Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược

Chương 68: Phiên ngoại 7: Ba ba không tập trung làm việc



Ngày đi làm so với trong tưởng tượng còn đau khổ hơn, Mộ Dung Cương không yên lòng lật xem hồ sơ bệnh án, vì cái gì lại muốn để cho tiểu lưu manh chăm con?

Xong xuôi đại điển trăm ngày của bảo bảo Đường Diệc Quan, Mộ Dung Cương ở nhà nghỉ ngơi hai ngày liền đi làm. Bệnh viện không nói đến kiếm tiền, nhưng ít nhất cũng không thể để xảy ra chuyện gì không có mặt mình đúng không?

Y là một viện trưởng có trách nhiệm, đương nhiên không thể buông tay mặc kệ. Nhưng mà ── thật sự nhớ con quá đi!

Nếu không suy xét đến bệnh viện nhiều bệnh khuẩn, thật sự không thích hợp mang tiểu bảo bảo đến đây, Mộ Dung Cương nhất định luyến tiếc đem nhi tử giao cho cha bé chăm sóc.

Có nên gọi điện thoại không? Mộ Dung Cương thận trọng suy xét, nhưng mà đang muốn gọi, lại rõ ràng nhìn thấy trên điện thoại hiện rõ cuộc gọi gần nhất cách đây mới có hai mươi phút. Này…… này rất không nên đi? Mộ Dung Cương buồn bực thu hồi di động, lại bắt đầu nhìn chằm chằm hình con trai đang cười ngây ngô trên màn hình máy tính.

Đây là ảnh chụp lưu niệm tiệc trăm ngày của bảo bảo, tiểu gia khỏa khoẻ mạnh kháu khỉnh, thật sự là càng ngắm càng thích. Hơn nữa ở trong lòng Mộ Dung Cương, bảo bảo của mình chính là bảo bảo đáng yêu nhất xinh đẹp nhất, không có đứa bé nào có thể sánh bằng!

Phỏng chừng ý nghĩ này tất cả các bậc cha mẹ đều đồng ý đi, bởi vì bọn họ nhất định cũng có suy nghĩ hệt như y. Con mình luôn luôn là đứa bé xinh đẹp nhất!

So sánh với bệnh viện phục vụ 24/24 mà nói, mở cửa hàng sửa xe thời gian rộng rãi hơn rất nhiều, có việc thì làm, có khách thì tiếp, không có khách không có việc thì có thể nghỉ ngơi. Nhất là cái vị ông chủ kia, mặc kệ có việc gì hay không, trên cơ bản sẽ không đến tay hắn.

Đường Mộ Thần bố trí cửa hàng của em trai vô cùng tốt, dụng cụ đều là tốt nhất, nhân viên được tuyển chọn kỹ càng, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng từng bộ phận đều có người quản lý, vì thế thân làm ông chủ tiểu lưu manh vô cùng thoải mái. Cho nên, tiểu lưu manh mới yên tâm lớn mật ẵm con trai đến cửa hàng mà tiến hành bước đầu giáo dục.

Đường Lập Hiền tuổi lớn, tuy rằng rất yêu thương cháu trai, nhưng quả thật không có bao nhiêu tinh lực chăm sóc nó. Hơn nữa, chỉ cần là tiểu gia khỏa ở nhà, lão nhân gia sẽ phi thường quan tâm xoay quanh bé, một khắc cũng không chịu ngồi yên. Vì vậy, vì sức khỏe của Đường Lập Hiền, chỉ có thể mang tiểu gia khỏa tách ra khỏi ông.

Dù sao thời gian rảnh của Đường Mộ Dương rất nhiều, sớm tới cửa hàng ngó qua một cái, giữa trưa về nhà ăn cơm nghỉ trưa một chút, buổi chiều lại đến cửa hàng ngó thêm một lượt, lại có thể về nhà ăn cơm ngủ tới sáng, vì thế Đường Lập Hiền cũng không phải cả ngày đều không gặp được cháu mà đau lòng.

Về phần tiểu lưu manh tại sao lại không mời bảo mẫu mà lại xung phong nhận trách nhiệm chăm sóc con trai, đương nhiên vẫn là có một phần tư tâm. Không chỉ vì muốn bồi dưỡng tình cảm cha con, còn có một lý do, ở trong lòng tiểu lưu manh, tương lai con trai của hắn nhất định cũng phải là đại cao thủ đua xe!

Chỉ là ý tưởng này tiểu lưu manh cũng biết, một khi mà mọi người biết được, nhất định là sẽ bị toàn gia phản đối, cho nên hắn mới nhận trách nhiệm chăm sóc con trai để tiện dạy dỗ.

“Đến, Quan Quan, cha mang con đi lái xe ha! Đây là tay ga nè, nơi này chính là nơi khống chế tốc độ lẫn phương hướng của xe đó nha!”

Vị vú em nào đó đem bảo bảo vẫn còn chưa ngồi được tách hai cặp chân ngắn ngủn ra, bắt buộc bé ngồi ở trước xe máy, còn muốn đem hai bàn tay thịt thịt của bé đặt lên tay lái, bày ra tư thế lái xe.

Ân…… Đây là cái gì? Bảo bảo rất ngạc nhiên.

Ngô……Tư thế này cảm giác không được thoải mái lắm? Bảo bảo nhíu mày.

Y…… Người ta không chịu đâu! Bảo bảo ngồi không được, cái đầu nhỏ đại khái sắp tiếp xúc thân mật với bảng đồng hồ xe.

A! Vượt mức giáo dục vú em lúc này biến sắc, hoả tốc xuất thủ, lấy tay chặn trên trán con trai, nguy hiểm thật nguy hiểm thật, nhờ có tay hắn mà con trai không có việc gì.

Chỉ là tiểu gia khỏa rất là sinh khí, miệng cong lên, mắt thấy sẽ òa khóc.

“Ngoan ngoan không khóc, không khóc không khóc!” Đường Mộ Dương nhanh chóng đem con trai ôm vào trong lòng trấn an, nếu thằng nhóc này mà khóc nháo lên thì dỗ rất khó.

“Đưa cho tôi.” Bên cạnh thình lình vươn ra một đôi tay, còn cầm theo một cái mô hình mô tô.

Nếu ngươi nhìn kỹ, sẽ không nhịn được mà kêu lên sợ hãi, cái mô tô nhỏ tinh xảo như thế chính là dùng linh kiện bị bỏ đi khi sửa xe hàn lại mà thành, sợ đồ sắc gây bị thương cho trẻ em, ở những góc cạnh đều dùng vô số băng dính đủ màu dán lên. Món đồ chơi này so với những món đồ chơi bằng nhựa xa hoa trong các cửa tiệm còn tinh xảo hơn rất nhiều.

Đường Mộ Dương có chút xấu hổ đưa con trai qua, Tô Minh tuổi còn nhỏ nhưng lại rất biết cách dỗ trẻ con. Nhất là con trai của mình, không biết là có phải vì nhìn thấy người ta rất đẹp trai hay không mà thường xuyên thấy sắc quên cha.

Hiện tại thấy anh trai xinh đẹp cầm đồ chơi đến dỗ mình, Đường Diệc Quan lập tức vểnh mông, nhào về phía vòng tay của người ta.

Trừ bỏ cái lần khiến cho mọi người kinh diễm tại bữa tiệc trăm ngày của Đường Diệc Quan, bình thường Tô Minh ăn mặc vẫn là phi thường mộc mạc, luôn một thân đồ thể thao rộng thùng thình, vô luận là sửa xe hay chui gần xe đều phi thường tiện lợi. Đem tóc mái thật dài chải rủ xuống, che khuất đi dung nhan tuấn mỹ, tư thế ngại ngùng hệt như học sinh trung học.

Đem mô hình xe máy đặt vào trong tay bảo bảo Đường Diệc Quan, kiên nhẫn vỗ lưng bé, chỉ chốc lát sau, tiểu gia khỏa đang thút thít đã im lặng xuống.

Mắt thấy tiểu tổ tông cuối cùng cũng yên tĩnh, vú em cảm thấy có chút ngượng ngùng bắt chuyện,“Tô Minh, cậu còn trẻ như thế, đừng có như khuê nữ mà giam mình ở trong cửa hàng cả ngày, có rảnh cũng ra ngoài chơi đi! Không phải rất nhiều nhân viên trong cửa hàng của mình đều muốn hẹn hò với cậu sao? Cho người ta cơ hội đi. Ha ha!”

Tô Minh thản nhiên liếc hắn một cái, khiến cho Đường Mộ Dương nghẹn lại không cười được tiếp,“Tôi với họ chẳng có gì để nói, ý của tôi là, những gì bọn họ nói, tôi đều không hiểu.”

Ách…… Tiểu lưu manh cười gượng hai tiếng. Tự trách mình nói năng vô lễ, sao lại ngốc nghếch đến độ nói lung tung như thế?

Tô Minh nói là thật, cậu ta chỉ học được vài năm tiểu học rồi bỏ học. Sau đó lưu lạc đầu đường xó chợ, bị đám ăn cắp xe lôi kéo. Đừng nói cái gì đến tiếng Anh, chính là tiếng Hán cơ bản cũng chỉ nhận ra được tầm trăm chữ thông dụng nhất mà thôi.

Thẳng đến sau khi được Cốc gia thu lưu, cho đi học bổ túc, học lại vài thứ, mới giúp cho cậu hiểu biết được thêm ít chuyện, miễn cưỡng mới có thể gia nhập cộng đồng.

Bất quá tuy rằng Tô Minh không bằng cấp, nhưng ở trong cửa hàng, không có bất luận kẻ nào dám coi thường cậu ta. Cho dù là ô tô hay mô tô phức tạp nhất giao vào tay cậu ta, chưa đầy nửa buổi, cậu ta đã thu phục được hết.

Trước kia có một tay kỹ sư cao cấp bọn họ mời đến không phục, cùng Tô Minh tỷ thí, âm thầm nhờ bạn bè tìm vài cái xe thê thảm nhất đến, kết quả giao vào tay Tô Minh, chỉ tốn có nửa ngày, cậu ta đã giải quyết được hết, thậm chí còn thêm vào mấy tính năng khác cho nó.

Từ đó về sau, vị kỹ sư cao cấp kia chỉ cần gặp mặt liền gọi cậu ta là Tiểu Tô lão sư, tất cung tất kính, không dám sinh ra bất luận ý khinh thị nào.

Chỉ là một cậu bé tốt như thế lại giam mình cả ngày ở trong cửa hàng, có phải quá lãng phí hay không? Đang lúc tiểu lưu manh cố gắng nghĩ cách chỉ cho cậu nhóc này chút lạc thú nhân sinh thì điện thoại đến.

Mộ Dung Cương thật sự nhịn không được, lại kiên nhẫn đợi hơn mười phút sau, vẫn là cho gọi điện thoại đến,“Bảo bảo hiện tại đang làm cái gì? Có khóc không?”

“Không có!” Vú em lập tức phủ nhận, nói dối,“Con chơi rất vui, Tô Minh làm cho con một cái mô tô đồ chơi vô cùng tinh xảo!”

“Phải không? Vậy anh phải cám ơn người ta, luôn phiền người ta làm đồ chơi cho con mình.” Là gia trưởng, có người thích con mình, cho con mình quà so với đưa cho chính mình càng khiến cho người ta cao hứng.

Nhưng mà rất nhanh, Mộ Dung Cương liền nhận ra được một vấn đề quan trọng,“A, không phải anh thường khoe khoang kỹ thuật của mình cao siêu như thế nào soa? Sao em chưa từng thấy anh làm cái gì cho Quan Quan?”

Ách…… đây có tính là tự mình hại mình không? Vú em nhược nhược tìm cớ,“Kỹ thuật của anh là lái xe, không phải là làm đồ chơi.”

Xì! Mộ Dung Cương rất là khinh thường,“Rõ ràng là anh tay chân vụng về, chẳng biết làm cái gì! Tiểu Tô cậu ấy chẳng lẽ có được học qua sao?”

Nếu muốn nói tiếp, Tô Minh tinh thông, hẳn là không phải sửa xe mà là trộm xe.

Nhưng mà, Tiểu Cương đừng có tổn thương đến lòng tự trọng của chồng em có được không? Thực là đả thương lòng tự trọng của người ta mà! Vú em u oán phản bác,“Vậy em cũng có bao giờ làm được cái gì tặng cho bảo bao đâu mà nói.”

Đầu bên kia Mộ Dung Cương nghẹn lời, sau khi phản ứng lại thẹn quá thành giận, cư nhiên còn dám tranh luận?

“Ai nói em không có? Em sẽ chế tạo máy bay cho con trai!”

“Anh cũng vậy!”

“Em sẽ gấp hạc giấy!”

Cái này thì tiểu lưu manh không biết, cố gắng nghĩ nghĩ,“Anh sẽ gấp sao may mắn!”

“Kém cỏi!”

Hai người lớn cứ như vậy mà tranh cãi hệt như trẻ con.

Thẳng đến khi bảo bảo Đường Diệc Quan nghe thấy thanh âm cha mình gọi điện càng lúc càng lớn, càng ngày càng ồn, tức giận quay đầu, trừng mắt nhìn hắn một cái,“Ya!” dùng sức kêu một tiếng, mới làm cho hai người yên tĩnh.

Mộ Dung Cương ở đầu kia điện thoại nghe thấy tiếng con, nhất thời tâm hoa nộ phóng,“Là Quan Quan sao? Ôm đến cho em nói chuyện! Bảo bảo, bảo bảo, là ba ba nha! Con nghe thấy không?”

Bảo bảo tuy rằng nghe thấy tiếng nói từ trong điện thoại, nhưng mà bé con không thể hiểu được công dụng của điện thoại, chỉ là tò mò nhìn cái máy nho nhỏ biết nói, giống như vừa phát hiện ra món đồ chơi mới.

Di động có phóng xạ, để bảo bảo nghe nhiều không tốt. Đường Mộ Dương mặc cho Mộ Dung Cương dốc bầu tâm sự vài câu tình cảm với con trai, liền lấy điện thoại lại.

“Đúng rồi, em muốn nói chuyện này với anh.” Mộ Dung Cương cuối cùng cũng nhớ tới việc cần nói,“Chúng ta cuối tuần đi vườn bách thú đi? Quan Quan còn chưa từng đi đâu! Em xem dự báo thời tiết rồi, cuối tuần trời đẹp, mang Quan Quan đi chơi đi! Vườn bách thú kia có một vườn hoa rất lớn, buổi tối còn có biểu diễn xiếc thú, đoàn xiếc này từng được giải thưởng quốc tế. Chúng ta lái xe qua đó chỉ mất có hai giờ. Nếu ông với mấy bác của Quan Quan thích thì đi cùng luôn. Anh thấy được không?”

Tiểu lưu manh đột nhiên phát hiện,Tiểu Cương càng ngày càng không để tâm vào công việc cho lắm. Ngày hôm trước Tiểu Cương nói với hắn muốn đi mua rau hữu cơ về nấu cho con ăn, hôm trước là kế hoạch đợi trời ấm lên sẽ mang con trai ra biển nghỉ phép. Cứ như vậy, có khả năng tập trung làm việc sao?

Bất quá, làm cha mẹ không phải đều như vậy sao? Đường Mộ Dương đồng dạng không thể tập trung làm việc có thể hiểu được.

“Được! Vậy em lên kế hoạch cho tốt, cả nhà cùng nhau. Miễn cho mấy bác của Quan Quan luôn cuồng công tác có thể thả lỏng. Nếu được thì trực tiếp đặt vé trước, họ sẽ không thể nói không đi được.”

Ừm. Mộ Dung Cương được ủng hộ, nhanh chóng gác máy, chuẩn bị cho chuyến đi cuối tuần.

Mà tiểu lưu manh thẳng đến lúc này, mới dám thực đàn ông nói thầm một câu,“Một ngày không biết bao nhiêu cú điện thoại, thật là dài dòng!”

Đây là nói nhiều nói bậy a? Đường Diệc Quan nằm trong lòng vú em, nhíu mày ngao ngao kêu hai tiếng. Vú em không thèm quan tâm, muốn cáo trạng cha mày thì đợi học được cách nói chuyện đi con ạ!

Tô Minh vẫn giữ biểu tình thản nhiên nhìn hai cha con họ, chỉ là sâu trong đáy mắt, ẩn ẩn ý cười lẫn chúc phúc. Nếu nhìn cẩn thận, còn có thể tìm được trong đó một chút phong tình.

Gần đây, cậu quả thật có chút lạ kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.