơ phiền não, hận không thể bứt đứt trói buộc này! Nhưng nhân sinh vốn không có khả năng dễ dàng như thế đi?

“Muốn uống một ly không?” Mũi đột nhiên ngửi thấy mùi thơm của sữa, một bàn tay ấm áp đặt lên đầu vai hắn.

Đường Mộ Dương ngạc nhiên ngẩng đầu, hắn không có nghe sai, là anh hai.

Đường Mộ Thần cầm một ly sữa, ngồi xuống bên cạnh hắn. Vừa mới từ Kì gia trở về, tắm rửa một cái, khoác áo ngủ vào, trên tóc còn ẩm ướt hơi nước. Đem ly sữa nóng đưa cho hắn,“Uống đi, cả ngày nay em chưa ăn cái gì. Anh vừa mới uống một ngụm, em không ghét bỏ chứ?”

Một câu, làm cho Đường Mộ Dương vốn muốn từ chối không thể kháng cự. Tiếp nhận ly sữa, cố ý uống một ngụm,“Cám ơn.”

Đường Mộ Thần mỉm cười, tà nghễ nhìn hắn.“Từ khi nào biết khách khí như vậy thế?”

Đường Mộ Dương có chút quẫn bách, cúi đầu ngượng ngùng.

Đường Mộ Thần tiếu ý càng sâu,“Quả nhiên là đã trưởng thành a, còn biết thẹn thùng. Từ nhỏ đến lớn, anh nhớ em hình như đây là lần đầu tiên tỏ ra ngượng ngùng trước mặt anh đi?”

Tiểu lưu manh cảm thấy có chút xấu hổ vô cùng, ngập ngừng nói ra một câu chôn sâu trong đáy lòng nhiều năm,“Anh, trước đây…… là em không đúng.”

Đường Mộ Thần bật cười ha hả,“Chú em là quyết tâm hôm nay muốn làm cho anh cảm động rơi nước mắt sao?” Dùng sức vỗ vỗ vai hắn,“Đứa ngốc, em là em ruột của anh, có gì mà phải ngượng?”

Đường Mộ Dương đầy cảm kích, trong cơ thể có một cỗ ê ẩm lặng lẽ khởi động. Dùng sức trừng mắt nhìn, cố gắng coi như không cảm thấy nó, trong lòng cũng là ấm áp lẫn vui vẻ. Hắn biết, vô luận bản thân có bướng bỉnh đến thế nào, anh mình bị chọc tức đến dạng gì, đều sẽ vô điều kiện mà tha thứ cho mình, bao dung với mình. So sánh với anh, những gì mà mình đã làm cho anh hai, thật sự là quá ít.

Đường Mộ Thần áy náy nhìn hắn, nói một câu thật lòng,“Chuyện bảy năm về trước không phải là lỗi của em.”

Đường Mộ Dương sửng sốt, ngẩng đầu lên, có chút không thể tin được.

“Đương nhiên, cũng không phải là lỗi của Tiểu Cương.” Đường Mộ Thần nghiêm túc nói với hắn,“Anh không phải là đang an ủi em, bởi vì nếu đổi lại là anh, cũng không có khả năng làm tốt hơn em, dù sao, khi đó em chỉ vừa mới nhiêu đó tuổi.”

Ngừng lại một chút,“Nói cho em biết một bí mật,” Đường Mộ Thần thẳng thắn mà nói ra chuyện của bản thân,“Lần đầu tiên của anh, là cùng Kì An Chi, cũng là đúng vào năm tốt nghiệp trung học. Anh ta hẹn anh đi ra ngoài leo núi, kì thật đã sớm có mưu đồ rồi. Bất quá anh cũng là tự nguyện, có lẽ từ sâu trong thâm tâm đã sớm chờ mong chuyện này phát sinh đi, cho nên cứ thế mà bọn anh đã làm.”

Đường Mộ Thần nhẹ nhàng lắc đầu, tựa như cũng không đồng ý với những hành động thời niên thiếu của mình,“Khi đó anh thật sự rất ngây thơ, cho rằng dù cho có phát sinh quan hệ cũng không có gì quan trọng, tương lai anh vẫn có thể tìm một cô gái kết hôn sinh con. Cho nên sau khi anh vào đại học, liền cố gắng ép buộc bản thân quên anh ta đi, không được nghĩ đến anh ta, không được đi tìm anh ta nữa, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không.”

Ánh mắt của Đường Mộ Thần nhìn về xa xăm, tựa hồ như đang chìm sâu vào hồi ức, có một phần ngây ngô ngọt ngào,“Nói đi cũng phải nói lại, anh An của em theo đuổi anh cũng vất vả lắm đó, anh ta ẩn nhẫn rất nhiều năm. Trước kia em vẫn luôn cảm thấy dường như anh luôn bị anh ta khi dễ đúng không, nhưng mà đổi lại, em đứng ở góc độ của anh ta mà suy nghĩ một chút đi, ở bên cạnh người mình yêu thương nhất suốt bao nhiêu năm, nhưng không cách nào tới gần, thậm chí nói cũng không thể nói, muốn làm gì cũng không thể làm. Trừ bỏ vắt hết trí óc ra thay cha mẹ tạo ra em, còn phải ngày đêm lo lắng anh đi tìm người mới. Em cứ thử nghĩ xem khi đó hết thảy đau khổ lẫn áp lực mà anh ta phải chịu, có phải rất đáng để…… đồng tình không?”

Tiểu lưu manh phì cười, bất quá hắn không thừa nhận cũng không được, phần cố chấp cùng chân tâm này của Kì An Chi thật sự là vô cùng phi thường. Đổi lại nếu là mình thì chưa chắc có thể làm được.

Đường Mộ Thần mỉm cười, nhìn em trai,“Anh kể cho em mấy chuyện này không phải là để em chê cười bọn anh đâu. Chỉ là anh muốn nói cho em biết, trong quá trình trưởng thành của mỗi người đều không thể tránh được phạm sai lầm. Cũng giống như anh không thể sửa chữa những hành động gây tổn thương đến An Chi, em cũng không thể cứu được đứa con đã mất đi. Việc mà chúng ta có thể làm chính là nắm chắc hiện tại trong tay.”

Đường Mộ Dương trong lòng chấn động, nhìn ánh mắt ấm áp của anh trai. Sau một lúc lâu mới nghẹn ngào nói ra đau đớn sâu kín trong lòng,“Nhưng mà, em thật sự cảm thấy rất có lỗi với cậu ấy.”

Đứa con đầu tiên, sinh mệnh nhỏ từng có cùng Tiểu Cương, cứ như thế vô tội bị chôn vùi, hắn không thể không ân hận cả đời.

Đường Mộ Thần khẽ vuốt lưng hắn an ủi,“Anh hiểu. Nhưng mà em cứ nghĩ như thế thì…… Ngô, em biết không? Trước em, An Chi từng tạo ra cho em hai người anh trai nữa đó. Chỉ tiếc là một đứa chỉ sống được hai mươi bảy ngày, một đứa chỉ sống được bốn mươi sáu ngày. Hai người anh này, em có thể không biết, nhưng mà cả nhà chúng ta đều nhớ rất rõ. Cha mẹ, thậm chí cả ông nội lúc còn sống thường xuyên tiếc nuối, nếu hai đứa nhỏ đó có thể bình an mà chào đời, vậy thì tốt biết bao nhiêu?”

Hắn đột nhiên bật cười,“Mẹ thậm chí còn tính lấy trứng ra, tìm chị Tô, người đã mang thai và sinh ra em sinh thêm mấy đứa nữa, không biết mẹ đã nói như thế nào mà cư nhiên chị Tô lại đồng ý. Nếu không phải bác sĩ nói với mẹ, thân thể của mẹ tuyệt đối không thể tiến hành làm chuyện như vậy lần nào nữa, chỉ e là nhà chúng ta sẽ có rất nhiều em trai hoặc em gái rồi.”

Tiểu lưu manh nghẹn lời, mẹ của hắn cũng thật sự là quá điên cuồng đi! Cho dù hắn không học y nhưng bởi vì mẹ sinh ra anh trai mà tuổi già chịu đủ bệnh tật tra tấn vẫn khắc sâu ở trong lòng hắn. Hắn không dám tưởng tượng, nếu như mẹ còn ép buộc cái thân thể yếu đuối ấy thì sẽ trở nên như thế nào nữa.

Đường Mộ Thần nhìn hắn, “Anh nói cho em chuyện này là muốn cho em biết, chỉ cần có một chút hy vọng, dù có phải là em được tạo thành hay không, anh ta sẽ không dừng lại. Cũng giống như chuyện của em, đó là chuyện ngoài ý muốn, sinh mệnh sẽ không bởi vì sự hối hận của em mà được hồi sinh, cho em có một cơ hội vãn hồi.

Tuy rằng cả nhà bởi vì hai đứa con bị mất đi trước em mà rất đau lòng, nhưng mà bởi vì có em, cả nhà chúng ta lại trở nên vô cùng vui vẻ. Giống như Hà Hải Trừng vậy, bọn họ trước kia cũng từng mất đi một đứa con, nhưng mà bây giờ lại có một đứa rồi, ngày hôm đó em không có mặt, không nhìn thấy hai người bọn họ có bao nhiêu hạnh phúc cùng thỏa mãn.

Đứa con của em và Tiểu Cương không thể quay trở lại, nhưng mà bây giờ các em hiện đang có một sinh mệnh mới. Em sắp làm cha rồi, không lẽ không nên chấn hưng tinh thần mà chào đón bảo bảo sắp sinh, ngược lại lại chìm sâu trong hối hận vì chuyện bảy năm về trước sao?”

Trong một khắc đó, Đường Mộ Dương như thể bị tạt cho một chậu nước lạnh, đầu óc thanh tỉnh, hai mắt sáng lấp lánh.

Phải, quá khứ đã không thể vãn hồi, nhưng mà bây giờ bọn họ vẫn còn có hy vọng, vì cái gì không hảo hảo quý trọng bảo bảo sắp chào đời chứ?

Hắn đứng bật dậy,“Em đi tìm Tiểu Cương!”

Đường Mộ Thần do dự một chút,“Đợi đã……”

“Để cho nó đi đi!” Kì An Chi không biết từ khi nào đã đến, đứng bên trong nghe được một lúc rồi, lúc này mới lên tiếng cổ vũ Đường Mộ Dương,“Dù sao cũng là chuyện của hai đứa, có em ra mặt thì so với mọi người khuyên nhủ an ủi thế nào vẫn là tốt hơn. Bất quá em phải nhớ rõ, cảm xúc của tiểu Cương bây giờ còn chưa ổn định đâu, so với em nó còn hối hận hơn nhiều, có khả năng trong nhất thời vẫn chưa thể đối mặt với em, em phải chuẩn bị tư tưởng trường kì kháng chiến.”

Đường Mộ Dương dùng sức gật đầu, đột nhiên xoay người lại ôm lấy Đường Mộ Thần, thình lình hôn lên gò má của ông anh mình một cái,“Anh hai, em yêu anh!”

Đường Mộ Thần cả kinh há hốc miệng cả buổi trời mới hoàn hồn được, không biết đã bao nhiêu năm rồi, đứa em trai này không có hành động như vậy với mình?

Kì An Chi phá lên cười, vươn ngón tay, ngoắc ngoắc tiểu lưu manh,“Táo nhỏ, cố lên nga, anh ủng hộ chú!”

Táo nhỏ cười ha ha, cầm lấy chìa khóa xe bỏ chạy.

Kì An Chi đi đến bên cạnh người yêu vẫn còn đang ngây ngốc, hôn lên nửa bên mặt vừa bị tiểu lưu manh hôn, rồi mới vươn hai tay ôm lấy mặt y, dị thường nghiêm túc,“Hồn à, hồn à, về đi~~”

“Thần kinh!” Đường Mộ Thần thẹn quá thành giận, định gạt tay hắn ra.

Kì An Chi giữ chặt lấy y, dùng sức cường hôn,“Thằng nhóc thúi, dám ở trước mặt anh đùa giỡn em, đúng là quá phận!”

Kì An Chi, anh lại phát bệnh thần kinh cái gì, tự dưng lại đi ghen tuông với em trai người ta? Đường Mộ Thần muốn mắng, nhưng miệng bị đối phương ngăn chặn, không thốt nên lời. Rồi cứ như vậy trong trạng thái tinh thần mơ mơ hồ hồ bị người ta lôi về phòng, đè lên trên giường, toàn thân cao thấp đều bị gặm cắn, bên trong bên ngoài cơ thể bị lưu lại vô số ấn kí mới thôi.

Trước khi chìm vào mê man, Đường Mộ Thần có chút bi ai, cái tính độc chiếm của đàn ông đúng là vô cùng đáng sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.