Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 183



Vương Đình Trường cũng không đi lên phòng mà đi 

thẳng lên sân thượng, anh ta cần yên tĩnh để sắp xếp đống hỗn độn trong đầu. 

Thấy nhà ống Thông có chuyện vui, ông Hào ăn cơm xong thì xin phép đi về nhà nghỉ ngơi. 

Chiều hôm đó, bà Hương gọi bác sĩ Bắc đến khám cho Vân Hạ, đầu năm mà phiền người ta sớm như vậy bà cũng rất ngại nhưng không có cách nào khác, có thể trong bụng cô ấy đã có đứa cháu nội của bà. 

Đúng như dự đoán,Vân Hạ đã mang thai, được gần hai tháng tuổi. 

Cả nhà đã vui càng vui hơn, nhưng mọi người lại không thấy Vương Định Trường đầu cả, lúc ăn cơm anh ta đi lên phòng trước rồi, mà sao bây giờ lại không thấy đầu nữa? 

Lại trốn đi chơi đâu nữa rồi? 

Vương Đình Trường nằm trên sân thượng từ trưa đến giờ, anh ta đã nghĩ rất nhiều về chuyện này, cũng đã đến lúc rồi, nên nghĩ đến chuyện yên ổn đi.Vân Hạ là một cô gái tốt, mặc dù hơi gai góc, nhưng rõ ràng mẹ cũng rất thích cô ấy, trong lòng anh ta cũng rất thích cô ấy, chỉ là vẫn đang lông bông nên sợ không hoàn thành trách nhiệm được với mẹ con cô ấy. Nhưng mà trời sinh voi sẽ sinh cỎ, đến đầu hay đó thôi. 

Lấy hết quyết tâm, anh ta đi xuống phòng, đúng lúc bà Hương đang định gọi điện, thật may, đúng lúc nha. 

“Con nghiêm túc và trưởng thành lên cho mẹ, đã sắp 

làm ba rồi đấy, bớt chơi bời lại đi, đối xử với người ta cho tốt vào” Bà Hương nói. 

“Dạ, con biết rồi.” 

Sau đó mặc kệ mẹ đang đứng ở cửa, anh ta đi vào phòng, đóng cửa kín lại, đi đến bên giường Vân Hạ đang nàm. 

“Em ăn chưa?” 

“Ừm, mới ăn xong” 

“Vân Hạ, anh chưa từng làm ba, cũng chưa từng làm chồng, em có yên tâm giao hai mẹ con cho anh không? Anh sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc hai mẹ con em, bớt chơi bời lại, được không?” 

“Anh nghĩ kỹ rồi à?”. 

“Ừm, thật sự trong lòng anh có chút mong chờ, cũng có chút SỢ, nhưng rất vui.Anh nghĩ bây giờ một đứa con đến với chúng ta đó chính là món quà, chúng ta cùng cố gắng cho con một ngôi nhà ấm áp được không?” 

Vân Hạ cảm động, cô cười nhẹ một cái rồi gật đầu. 

Vương Định Trường đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng, sau đó chui vào chăn ôm lấy cô ấy ngủ một giấc. 

Tối hôm đó ngồi ăn cơm, ông Thông nói với Vân Hạ: 

“Bây giờ cháu có thai, bác muốn mời cháu đến đây Ở, Vợ chồng bác sẽ tiện chăm sóc cho cháu, cháu thấy sao?” 

Vẫn Hạ không ngờ ba mẹ của Vương Đình Trường lại có trách nhiệm đến vậy, nhưng cô nói: 

“Dạ tạm thời cháu chưa nghĩ đến chuyện này, 

nhưng mà hai bác yên tâm, cháu có thể tự chăm sóc bản thân mình được ạ” 

Ông Thông cảm thấy Vân Hạ không đồng ý cũng là chuyện đương nhiên, vì quả thật hai bên gia đình cũng chưa có cuộc gặp mặt chính thức nào, ông nói: 

“Ừm, vậy cháu nhớ ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ, thiếu cái gì cứ nói với thằng Trường, nếu nó không nghe lời cháu thì cứ nói với bác, bác sẽ xử nó cho cháu.” 

“Cháu cảm ơn ạ”. 

Một tuần nghỉ tết trôi qua chóng vánh, mọi người lại bắt đầu với guồng quay của công việc. 

Hôm đó Vương Đình Trường đưaVân Hạ đến bệnh viện để khám tổng quát cho cả mẹ và bé. 

Vị bác sĩ nữ vừa siêu âm vừa chỉ lên màn hình nói: 

“Đây là thiên thần bé nhỏ của hai người, bây giờ mới chỉ bằng hạt đậu thôi nhưng từ từ thiên thần sẽ trưởng thành hơn trở thành một hình hài đầy đủ.” 

Cả hai người nhìn chằm chằm lên màn hình nơi bác sĩ chỉ, lúc đầu không biết đó là bào thai, nhưng khi bác sĩ nói như vậy Vương Đình Trường lại cảm thấy nó rất đáng yêu, đó là đứa con đầu tiên của anh. 

Anh bắt đầu suy nghĩ đứa nhỏ là trai hay là gái, sau này lớn lên nếu con trai sẽ khôi ngô tuấn tú như anh, còn nếu là con gái sẽ xinh đẹp đáng yêu như Vân Hạ. Hay là có khi nào cũng sinh đôi không? Nếu như sinh đôi có phải giống như Thiên An và Thiên Tử không? 

Rất nhiều thứ hiện lên trong đầu anh, làm anh càng ngày càng cảm thấy hứng thú với nó. Lúc trước cứ nhìn anh trai chăm sóc, cưng chiều hai đứa nhỏ anh cảm thấy làm quá, nhưng không, bây giờ anh ta không hề cảm thấy như vậy, ngược lại còn hy vọng sẽ được chăm sóc cưng chiều bảo bối của anh ta nhiều hơn, sẽ cho bảo bối hết những thứ tốt đẹp nhất trên cuộc đời này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.