Tiểu Lý Phi Đao

Chương 9: Nơi nào chẳng gặp nhau



Câu nói của Lý Tầm Hoan làm cho gã thiếu niên hơi khựng nhưng rồi gã lại cười sằng sặc :

- Thật là thú vị, chiếc áo lạnh của các hạ lại có hai con mắt.

Lý Tầm Hoan lại mỉm cười điềm đạm :

- Nếu chiếc áo của tại hạ không có hai con mắt thì làm sao thấy được thanh kiếm báu của các hạ? Bởi vì thanh kiếm đó được đưa từ phía sau lưng.

Mặt gã thiếu niên biến đổi từ xanh đến đỏ, bây giờ lại đến màu xám xịt, hai tay gã nắm cứng run run. Gã đang bực tức lắm.

Long Tiêu Vân xoa tay cười lớn cố làm cho khỏa lấp :

- Đùa như thế đã chưa? Hà hà, đời nào Thiếu trang chủ của “Tàng Kiếm sơn trang” không hề tiếc kiếm báu, mà Lý thám hoa cũng đời nào tiếc chiếc hồ câu!

Nghe ba tiếng “Lý thám hoa”, gã thiếu niên áo gấm vụt biến sắc, đôi mắt đang trừng trừng ngó Lý Tầm Hoan như hớt hải dời xuống trân trối nhìn con dao nhỏ.

Lý Tầm Hoan cũng cau mày :

- A... thì ra Du thiếu hiệp đây sao?

Long Tiêu Vân gật đầu cười :

- Phải, đây là Du Long Sinh, công tử của Tàng Kiếm lão nhân mà cũng là đệ tử duy nhất của Tàng Long kiếm khách Thiên Sơn Tuyết Ưng Tử tiền bối đấy.

Lý Tầm Hoan gật đầu :

- Quả là một danh gia đệ tử!

Ngay lúc đó có một người xông vô hằn học :

- Ai giết Khưu Độc? Ai giết Khưu Độc thế?

Lý Tầm Hoan quay lại thấy một lão già cao lớn, hàm râu thưa để lộ chiếc miệng thật rộng, sát khí đằng đằng đúng là “Thiết diện vô tư”.

Lý Tầm Hoan cười cười :

- Tôi đây, Triệu đại gia!

Triệu Chính Nghĩa quắc đôi mắt sắc như gươm :

- À... rõ ràng nói không ngoa mà, các hạ đến đâu là máu rơi đến đó.

Lý Tầm Hoan đáp :

- Khưu Độc không đáng giết à?

Triệu Chính Nghĩa hỏi lại :

- Các hạ biết hắn là ai không?

Lý Tầm Hoan cười :

- Không biết thì làm sao lại nói tên? Chỉ tiếc một điều là hắn không phải là Mai Hoa Đạo!

Triệu Chính Nghĩa cau mày :

- Đã biết không phải là Mai Hoa Đạo thì lại làm sao còn hạ độc thủ?

Lý Tầm Hoan nói :

- Tại hạ không muốn giết hắn, nhưng cũng không muốn bị hắn giết. Dù sao giết người cũng hơn để người giết. Triệu lão gia mà không biết cái lẽ quá tầm thường ấy hay sao?

Triệu Chính Nghĩa vùng vằng :

- Vô can vô cớ thì tại sao lại hành hung các hạ?

Lý Tầm Hoan nói :

- Làm sao biết được vô can vô cớ? Có thể bình thường thì không sao nhưng trong trường hợp nào đó, người ta cần giết người để bịt miệng đó là cái cớ rồi còn gì nữa?

Triệu Chính Nghĩa vặn lại :

- Tại sao không để hắn sống để hỏi cho rõ ràng?

Lý Tầm Hoan nói :

- Tôi cũng muốn thế nhưng ngọn dao của tôi bung ra thì vấn đề sống chết của đối phương không phải do tôi muốn nữa. Do đó, trừ trường hợp bất khả kháng, còn thì tôi rất cẩn thận.

Vừa nói Lý Tầm Hoan vừa liếc Du Long Sinh.

Triệu Chính Nghĩa dậm chân :

- Các hạ đã ra biên giới rồi còn trở về làm chi nữa?

Lý Tầm Hoan mỉm cười :

- Nhớ Triệu đại gia mà. Nhớ quá về thăm một chút không được ư?

Triệu Chính Nghĩa tức tối đến cực điểm nói với Long Tiêu Vân :

- Thấy không... bạn của tứ gia như thế đó, được rồi, đã gây tai họa thì tự lo lấy!

Long Tiêu Vân cười hòa :

- Có gì cứ nói, chuyện gì mà đại ca phải giận dữ như thế?

Triệu Chính Nghĩa trừng trừng mắt :

- Nói gì bây giờ? Đối phó với một Mai Hoa Đạo đã điên đầu rồi, bây giờ lại đến “Thanh Ma” Y Khốc thì ai chịu nổi.!

Lý Tầm Hoan gật gù :

- Phải rồi, Thanh ma Y Khốc dữ lắm, nhất định hắn sẽ tìm đến làm cỏ ở đây, kẻ thức thời tránh trước là vừa.

Triệu Chính Nghĩa giận quá bỏ đi.

Du Long Sinh cười khẩy :

- Triệu đại gia già rồi mà tính tình nóng nảy quá. Thanh ma Y Khốc mà sợ gì dữ vậy. Không đợi hắn đến mà xem phi đao của Lý thám hoa!

Lý Tầm Hoan cũng cười :

- Du thiếu hiệp muốn xem thì cũng không cần phải đợi Thanh Ma Y Khốc đến!

Du Long Sinh mím môi định nói một câu gì nữa, nhưng lại liếc vào ngọn tiểu đao nơi tay của Lý Tầm Hoan rồi quay mặt bỏ đi luôn.

Long Tiêu Vân hình như muốn theo kêu lại nhưng lại đứng lại lắc đầu :

- Hiền đệ, không muốn kết bạn với họ thì thôi, chọc giận họ làm gì?

Lý Tầm Hoan cười :

- Họ đã xem đệ không ra gì rồi, có chọc giận họ hay không cũng thế thôi. Những con người như thế có đi cùng là đỡ mắt.

Long Tiêu Vân nói :

- Dù sao có thêm một người bạn vẫn hơn.

Lý Tầm Hoan lắc đầu :

- Nhưng trên đời này được mấy người xứng đáng mang tiếng “bạn”. Đệ thì cảm thấy nếu chỉ có một người bạn, bạn như đại ca thì cũng quá đủ rồi.

Long Tiêu Vân vỗ vai Lý Tầm Hoan cười nói :

- Cám ơn hiền đệ đã dành cho huynh một chỗ đứng như thế. Được rồi, họ muốn bỏ đi thì cứ để họ đi!

Lý Tầm Hoan cảm động và vụt gập mình ho sặc sụa.

Long Tiêu Vân cau mày vịn lấy Lý Tầm Hoan :

- Mấy năm nay, chứng ho của hiền đệ.

Như không muốn nói tới chuyện đó, Lý Tầm Hoan ngắt ngang :

- Đại ca, đệ muốn gặp một người.

Long Tiêu Vân nói liền :

- Lâm Tiên Nhi có phải không?

Lý Tầm Hoan cười :

- Quả đúng là tri kỷ.

Long Tiêu Vân cười lớn :

- Không đúng sao được? Luôn đến một thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà không muốn gặp thì Lý Tầm Hoan đâu có còn là Lý Tầm Hoan nữa!

Lý Tầm Hoan mỉm cười lặng lẽ.

Ai biết? Nhất là Long Tiêu Vân lại càng không không thể biết trong góc kín tận đáy lòng của người bạn thân giao trừ Thiết Giáp Kim Cương ra, không còn ai có thể biết trong lòng Lý Tầm Hoan đang chứa đựng những gì?

Long Tiêu Vân vừa kéo bạn vừa đi vừa cười :

- Tìm nàng mà tìm ở đây là trật rồi, từ đêm qua có xảy ra lộn xộn đến nay, nàng đâu có dám ở Lãnh Hương Tiểu Trúc!

Lý Tầm Hoan hỏi :

- Chứ ở đâu?

Long Tiêu Vân nói :

- Cứ tối là đến với Thi Âm. Hiền đệ cũng nên đến an ủi Thi Âm, vì dù sao nàng cũng là đàn bà. Vả lại nàng cũng có biết Vân Nhi quá ác, nàng không giận hiền đệ đâu.

Lý Tầm Hoan gượng cười :

- Nhưng đã đến đây cũng nên ghé ngang Lãnh Hương Tiểu Trúc để đệ nhìn lại nơi xưa một chút. Mà cũng chưa biết chừng bây giờ Lâm Tiên Nhi cô nương ở đó cũng nên.

Long Tiêu Vân gật đầu :

- Cũng được, xem chừng đêm nay không thấy mặt nàng là hiền đệ khó ngủ lắm đó?

Lý Tầm Hoan cười không nói.

Nhưng tia mắt họ Lý lại ngời ngời như chợt phát giác được một việc gì bí mật.

* * * * *

Lãnh Hương Tiểu Trúc quả không có một ai.

Vừa vào đến đó, Lý Tầm Hoan đã dẫm phải kí ức mười năm về trước.

Tất cả những gì trong gian phòng này đều không thay đổi, từ chiếc ghế đến mặt bàn, vị trí vẫn y nguyên, nghiên ống mực của mười năm xưa còn nằm đó.

Lý Tầm Hoan cảm thấy như sống lại những ngày xa lắm, ngày mà nàng và chàng còn đua nhau thử đếm hoa mai, ngày mà chàng âu yếm phủ trên vai nàng chiếc hồ cầu và khẽ ngâm những câu thơ tình tứ.

Bầy giờ muốn sớm quên lại không làm sao quên được, như thế chàng sẽ không viết nó ra làm chi để bây giờ phải nặng lòng.

Ngoài trời tuyết lại lả tả rơi. Hoa tuyết lách tách bên khung cửa sổ như giọng thì thầm tỉ tê của người ngọc.

Lý Tầm Hoan bất giác thở dài :

- Mười năm rồi... mà có lẽ không chỉ mười năm. Nhiều lúc thời gian như đọng lại, nhưng khi cảm thấy tuế nguyệt trôi qua thì lại như giòng nước phăng phăng và nhân sinh cứ ngồi mãi trên bờ.

Long Tiêu Vân có nhiều cảm khái nhưng lại phá lên cười :

- Hiền đệ có nhớ cái ngày mà ngu huynh mới đặt chân đến nơi này không? Hồi ấy in như cũng gặp lúc tuyết rơi.

Lý Tầm Hoan lơ đãng :

- À... làm sao quên được.

Long Tiêu Vân lại cười lớn :

- Nhớ hôm đó bao nhiêu tửu phần trong nhà này hai đứa mình đều quật lên tất cả, mà cũng là lần thứ nhất ngu huynh thấy hiền đệ uống rượu say. Thế nhưng hiền đệ một mực bảo không say, lại còn bảo có thể viết tất cả tám bài “tửu hứng” không sai một chữ.

Với tay lấy cây bút cắm trong ống, Long Tiêu Vân nói tiếp :

- Đây này, in như là cây bút này đây nhé, hiền đệ lúc đó viết bằng cây bút này đây!

Tuy gắng gượng, nhưng nụ cười của Lý Tầm Hoan vẫn phải cố nở cho toàn vẹn :

- Và nhớ rằng bận đánh cá ấy đệ thắng?

Long Tiêu Vân :

- Nhưng có lẽ hiền đệ không thể ngờ rằng qua mười năm tuế nguyệt, cây bút ấy vẫn còn đây!

Lý Tầm Hoan mỉm cười không nói, trong lòng chợt nổi lên nỗi niềm cay đắng.

Và họ Lý đảo mắt nhìn quanh :

- Bút mực vẫn còn đây nhưng chủ nhân đã thay đổi.

Long Tiêu Vân gật gù như đang thấm một ý gì :

- Kể ra cũng lạ, y như Lâm Tiên Nhi đoán chắc hiền đệ sẽ trở về, cho nên tuy ở đây mấy năm trời nàng không động đến vật gì nơi đây cả.

Lý Tầm Hoan nói :

- Nàng cũng không cần phải làm thế.

Long Tiêu Vân cười :

- Bọn này cũng không bảo nàng thế, nhưng nàng lại nói.

Long Tiêu Vân nói chưa dứt câu, chợt nghe ngoài cửa có tiếng kêu hối hả :

- Tứ gia... tứ gia...

Long Tiêu Vân bước ra cau mày :

- Chuyện gì thế?

Người ấy vừa thở vừa nói :

- Tần thiếu gia chắc... không xong, cho nên Tần lão gia cho thỉnh Tứ gia.

Long Tiêu Vân biến sắc :

- Hiền đệ.

Lý Tầm Hoan :

- Đại ca đến đó xem ra sao, đệ đang còn muốn ở lại chỗ này một chút, không biết thế có nên không?

Long Tiêu Vân cười :

- Sao lại không? Đây vốn là chỗ của đệ mà, nếu Lâm Tiên Nhi có đến chắc nàng sẽ hoan nghênh lắm đấy!

Nói xong, Long Tiêu Vân vội vã ra đi.

Còn lại một mình, Lý Tầm Hoan ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế bành bao da hổ. Chiếc ghế này có từ lâu lắm, có lẽ tuổi còn hơn Lý Tầm Hoan.

Nhớ lúc còn nhỏ Lý Tầm Hoan rất thích bò trên chiếc ghế này để mài mực cho cha, lúc bấy giờ ý nghĩ của chàng lạ lắm.

“Bé Lý hồi đó muốn mình mau lớn, mau cao để có thể leo lên chiếc ghế cho dễ, nhưng rồi lại lo chiếc ghế cũng như người cũng càng ngày càng lớn càng cao.

Cho đến một ngày, chàng Lý có thể ngồi lên chiếc ghế dễ dàng thì mới nhận ra rằng chiếc ghế không bao giờ cao lớn. Chàng chợt cảm thấy thương hại cho nó quá, cảm thấy nó thật đáng thương.

Và bây giờ chàng lại mong cho mình được như chiếc ghế, đứng mãi mãi như thế, đừng phải qua một tang thương biến đổi gì cả.”

Nhưng bây giờ thì không còn nghĩ như thế được, chiếc ghế ngày xưa vẫn y nguyên nhưng người thì đã già rồi!

- Già rồi... già rồi...

Lý Tầm Hoan lẩm bẩm một mình, nhưng bên ngoài vụt có tiếng cười nho nhỏ :

- Ai nói đã già?

Người còn ở ngoài, nhưng giọng cười đã mang hơi ấm áp vào tận trong phòng, người chưa bước vào nhưng giọng cười đã đưa thanh xuân về giữa trời đông giá tuyết.

Giọng cười như thế đủ giới thiệu con người.

Lý Tầm Hoan tia mắt sáng lên, nhưng vẫn ngồi một chỗ, không đứng dậy mà cũng không nói một lời.

Nàng : Lâm Tiên Nhi chầm chậm bước vô.

Thiên hạ võ lâm quả là có con mắt tinh đời, nàng quả là một tuyệt sắc giai nhân. Nếu có ai đem hoa mà ví với nàng thì quả là người ấy cố tình sỉ nhục.

Trên đời, không có một loài hoa nào có thể làm kinh động một con người như thế.

Toàn thân nàng không một chỗ nào không làm cho người kinh hồn lạc phách, nhưng đôi mắt, chính là đôi mắt quả là chỗ khiến người điêu đứng.

Chính đôi mắt đó mới là đôi mắt làm cho con người dễ dàng phạm tội.

Thái độ của nàng thật là thân thiết, thật là tự nhiên. Nàng không một chút mảy may có một chút gì khêu gợi, không chút gì dụ cảm. Nàng thật nhu mì, thuần khiết, trong phong thái của một cô gái bước vào tuổi dậy thì.

Nhưng bất luận thế nào, ấn tượng của Lý Tầm Hoan cũng không hề cải biến vì đây không phải là lần thứ nhất gặp nàng.

Tại gian nhà bếp của ngôi quán vắng vẻ, tại gần bên xác chết của mụ Tường Vi, Lý Tầm Hoan đã từng chứng kiến vẻ “nhu mì, thuần khiết” của nàng.

Thật tình, Lý Tầm Hoan không muốn tin lắm, không muốn tin cô gái trước mắt mình bây giờ chính là “người đẹp áo xanh” muốn đem cái nhu mì, thuần khiết của nàng để đổi lấy bộ Kim Ty Giáp.

Nhưng không tin không được, Lý Tầm Hoan thở dài nhắm mắt.

Lâm Tiên Nhi chớp viền mi dịu giọng :

- Tại sao lại nhắm mắt? Không muốn nhìn tôi à?

Lý Tầm Hoan cười :

- Tôi đang hồi tưởng y phục của cô ném bừa bãi trong gian nhà bếp hôm nào!

Lâm Tiên Nhi đỏ mặt thở dài :

- Tôi vốn mong các hạ không nhận ra tôi. Tôi cũng biết hy vọng đó mỏng manh.

Lý Tầm Hoan hỏi :

- Nhưng nếu tôi sớm quên cô như thế, cô há lại chẳng thất vọng sao?

Lâm Tiên Nhi cười :

- Nhưng các hạ thấy tôi mà vẫn điềm tĩnh, há chẳng phải các hạ tưởng rằng tôi là ai khác hay sao?

Lý Tầm Hoan nói :

- Cũng có lẽ là người trong võ lâm đã tôn xưng cô là “người đẹp” không nhiều lắm!

Lâm Tiên Nhi lại cười :

- Nhưng cũng có lẽ khi thấy đồ đệ của Y Khốc là các hạ nhớ tới Thanh Ma thủ và khi thấy Du Long Sinh là các hạ lại nhớ tới thanh đoản kiếm Ngư Trường có phải thế không?

Lý Tầm Hoan nói :

- Tôi cũng hơi lấy làm lạ là tại sao có biết tôi ở đây mà cô còn đủ cam đảm đến?

Lâm Tiên Nhi cắn môi :

- Nàng dâu có xấu nhưng mà không thể không gặp mẹ chồng. Có muốn trốn chẳng ích chi, cho nên khi nghe Long tứ gia gọi là tôi lật đật đến ngay.

Lý Tầm Hoan gật gù :

- À... thì ra hắn bảo cô đến?

Lâm Tiên Nhi cười :

- Chẳng lẽ các hạ không biết ý Long tứ gia à? Hắn muốn cho mình xích lại gần đấy. Hình như hắn có cảm thấy đã ở không phải với các hạ. đã cướp của.

Sắc mặt của Lý Tầm Hoan hơi nặng xuống, vì biết ý nàng đã muốn nói gì.

Và Lâm Tiên Nhi vội ngưng lại không nói tiếp, khi thấy bộ mặt nặng đó của Lý Tầm Hoan.

Hình như nàng không muốn nói những gì mà người đối diện không muốn nghe.

Thế nhưng Lý Tầm Hoan lại lặng yên như đang chờ xem nàng nói tiếp. Qua một hồi lâu, họ Lý mới nói, mà như nói từng tiếng một :

- Hắn không có gì không phải với tôi, không có người nào không phải với tôi cả. Chỉ có tôi đối không phải với người khác mà thôi.

Lâm Tiên Nhi nhìn Lý Tầm Hoan hồi hộp :

- Các hạ đối không phải với ai?

Lý Tầm Hoan lạnh lùng :

- Tôi đối không phải với rất nhiều người, mà chính tôi, tôi cũng không nhớ rõ!

Lâm Tiên Nhi dịu giọng :

- Tùy các hạ muốn nói sao thì nói, nhưng tôi biết các hạ không phải người như thế ấy.

Lý Tầm Hoan nói :

- Cô biết tôi là người như thế nào?

Lâm Tiên Nhi nói :

- Tự nhiên tôi phải biết chứ. Hồi lúc tôi còn nhỏ, rất nhỏ, thì đã nghe chuyện của các hạ rồi. Cho nên khi tôi biết đây là nơi ở của các hạ thì tôi không tài nào dỗ yên giấc ngủ.

Nàng xoay mình thật nhẹ, đưa bàn tay dịu nhiễu chỉ xung quanh :

- Các hạ xem tất cả những gì ở nơi đây có gì thay đổi khác hơn mười năm về trước không? Luôn cả chiếc bình rượu mà các hạ để trong kệ sách, tôi cũng không hề dời chỗ, các hạ có biết tại vì sao không?

Lý Tầm Hoan chỉ nhìn nàng bằng đôi mắt lạnh lùng mà không nói.

Lâm Tiên Nhi lại cười :

- Lẽ tự nhiên là các hạ không biết. Nhưng tôi có thể nói cho các hạ biết. Bởi vì chỉ như thế tôi mới có thể cảm giác rằng đây là chỗ các hạ có lúc phảng phất tôi thấy như các hạ đang ở trong nhà này, đang ngồi trên ghế này... ngồi lặng lẽ nhìn tôi, cùng với tôi trò chuyện.

Đôi mắt nàng chợt trở nên xa xôi và giọng nói nàng hạ thấp xuống :

- Có lúc nửa đêm tôi thức dậy, cảm thấy phảng phất như các hạ nằm kề bên, trên chăn gối còn phảng phất nghe hơi thở.

Lý Tầm Hoan vụt cười :

- Trừ cái bóng hình của tôi ra, còn có bóng hình “thật sự” nào khác không?

Lâm Tiên Nhi cắn môi :

- Các hạ cho rằng nhà này có ai đến nữa à?

Lý Tầm Hoan điềm nhiên :

- Nơi đầy đã thuộc về cô, cô muốn cho ai vào lại chẳng được!

Lâm Tiên Nhi ỏi :

- Các hạ cho rằng Du Long Sinh, Khưu Độc những người ấy đều có đến đây ư?

Lý Tầm Hoan không trả lời và đôi mắt nàng vụt ửng đỏ :

- Tôi cần nói để cho các hạ biết, từ trước đến nay tôi chưa từng cho một ai bước vào ngưỡng cửa này cả, vì thế cho nên họ cứ chực mãi ở vườn mai. Nếu tôi cho họ vào thì có lẽ Khưu Độc và Tần Trọng không phải chết.

Lý Tầm Hoan cau mày :

- Đã thế thì sao cô nương không cho họ vào đây thì có phải hơn không?

Lâm Tiên Nhi cắn môi :

- Bởi vì nơi đây là của các hạ, tôi cần phải thay các hạ mà giữ gìn, tôi không bằng lòng cho một người đàn ông nào đến, tôi không bằng lòng cho ai làm mất vết tích và.

Nàng không nói được nữa. Có thể nàng ngại mở miệng mà cũng có thể không biết lời nào đạt ý.

Nhưng Lý Tầm Hoan đã mỉm cười và nói thế cho nàng :

- Và hơi hám, có phải ý cô muốn nói như thế không?

Lâm Tiên Nhi đỏ mặt cúi đầu :

- Ý của tôi như thế nào, các hạ có rõ không?

Lý Tầm Hoan lại mỉm cười :

- Cho đến bây giờ tôi mới hay rằng nơi con người của tôi có... hơi hám. Nhưng hơi hám ra sao? Biết có thơm tho gì không hay là ngược lại?

Lâm Tiên Nhi cúi đầu thật thấp :

- Tôi nói những điều đó không phải để các hạ cười nhạo đâu.

Lý Tầm Hoan hỏi :

- Thế thì vì lẽ gì?

Lâm Tiên Nhi hỏi lại :

- Ý của tôi các hạ còn chưa biết sao?

Lý Tầm Hoan cười :

- Như vậy thì không cần ai mai mối loanh quanh, tôi cũng có nhiều hy vọng!

Lâm Tiên Nhi nói :

- Nếu tôi đã không sớm biết các hạ... không sớm biết ở đấy... thì hôm đó... tôi đâu có...

Nàng nói một câu không đầu không đuôi, một câu không đủ ý mà thật ra có lúc không cần phải nói cho đủ lời, nhưng ý vẫn diễn đạt được một cách không hề thiếu sót.

Lý Tầm Hoan cười :

- Như vậy bữa đó chỉ vì nàng đã biết tôi, đã thích tôi chứ không phải vì Kim Ty Giáp?

Lâm Tiên Nhi nói :

- Tự nhiên là cần Kim Ty Giáp, nhưng nếu đối tượng không phải là các hạ thì... thì tôi... đâu có...

Lý Tầm Hoan cười :

- Như vậy là nhất cử lưỡng tiện!

Lâm Tiên Nhi vụt hỏi :

- Tôi còn một việc hơi lạ, là không hiểu tại sao, các hạ lại cũng cần Kim Ty Giáp?

Lý Tầm Hoan nói :

- Tôi cũng có việc lấy làm lạ.

Lâm Tiên Nhi nói :

- Tôi cần Kim Ty Giáp vì tôi muốn chính tay tôi giết Mai Hoa Đạo?

Lý Tầm Hoan nói :

- Tại sao thế?

Lâm Tiên Nhi nói :

- Các hạ phải biết bất cứ ai giết Mai Hoa Đạo thì tôi phải làm vợ người ấy. Chuyện đó tuy tự tôi giao hẹn, nhưng tôi rất khổ trong lòng.

Lý Tầm Hoan cười :

- Cô muốn chính tay cô giết Mai Hoa Đạo, chẳng lẽ cô muốn cô... làm vợ chính cô à?

Lâm Tiên Nhi nói :

- Tôi muốn chính tay tôi giết Mai Hoa Đạo là vì tôi không muốn làm vợ ai hết.

Nàng chợt ngẩng mặt nhìn Lý Tầm Hoan và nói giọng buồn buồn :

- Bởi vì tất cả đàn ông trên thế gian này tôi không bằng lòng ai cả.

Lý Tầm Hoan nhìn thẳng vào mặt nàng :

- Thế còn tôi?

Lâm Tiên Nhi cười :

- Tự nhiên các hạ là ngoại lệ.

Lý Tầm Hoan hỏi :

- Tại là sao vậy?

Lâm Tiên Nhi nói bằng một giọng thật dịu dàng :

- Bởi vì các hạ không như những người đàn ông khác. Họ không khác gì giống chó, bất cứ tôi đối với họ như thế nào họ cũng cứ quấn quýt theo tôi, chỉ có các hạ.

Lý Tầm Hoan mỉm cười :

- Thế thì tại sao cô không cứ để Kim Ty Giáp cho tôi, cứ để cho tôi giết Mai Hoa Đạo rồi cô giữ lời hứa lấy tôi làm chồng, như thế có phải nhất cử lưỡng tiện không?

Y như có phần sửng sốt nhưng Lâm Tiên Nhi lại cười :

- À à... như thế thật là hay, thế nhưng tại sao tôi lại không nghĩ ra?

Lý Tầm Hoan chớp mắt mỉm cười :

- Đó là một điều hay, ngoài tôi ra còn ai có thể nghĩ được?

Như không thấy câu nói với những ý nghĩ chế giễu ấy, Lâm Tiên Nhi xịch lại nắm tay Lý Tầm Hoan :

- Tôi biết Mai Hoa Đạo sẽ đến đây, vậy ngày mai tôi sẽ ở đây đợi hắn.

Lý Tầm Hoan hỏi :

- Và cô nương muốn ngày mai tôi cũng đến đây, có phải không?

Lâm Tiên Nhi gật đầu :

- Tôi sẽ làm miếng mồi nhử hắn đến đây, các hạ có Kim Ty Giáp trong mình sẽ rất dễ dàng chế ngự hắn, hắn có lợi hại mấy cũng không làm gì các hạ được, nếu các hạ chế ngự hắn được rồi thì.

Nàng đỏ mặt cúi đầu, đôi mắt tiêu hồn lạc phách của nàng không ngừng len lén ném một cách cố ý liếc Lý Tầm Hoan, nàng không nói với Lý Tầm Hoan bằng lời mà là bằng đôi mắt.

Lý Tầm Hoan chớp mắt mỉm cười :

- Tốt lắm, ngày mai tôi nhất định sẽ đến, nếu tôi không đến thì tôi quả là một thằng ngu.

Lâm Tiên Nhi khe khẽ rút tay về, nhưng đầu ngón tay lại vuốt thật nhẹ trên mu bàn tay của Lý Tầm Hoan bằng một cử chỉ tự nhiên. Tự nhiên mà cố ý vuốt qua tim chàng.

Lý Tầm Hoan bật cười :

- Kể ra thì cô học được cái ngoan.

Lâm Tiên Nhi ửng hồng đôi má :

- Tôi vẫn là ngoan mà.

Lý Tầm Hoan nói :

- Tôi muốn nói cô học được cái ngoan là cố để cho đàn ông chủ động.

Hơi thở của Lâm Tiên Nhi dồn dập và giọng nàng phát run :

- Nhưng... nhưng các hạ sẽ không.

Lý Tầm Hoan nhìn thẳng vào mắt nàng bằng tia mắt lạnh lùng, nhưng miệng vẫn nở nụ cười bình thản :

- Tại sao cô biết rằng tôi sẽ không?

Lâm Tiên Nhi nói :

- Bởi vì các hạ là người quân tử. Có phải thế không?

Lý Tầm Hoan lại mỉm cười :

- Bình sinh, tôi chỉ làm có một lần... quân tử, và tôi ân hận suốt ba ngày.

Lâm Tiên Nhi cười, giọng cười của nàng cố làm cho tự nhiên, nhưng chân nàng dợm chạy.

Nhưng Lý Tầm Hoan đã nắm nàng lại và nói :

- Thì ra chẳng những cô học được cách để cho đàn ông chủ động, mà còn chạy nữa!

Lâm Tiên Nhi hơi run :

- Đó... đó là do các hạ dạy tôi... dạy tôi cách dẫn dụ các hạ... có... có phải thế không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.