Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 216-217



Chương 216


Hàn Dạ Minh nhìn Cửu U Huyền ân cần hỏi han Thủy Tư Hạ như vậy , trong lòng không khỏi nổi cơn ghen , đặc biệt khi mà Thủy Tư Hạ trốn ra sau lưng nàng.

Cưỡng chế chính mình bình tĩnh lại.

Truyền âm cho mấy người đang đứng phía xa
" Ngay bây giờ, lập tức đưa nàng ta lăn khỏi mắt của ta !"
Năm người bên phía xa nghe vậy lập tức một trong số họ chạy tới đưa Thủy Tư Hạ rời đi.

Nếu còn chậm trễ Thủy Tư Hạ không biết còn thở hay không
Thủy Tư Hạ không khỏi lo lắng nhìn nàng.


Nàng không quên lý do Lục tỷ tỷ ở Dạ Vương Phủ
" Tiểu Bát, ngươi trở về trước đi , ta sẽ về sau.

Ngươi mà còn trì hoãn chỉ sợ Lạc di nương sẽ lo lắng thành bệnh !"
Nói lời an ủi , Thủy Tư Hạ lúc này mới bằng lòng rời đi.

Thủy Tư Hạ rời đi , nhìn lại Hàn Dạ Minh tâm trạng không được tốt cho lắm , không khỏi nghi hoặc
" Ngươi đây là bị sao ?"
Vừa nãy không phải còn rất tốt sao , mới chớp mắt đã như muốn giết người
" Ngươi nói xem !"
" Làm sao mà ta biết ! Nói điều kiện của ngươi đi , chỉ cần đó là việc mà ta đáp ứng được chắc chắn sẽ không từ chối !"
" Yên tâm ! Chuyện này chắc chắn ngươi thực hiện được.

Hiện tại đi theo ta !"
Cửu U Huyền đi theo hắn tới một tiểu viện , bước vào trong một căn phòng , nàng không khỏi kinh ngạc mở to
Trong phòng có rất nhiều tranh chân dung , mà toàn bộ tranh ở đây chỉ vẽ duy nhất một người.

Đó chính là nàng !
Từng biểu cảm , nét mặt , hành động của nàng đều được khắc họa lại vô cùng chân thật.

Tranh nhiều tới mức , tường đã bị treo kín mít mà vẫn không đủ , bàn cũng để đầy , nhiều bức còn nằm trên mặt đất

Những bức tranh này đều là do hắn vẽ ?!
" A Cửu, thích sao ? Đây là mỗi lần nhớ ngươi ta đều vẽ ?"
Không tìm thấy người chỉ có thể họa ra để vơi đi lỗi nhớ !
Cửu U Huyền nhìn đống tranh vẽ , trong lòng như có thứ gì đó đang dao động.

Hắn nói mỗi lần nhớ nàng đều vẽ ?!
" Vậy chỗ này là bao nhiêu bức ?"
" 1093 bức "
1093 bức?! Con số này cũng không khỏi quá lớn đi.

Chẳng lẽ mỗi ngày hắn đều dành thời gian vẽ tranh sao ? Vừa rồi hắn nói mỗi lần nhớ đều vẽ nàng , nếu như mỗi ngày đều vẽ vậy không phải là ngày nào cũng nhớ sao ?
Khoan , ngày nào cũng nhớ ?!
" Vậy tại sao ngươi không vẽ thứ khác , vẽ ta làm gì ?"
" Người ta nhớ là ngươi !"
Trong lòng Cửu U Huyền không khỏi hỗn loạn.

Nàng không biết rốt cuộc hắn đối với nàng là gì.

Hắn nói hắn đối với nàng cũng giống như ca ca đối với tẩu tẩu.

Trong đầu hiện lên những hình ảnh mà nàng chứng kiến được khi hai người họ ở bên nhau

Cửu U Hoàng trong mắt nàng lúc nào cũng đều là hình tượng ôn như như ngọc , nhưng nàng cảm giác được sự ôn như kia khi đối với nàng và tẩu tẩu khác biệt hoàn toàn
Hắn đối với tẩu tẩu là một loại tình cảm đặc biệt mà trước nay nàng chưa từng thấy , cũng chưa từng trải.

Trong mắt hắn hiện lên sự hạnh phúc , ánh mắt nhìn tẩu tẩu giống như tẩu tẩu là trân bảo của hắn.

Hắn bảo vệ che chở , sợ hãi khi tẩu tẩu gặp nguy hiểm
Hắn từng nói với nàng
" Ca ca không thể nào ở bên cạnh ngươi cả đời.

Lúc ca ca biến mất , nếu ngươi muốn tìm người bầu bạn , thì nên tìm một người yêu thương , chăm sóc , bảo vệ che chở ngươi cả đời !"
Cả đời sao ? Nàng cũng không biết nữa.

Mấy trăm năm nay , ngoại trừ năm thần thú bên cạnh bầu bạn thì nàng không có ai , luôn đơn độc một mình
Có lẽ bởi vì luôn hành động đơn độc đã quen , cho đến lúc có một người đột nhiên xuất hiện thì có chút lạ lẫm !
Cũng giống như Hàn Dạ Minh.

Chỉ là vô tình gặp một lần nhưng lại dây dưa với nhau mấy năm

Chương 217


Nàng có cảm giác bọn họ có thể dây dưa với nhau một thời gian vô cùng dài !

" Sau này đừng vẽ ta nữa ! Ta không muốn để người ngoài nhìn thấy nhân dạng thật !"

" Hảo !"

Khóe miệng Hàn Dạ Minh hơi cong lên . Không để người ngoài nhìn thấy , vậy ý nàng là hắn không phải người ngoài !

" A Cửu , điều kiện của ta cũng rất đơn giản . Bất quá trước hết ngươi phải ngủ một giấc !"

Hắn quay lưng về phía nàng nên không thể nhìn được biểu cảm của hắn lúc này . Nhưng mà trực giác của nàng dâng lên một hồi cảnh báo nguy hiểm , theo bản năng muốn chạy . Vừa xoay người thì trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại , cả người vô lực ngã xuống

Chớp mắt hắn đã xuất hiện bên cạnh nàng đem nàng bế lên . Trước khi hoàn toàn lâm vào bóng tối , nàng nhìn thấy trên miệng hắn nở một nụ cười giống như thực hiện được mưu kế . Trong lòng không khỏi mắng to

Lão hồ ly chết tiệt , nàng vậy mà lại bị lừa lần nữa !

Hai người biến mất khỏi phòng . Đúng lúc này Ngọc Thượng Sắc đột nhiên xông vào

" Hàn Dạ Minh, Cửu U Huyền, ta có chuyện gấp cần nói với các ngươi ! Người đi đâu rồi , không phải vừa rồi còn ở đây sao ?"

Trong phòng lúc này ngoại trừ hắn ra thì chẳng còn ai .Ngọc Thượng Sắc gãi đầu, chẳng lẽ hắn đi nhầm phòng rồi ?

Thừa Tướng Phủ , Thủy Học Hữu khiếp sợ nhìn Thủy Tư Hạ bình an không hao tổn gì quay về . Thật sự đúng như nàng nói Thủy Tư Hạ không có chết !

Người vui nhất đương nhiên là Lạc di nương , vui tới phát khóc . Nữ nhi của nàng không chết , lục tiểu thư không lừa nàng !



" Tư Hạ , Dạ Vương thật sự đồng ý thả ngươi đi ?"

Thủy Học Hữu như muốn xác nhận lại một nữa . Xưa nay ai mà không biết Dạ Vương tâm tình bất định , nhưng mà hắn thật sự lại đồng ý với Thủy Thanh La thả Thủy Tư Hạ đi . Nếu như vậy có nghĩ là Thủy Thanh La là sẽ phải chết

Nghĩ tới trong ba năm trở lại , nữ nhi này hoàn toàn không đem người phụ thân là hắn coi ra cái gì , trong lòng trở lên không tốt . Hứ ! Chết cũng tốt !

" Đúng rồi ! Hạ Nhi , lục tiểu thư đâu ? Hôm qua không phải nàng nói sẽ trở về cùng ngươi sao ?"

Lạc di nương vừa dứt lời , tiếng nói Thủy Học Hữu lại truyền đến

" Dạ Vương muốn giết nàng chẳng lẽ lại còn sống sao ? Từ giờ trở đi , bất kì ai nhắc tới nàng dù chỉ là một chữ liền lập tức đuổi ra khỏi phủ !"

Diệp Băng Băng bên này cũng vừa nhận được tin tức , trong lòng kinh ngạc không kém gì Thủy Học Hữu . Hắn thật sự thả Thủy Tư Hạ . Trước giờ hắn rất chưa từng đồng ý với yêu cầu của một nữ nhân , nhưng hôm nay hắn vậy mà lại vì Thủy Thanh La đồng ý thả Thủy Tư Hạ đi

Tròng lòng Diệp Băng Băng bỗng nhiên cảm nhận được nguy cơ chưa từng có . Nàng sợ..sợ hắn sẽ bị cướp mất !

Có thể chắc chắn hắn sẽ không giết Thủy Thanh La . Bởi vì dựa vào tính cách của hắn đã sớm kết liễu nàng ta rồi , chứ không phải vòng vo như thế này !

Không đươc ! Nàng chờ đợi hắn bao nhiêu năm , cố gắng bao nhiêu năm chỉ mong có thể đổi lại một ánh nhìn , sao có thể để một nữ nhân phá hỏng

Trong mắt Diệp Băng Băng bỗng lóe lên một tia sáng . Nàng không ngăn cản được vậy thì nếu như tất cả các binh sĩ dưới trướng Dạ Vương đều phản đối chuyện hắn và Thủy Thanh La ở bên nhau thì sao ?

Trong mắt chúng binh sĩ , hắn chính là thần , nữ nhân ở bên cạnh hắn phải xuất chúng . Thủy Thanh La có tiếng xấu trải dài mà trở thành Dạ Vương phi , tất sẽ khiến bọn họ không phục !

" Chuẩn bị xe ngựa tới quân doanh !"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.