Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 215



Vừa nãy nghe anh kể lại chuyện đàm phán giữa anh và Mỹ Dung nữa, nỗi tự ti lại càng dâng lên cao hơn! 

ít nhất trong trường hợp có biến cố gì, cô ta còn có thứ để đàm phán, còn cô thì có gì chứ? 

“Giờ anh chỉ hỏi một câu thôi, em có yêu anh không?” Vương Đình Trường ngồi bật dậy, cầm hai tay của cô rồi hỏi. 

Vân Hạ gật đầu:“Có”. 

“Chỉ cần như vậy là được rồi, em đừng suy nghĩ gì nữa, cứ quyết định như thế đi.” 

Ở phòng đọc sách, Vương Đình Quân đang cầm một tập tài liệu trên tay, một tay còn lại vuốt vuốt thái dương, mắt nhìn chằm chằm vào mấy tờ giấy trắng, sau đó anh để tập tài liệu vào ngăn kéo, cẩn thận khóa lại rồi bước ra khỏi phòng.Anh không lên phòng ngủ của hai vợ chồng mà đi thẳng đến phòng của Thiên Từ gõ cửa. 

Nghe tiếng “mời vào” từ trong vọng ra, anh mới mở cửa bước vào. 

Thiên Tử đang cầm một cuốn sách ngồi ở bàn học đọc chăm chú, nghe tiếng mở cửa, cậu nhóc quay đầu lại, thấy ba đi vào cậu gấp sách lại, để nhẹ nhàng xuống bàn. 

“Ba!” 

“Ừm, con đang đọc sách à?” “Ba nhìn thấy rồi còn gì!” Cậu nhóc bĩu môi nói. “Chúng ta nói chuyện một chút được không?” 

Nói xong anh đi đến ngồi bên cạnh giường, còn Thiên Từ ngồi trên bàn học cũng quay người ngồi đối diện với anh, hai ba con đối mặt nhau như hai người trưởng thành thực thụ. 

“Thời gian qua con đã vất vả rồi, cảm ơn con!” Vương Đình Quận cầm tay con trai, kéo cậu nhóc về phía mình rồi nhấc bồng đặt cậu nhóc lên trên đùi của mình. 

Bình thường anh rất ít khi làm vậy với Thiên Tử, cậu nhóc cũng không thích quá gần gũi như vậy với anh, chỉ có Thiên An lúc nào cũng leo lên người anh ngồi như vậy, hôm nay anh muốn ôm con trai một lần. 

“Con không làm gì cả, ba không cần cảm ơn con.” “Ba biết con là người chủ thực sự của Devil – Tech” 

Cho dù anh biết con trai mình là thiên tài, cũng chỉ nghĩ cậu nhóc thông minh hơn các bạn nhỏ cùng trang lứa, biết một chút về thủ thuật máy tính hoặc làm ra vài cái trò chơi phù hợp với thị hiếu giới trẻ hiện nay. Có 

nằm mơ anh cũng không thể ngờ con trai mình lại trở thành một ông chủ thật sự của một công ty công nghệ như thế, cho dù ở thời điểm hiện tại, quy mô của công ty không thể sánh ngang được với những tập đoàn công nghệ hàng đầu, nhưng nguồn vốn thì cũng chưa chắc ai hơn ai. 

Ba tháng anh ngủ say, có nhiều chuyện xảy ra với công ty, đều là một đứa trẻ hơn năm tuổi đứng phía sau để giải quyết, sao con trai anh lại làm được điều như vậy? 

Vương Đình Quân rất tự hào về đứa con này của anh, nhưng đồng thời cũng rất đau lòng, con trai anh đã không được hưởng một tuổi thơ hồn nhiên vô tư như những đứa trẻ khác, thay vào đó là bao nhiêu nỗi lo toan cho mẹ và em gái, bây giờ còn phải gồng gánh thêm cả Thiên Hạ nữa. 

“Ba điều tra con?” Cậu nhóc lạnh lùng hỏi. 

Chuyện cậu nhóc ghét nhất là bị người khác nắm đằng chuối, nhưng thật may đây là ba ruột của cậu, không tạo nên nhiều ảnh hưởng lắm. 

“Không, ba điều tra Devil-Tech mới tìm được một ít Sợi dây kết nối với con”. 

“Ồ, tại sao?” 

“Ba nhìn ra được sự khả nghi trong mối quan hệ này, trong trường hợp Thiên Hạ đang nghìn cân treo sợi tóc, có một người đến hợp tác sòng phẳng, con nghĩ có không? Một là người ta sẽ nhận lúc cháy nhà hội của, hai 

là tránh né càng xa càng tốt, thế mà người ta vẫn chạy đến với thiện chí giúp đỡ, con nghĩ sao?” 

Thiên Từ bây giờ mới gật gù, không hổ danh là ba của cậu nhóc, suy nghĩ rất thấu đáo, nhưng lúc hợp tác cậu nhóc chỉ muốn ổn định Thiên Hạ, cũng không nghĩ rằng ba cậu sẽ tỉnh lại như vậy. 

Xem ra cậu nhóc cần phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được. 

“Từ nay, con hãy làm một đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác thôi, mọi chuyện đã có ba rồi, được không?” 

“Mong ba nói được làm được.”

“Tất nhiên.” 

Mới nói chuyện tình cảm được một chút, lại bắt đầu cà khịa nhau rồi, hai ba con nhà này chắc chắn khắc khẩu, ít nhất là đến thời điểm này. 

“Chuyện này ba đừng nói cho ai biết, đây là bí mật riêng của hai chúng ta thôi được không?” Thiên Từ nhỏ giọng nói. 

Cậu nhóc không muốn mẹ biết điều này, không dám tưởng tượng nếu mẹ biết thì mẹ sẽ suy nghĩ như thế nào, chỉ muốn trong lòng mẹ, hình bóng của cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ hồn nhiên vô tư thôi. 

“Ba biết rồi, ngủ sớm đi.” Nói xong anh ôm Thiên Từ đặt lên trên giường, cúi người cần thận đắp chăn cho Con trai sau đó mới xoay người đi ra. 

“Ba ngủ ngon.” Thiên Từ tạm biệt. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.