Tiểu Ma Y Chín Tuổi

Quyển 2 - Chương 7: Nam nhân yêu nghiệt



Edit: Thủy Lưu Ly.

Minh Dập Hàn đè thân thể Chỉ Yên lại, không cho nàng tiếp tục lộn xộn nữa, cũng làm khoảng cách giữa hai người được rút ngắn lại. Hơi thở nam tính của hắn không chút kiêng kỵ xâm nhập vào ý thức của Chỉ Yên, đôi mắt long lanh ánh nước của nàng hơi dao động, run rẩy, ngây người nhìn tuấn nhan yêu nghiệt gần trong gang tất.

“Muốn ta giúp ngươi hay ngươi tự mình làm?” Cánh tay đang đưa đến gần thắt lưng Chỉ Yên của Minh Dập Hàn đột nhiên bị thu lại, hắn nhìn nàng, không mặn không nhạt hỏi.

“Ngươi giúp ta đi.” Chỉ Yên gần như là bật thốt theo bản năng. Khóe môi của nam nhân khẽ nhếch lên, con ngươi u lam xẹt qua một tia ấm áp.

“Nhẹ một chút, sẽ rất đau.” Chỉ Yên hơi rụt thân thể lại, nghĩ đến chuyện hắn thô lỗ lau nước mắt cho nàng trước đó, không thể không lên tiếng nhắc nhở, đầu nhỏ cúi thấp xuống, gương mặt phiếm hồng, chiếc cổ trắng nõn, thon dài cũng lộ ra, một bộ cô dâu nhỏ mặc người hái.

Con ngươi Minh Dập Hàn tối sầm lại, dùng ma lực áp chế ngọn lửa không hiểu đang dần bùng lên trong lòng, vươn tay, nhẹ nhàng cởi y phục của nàng ra.

Có thể chính hắn cũng không tin được cái người dịu dàng, cẩn thận, tỉ mỉ, như đang nâng niu báu vật này chính là hắn. Bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng cởi đai lưng và lớp áo ngoài của nàng, lộ ra áo lót màu hồng nhạt bên trong. (áo lót này là loại áo trắng bên trong à, không phải bikini như bây giờ đâu =)))

Cắn răng chịu đựng ngọn lửa trong lòng, hắn tiếp tục cởi nốt áo lót của nàng ra, thoáng chốc, chiếc yếm màu vàng nhạt đã lộ ra trước mắt hắn. Xương quai xanh tinh xảo, trắng nõn của nàng phản phất như mang theo một loại ma lực, hấp dẫn tầm mắt hắn, khiến hắn ngây người, không thể dời mắt.

Thu hồi tầm mắt, đường nhìn rơi xuống vết máu trên chiếc yếm của nàng, con ngươi của hắn hơi co lại, bàn tay nắm chặt, tâm tình luôn bình tĩnh, lạnh nhạt lại đột nhiên bùng lên một ngọn lửa giận không rõ nguyên nhân.

Chỉ Yên ngẩng đầu nhìn, cả người lập tức sững sờ tại chỗ. Con ngươi u lam của người nọ chẳng biết từ khi nào đã thẫm lại, phản phất giống như màu của nước biển dưới đáy đại dương, sâu sắc khiến người khác phải kinh hãi. Vẻ mặt người nọ không thay đổi như sự bình tĩnh trước cơn sóng to gió lớn, toàn thân tản ra khí thế khiếp người. Làn da hắn trắng nõn, đẹp đẽ, mê người, môi mỏng bị mím lại thành một đường thẳng nhưng vẫn như cũ khiến người khác phải rung động.

Có lẽ là do tâm ma cho phép, có lẽ là nam nhân trước mắt quá mức mê người, hoặc có lẽ là do trong lòng nàng có ý muốn đùa dai nho nhỏ, nên nàng không ngăn cản việc ngón tay tinh tế, non mềm của mình dần dần vươn ra, trong sự kinh ngạc của hắn sờ lên đôi môi cánh hoa mềm mại, lạnh lẽo của hắn. Nàng và hắn đồng thời ngẩn ra, dường như, từ vị trí tiếp xúc của hai người xuất hiện một dòng điện yếu ớt, nhưng cũng đủ khiến trái tim hai người run rẩy.

Con ngươi Minh Dập Hàn bị nhuộm thành màu xanh đen, nhìn qua giống như một vòng xoáy, hấp dẫn người, cũng dễ dàng vây khốn người vào trong đấy.

Minh Dập Hàn híp mắt, nhìn đứa nhỏ* mang vẻ mặt ngây ngốc trước mặt, nhìn đôi mắt ngậm nước của nàng vẫn còn mê man, cảm nhận xúc cảm mềm mại, ấm nóng trên môi, hầu kết của hắn không khỏi trượt lên trượt xuống trong cổ họng.

(*ta thật sự muốn thay bằng thiếu nữ lắm, nhưng có ai gọi đứa nhỏ mới 9 tuổi là thiếu nữ không =)))) khẩu vị nam chính quá nặng =)))

Hương thơm thiếu nữ* thấm đượm lòng người trực tiếp xông vào chóp mũi, giống như một chất xúc tác, đùa dai, trêu chọc chỗ sâu trong nội tâm hắn, khiến hắn hận không thể vùi thiếu nữ vào trong lòng, mà thương yêu một phen.

(*không thể gọi là hương thơm đứa nhỏ hay trẻ con các loại được, vì sẽ có cảm giác vô cùng tội lỗi =.=)

Có điều chỉ chốc lát sau, con ngươi u ám của hắn đã khôi phục sự tỉnh táo như thường ngày, Minh Dập Hàn nhếch mày, hài hước nhìn người vẫn còn vây trong trạng thái ngây ngốc trước mặt: “Hoàn hồn.”

Giọng nói từ tình dễ nghe truyền đến, cả người Chỉ Yên run lên, đến khi nhìn thấy ánh mắt tà tứ mang theo ý cười yếu ớt của hắn, bàn tay nhỏ bé của Chỉ Yên giật nảy, mạnh mẽ thu lại, theo đó, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhiễm lên một tầng ửng hồng khả nghi, đôi mắt nhìn loạn, ý đồ muốn hóa giải hoàn cảnh xấu hổ này.

“Ngồi im, ta xử lý vết thương giúp ngươi.” Khẽ dỗ một câu, một luồng sáng màu đỏ lóe lên, chiếc yếm che trước người của Chỉ Yên đã bị chấn nát bấy, lộ ra da thịt trắng nõn, trơn bóng bên trong.

Cảm giác mát mẻ kéo tới, Chỉ Yên nhịn không được, hơi co người lại, nhận thấy ánh mắt của nam nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, 囧 không ngóc đầu lên được.

Mặc dù bây giờ nàng mới có chín tuổi, nhưng cái cần có đều có, đặc biệt là bộ ngực mềm mại, đã phát dục vừa một bàn tay, lúc này bị nam nhân nhìn chằm chằm, cả người không nhịn được run run, mà càng lúc càng có xu hướng run rẩy dữ dội hơn.

Rõ ràng nàng là người hiện đại, dưới ánh mắt của nam nhân này, nàng cũng chỉ là một đứa nhỏ chín tuổi mà thôi, nhưng nàng vẫn cảm thấy đặc biệt ngượng ngùng.

“Đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi đau.” Tia nhìn cực nóng trong mắt Minh Dập Hàn chợt lóe rồi biến mất, rất nhanh đã khôi phục bình thường, nhìn thân thể Chỉ Yên run rẩy, nghĩ là nàng bị dọa sợ, không khỏi an ủi nói.

Dùng khăn lụa dính một ít nước, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên ngực nàng, vết thương đỏ ngầu trên nên da thịt trắng nõn, nhìn qua có vẻ đặc biệt dọa người. Da thịt bị xé rách, máu loãng nhè nhẹ chảy ra, giống như dù có lau thế nào cũng không sạch, khiến Minh Dập Hàn lo lắng một trận.

“Làm sao bị thương?” Giọng nói hắn bình thản, lạnh như băng, mặc dù Chỉ Yên cúi đầu, cũng có thể nghe ra vẻ ngoan độc trong giọng nói của hắn.

“Không cẩn thận bị người đâm một nhát, có điều ta đã báo thù rồi.” Nghe Chỉ Yên nói đã báo thù rửa hận, khuôn mặt của nam nhân cũng đột nhiên buông lỏng, sắc mặt dần trở nên hòa nhã.

Bôi thuốc, băng bó, nam nhân thật sự làm đúng như những gì hắn đã nói, không làm đau nàng dù chỉ một chút, nhưng đến khi mặc quần áo, Chỉ Yên mới phát hiện chiếc yếm của mình không có, áo lót, áo ngoài đã bị nước làm ướt, rơi vào đường cùng chỉ có thể nhìn nam nhân cầu xin giúp đỡ.

“Chờ một chút.” Nam nhân vừa dứt lời, một bộ áo lót màu trắng đã rơi xuống trước mặt Chỉ Yên.

Chỉ Yên bĩu môi, bất đắc dĩ mặc vào, kết quả vạt áo quá dài, tay áo quá rộng, mặc trên người giống như đang tấu hài vậy. Không cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng lúc này của Chỉ Yên có bao nhiêu buồn cười, khiến nàng không khỏi hối hận vì đã không chuẩn bị một hai bộ quần áo trong không gian Càn Khôn.

“Ngươi muốn đi đâu vậy?” Nhìn nam nhân định rời khỏi, Chỉ Yên từ trên giường bò dậy: Ừm, chưa bao giờ nhìn thấy người nào không lễ phép như vậy, tốt xấu gì nàng cũng là một tiểu mỹ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, vạy mà mà hắn cũng dám bỏ nàng lại đây một mình, không thèm quan tâm.

“Ta còn có chuyện phải làm, chẳng lẽ ngươi muốn mặc như vậy theo ta ra ngoài?” Hai tay nam nhân vòng trước ngực, tà nịnh hỏi.

Chỉ Yên nhìn bộ quần áo trên người mình, cảm thấy đúng là có chút không thích hợp, chẳng qua chỉ như vậy đã nghĩ có thể làm khó nàng thì quá buồn cười rồi.

Ý niệm vừa động, Chỉ Yên móc ra một cây kéo, trái cắt một miếng, phải cắt một miếng, cuối cùng mới khiến bộ quần áo trên người nàng không còn quá dài, miễn cưỡng có thể coi được.

“Ôm ta!” Chỉ Yên vươn hai tay ra, ra lệnh, giọng nói trẻ con non nớt vang vọng trong không gian.

Minh Dập Hàn nhướng mày, trong mắt xẹt qua một tia ngoài ý muốn: Vật nhỏ này đúng là dám nói, dám sai bảo kẻ đường đường là Ma đế như hắn.

“Híc híc, đồ trứng thối, ngươi nhẫn tâm nhìn vết thương trên người ta lại vỡ ra sao, hu hu, nếu ngươi dám bỏ ta ở đây một mình rồi rời đi, thì ta nhất định sẽ khóc cho ngươi xem.” Cái miệng nhỏ nhắn truyền ra từng đợt nức nở, con ngươi trong suốt cũng dâng lên một tầng hơi nước.

“Câm miệng!” Minh Dập Hàn đau đầu mắng, hai chân lại không tự chủ tới gần nàng, cách một tầng được xưng là vải ôm nàng vào trong lòng, động tác mềm nhẹ, cẩn thận không nói nên lời.

Chỉ Yên vùi đầu vào trong ngực Minh Dập Hàn cọ cọ, khóe môi không khỏi nhếch lên, trong mắt xẹt qua một tia gian xảo. Cánh tay ngọc của nàng vươn ra, vững vàng vòng qua cổ nam nhân, khiến thân thể hai người càng tiếp xúc chặt chẽ. Có lẽ đã mệt mỏi một ngày đêm cho nên khi ngửi thấy mùi hương thanh nhã thoang thoảng từ người nam nhân truyền đến, Chỉ Yên ngủ quên mất khi nào không hay, chỉ lưu lại một mình nam nhân với vẻ mặt không biết nói gì của hắn.

Ngủ một giấc thật ngon, Chỉ Yên cảm thấy tỉnh táo, sảng khoái hẳn ra, chờ đến khi nàng tỉnh lại, lại phát hiện bản thân đang nằm trên giường Hàn Băng, âm khí trong cơ thể cũng tăng tiến không ít, ngay cả vết thương trên ngực cũng không còn chút đau đớn nào, trong mắt nàng lóe lên một tia nghi ngờ: Chẳng lẽ đây là kết quả chữa trị của âm dương khí sao?

Mặc kệ, như vậy cũng tốt, tránh khi trở về lại bị Sa Toa bắt nằm trên giường.

Khóe mắt đảo qua, phát hiện bên giường đặt một bộ quần áo màu hồng nhạt, chất vải mềm mại, trơn bóng, kích cỡ vô cùng vừa người.

Chỉ Yên cởi miếng vải được xem là quần áo trước đó trên người xuống, mặc bộ quần áo này kia lên người, đến khi áo quần đã ngay ngắn, nàng mới bắt đầu suy nghĩ việc phải ra ngoài bằng cách nào.

Căn phòng này nhìn kỹ có chút không giống với căn phòng ở Vân Vụ sơn, cột nhà màu vàng, hoa văn rườm rà, phức tạp, vật bày biện mang phong cách cổ sưa, trên đỉnh đầu còn gắn một quả cầu thủy tinh, ánh sáng rực rỡ, mỗi một chỗ trong này đều lộ ra hơi thở thần bí, giống như người kia.

Ánh đỏ chớp lên, một thiếu niên mặc hồng y xuất hiện trước mặt nàng. Con người màu đỏ, da thịt trong suốt, vẻ mặt lạnh nhạt, trong mắt lộ vẻ hỏi thăm. Hắn là người lần trước nàng đã gặp.

“Chủ nhân muốn ta mang ngươi đến gặp người.” Thiếu niên đến gần Chỉ Yên, cánh tay trắng nõn vươn ra, mắt thấy sẽ đụng tới thắt lưng nàng, Chỉ Yên đã giật mình, khó khăn tránh thoát sự đụng chạm của hắn.

Người này lạnh muốn chết, quan trọng hơn là lại gần hắn nàng sẽ ngửi phải một mùi máu tươi đậm đặc. Nếu không phải bất đắc dĩ, thì dù có chết nàng cũng tuyệt đối không muốn va chạm với hắn.

“Đừng đụng ta, ngươi đi trước dẫn đường là được rồi.” Nhìn vẻ mặt khó hiểu của thiếu niên, Chỉ Yên cau mày, thản nhiên ra lệnh, trong đầu lại không nhịn được nghĩ đến cái ôm ấm áp của Minh Dập Hàn.

“Ngươi xác định.” Thiếu niên sửng sốt một giây đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh khốc như bình thường, nhìn Chỉ Yên hỏi.

“Xác định.” Chỉ Yên gật gật đầu: Chẳng lẽ còn phải bay qua mới được sao!

Thiếu niên muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể lạnh lùng đi trước. Không biết hắn đụng chạm vật gì, bước tường trước mặt vốn kín mít, lại đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, một luồng ánh sáng trắng lóa mắt chiếu thẳng đến, đâm vào hai mắt của Chỉ Yên khiến nàng không mở mắt nổi.

Thích ứng nửa giây, chỉ thấy thiếu niên kia đã đứng xa xa nhìn nàng, sâu trong đáy mắt dần dần trào lên ý châm chọc, khinh bỉ.

Ồ, còn khinh thường nàng, không phải ỷ chân mình dài hơn chân nàng sao, hừm, chờ đó, sẽ có một ngày nàng cho hắn biết sự lợi hại của mình, để hắn khỏi cho nàng là một đứa nhỏ mà khinh bỉ.

Thiếu niên đi trước, Chỉ Yên theo sau, khoảng cách giữa hai người khoảng hơn một trăm mét. Hơn nửa canh giờ trôi qua, hai người vẫn không đi tới đầu cuối cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chỉ Yên hơi nhăn lại, trong lòng lôi Minh Dập Hàn ra mắng vô số lần: Tại sao nàng phải đi gặp hắn? Có phải hắn muốn trêu đùa với nàng không?

Rốt cuộc, trước một khắc Chỉ Yên chuẩn bị phát cuồng, đại điện Băng cung cũng xuất hiện trước mắt.

Hùng tráng, uy nghiêm, khí phách, Chỉ Yên ngửa đâu, xung quanh một mảnh tuyết trắng, cây cối màu trắng, ngay cả Băng cung cũng màu trắng, ngoại trừ màu trắng, gần như không còn bất cứ màu sắc nào khác, thanh lịch mà trang nghiêm khiến đáy lòng người khác không thể không kính sợ.

Đạp trên sàn được lát bằng bạch ngọc lưu ly, truyền ra dừng đợt tiếng vọng trong trẻo, hai người Chỉ Yên đi vào đại điện, một trận gió mát thổi tới, luồng qua màn lụa mỏng màu tím nhạt, sương khói mông lung, quanh quẩn, như tiên như ảo, như mê, như say.

Trụ lớn trong điện được thiếp vàng, pho tượng thủ vệ khắc bằng băng, mặt đất bày biện những đóa hoa sen bằng băng, toàn cảnh nhìn qua có vẻ đơn giản lại không mất xa hoa.

Trên vị trí chủ thượng, nam nhân nằm nghiêng trên giường mềm, đôi con ngươi u lam sâu thẳm khó dò, thỉnh thoảng lóe ra tia sáng không rõ. Mái tóc dài không bị trói buộc, xõa ra trên người, một phần còn chấm xuống đất. Da thịt hắn trắng như tuyết, bên chân là hai nữ tử xinh đẹp hầu hạ, cẩn thận đấm chân cho hắn.

Ánh mắt dừng trên người mang khí thế ngạo nhân kia, con ngươi Chỉ Yên co rụt lại, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót khó nhịn, buồn phiền muốn hoảng.

Nàng cứ tưởng rằng một nam nhân lạnh nhạt như băng tuyết như hắn sẽ không gần gũi nữ nhân. Nàng cho rằng bất cứ lúc nào vẻ mặt cũng đều lạnh lùng tuyệt tình, không màn thế sự, nhưng không ngờ khi hắn rút đi sự lạnh nhạt trên người, cả người hắn lại tản ra sự mị hoặc chí mạng, hoàn toàn có khả năng dụ dỗ người phạm tội như vậy.

“Tói đây.” Minh Dập Hàn lạnh nhạt nói, vẫn giữ dáng vẻ tà mị như trước, thậm chí còn không có ý định muốn đứng dậy.

Trong lòng Chỉ Yên cứng lại, đứng tại chỗ không nói lời nào, trong mắt dần trôi lên một tầng thất vọng, ánh sáng trong mắt cũng dần bị thu lại.

“Tìm ta có việc gì không?” Dùng nửa giây khôi phục bình thường, Chỉ Yên lạnh lùng hỏi, tầm mắt cũng thu về từ trên người hai nữ nhân kia, khuôn mặt tinh xảo mềm mại che kín sương lạnh, thậm chí cả người đều bị vây trong một không gian rét lạnh, tách biệt.

Ánh mắt lạnh lẽo của Minh Dập Hàn tối sầm lại, từ trên giường ngồi dậy, phức tạp nhìn vật nhỏ trước mắt.

“Lui ra!” Quát lớn một tiếng đuổi hai thị nữ khiến hắn phiền lòng bên cạnh, từng bước từng bước tới gần Chỉ Yên.

Hắn tiến lên một bước, Chỉ Yên lùi một bước, thẳng đến khi lưng nàng đụng phải cột trụ màu vàng sau lưng, nàng mới ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ta phải trở về, ngươi tiễn ta đi.”

“Vì sao?” Minh Dập Hàn áp sát người nàng, con ngươi màu u lam hoàn toàn khóa trên gương mặt tái nhợt của nàng: Vì sao tức giận, vì sao đột nhiên lạnh nhạt như vậy?

Không hỏi thì tốt, vừa hỏi lại khiến Chỉ Yên bạo phát: “Lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, đừng đụng vào ta, đi mà đụng vào nữ nhân của ngươi ấy, ta không cần ngươi lo…” Chỉ Yên bĩu môi, quay đầu sang một bên.

Thời gian dừng lại, không khí dừng lại, giọng nói cũng dừng lại!

Cánh tay đang vươn ra của Minh Dập Hàn bị cứng lại giữa không trung, trong mắt u ám, trái tim lãnh lẽo, cứng rắn đột nhiên bị một thứ gì mềm nhẹ như lông phim phất qua, ngứa ngáy, tê dại, rồi đột nhiên một luồng tình cảm xa lạ không tên bởi vì câu nói của nàng mà mãnh mẽ xông ra, khiến cảm giác trong lòng hắn bị rối loạn, như vui vẻ, lại như sầu lo, trong khoảng khắc khiến hắn không lời chống đỡ: Vật nhỏ đang ghen tị sao?

Bởi vì hắn nên mới mất hứng sao?

Nhận thấy bầu không khí trở nên cứng ngắc, Chỉ Yên bắt đầu luống cuống, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lại với nhau.

Nàng sao vậy? Tại sao vừa đụng đến hắn đã trở nên ngu ngốc rồi? Trời ạ, không phải câu nói vừa rồi của nàng sẽ khiến hắn hiểu lầm chứ?

Nàng chỉ là cảm thấy không vừa mắt với những nữ nhân kia, lại cảm thấy người nam nhân này vẫn nên lạnh lùng tuyệt tình như trước mà không phải trở nên câu hồn như vậy mà thôi.

Lén lút ngẩng đầu, phát hiện nam nhân đang nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, giống như muốn xuyên qua vẻ bề ngoài mà tiếp cận linh hồn của nàng vậy.

“Ngươi đang giận ta?” Nam nhân như chậm nửa nhịp, hơi không tự nhiên vươn tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm Chỉ Yên, muốn ép nàng đối diện với mình.

“Không thích nữ nhân khác chạm vào ta?” Nam nhân nhướng mày, hơi thở nóng rực phun trên mặt nàng, ngón tay lạnh lẽo cũng chậm rãi ma xát chiếc cằm nhẵn nhụi, non mềm của nàng, khiến thân thể nàng vì sự tiếp xúc của hắn mà trở nên tê dại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng như máu.

Cái gì gọi là không thích nữ nhân khác chạm vào hắn?

Tại sao nghe qua lại có cảm giác quái dị như vậy?

“Có phải như vậy không?” Minh Dập Hàn cũng không tính buông tha nàng, bàn tay to chụp với, ôm nàng vào lòng, híp mắt, tà mị hỏi thăm, khuôn mặt tuấn tú của hắn cũng tiến lại gần nàng, chóp mũi hai người như có như không chạm vào nhau, trêu chọc nhìn vẻ mặt thay đổi của vật nhỏ.

“Đừng, tránh ra.” Chỉ Yên đè thấp giọng, thở gấp nói. Khí thế mạnh mẽ của hắn ép nàng không thở được nhưng hết lần này đến lần khác nam nhân này vẫn tỏ vè ung dung mà nhìn chằm chằm nàng.

“Trả lời ta, ngươi đang ghen tỵ sao?” Minh Dập Hàn không rời mắt khỏi nàng, chóp mũi chuyển sang dán vào má của nàng, cảm giác ấm áp, hợp với mùi thuốc nhàn nhạt từ trên người nàng truyền đến, khiến hắn không khỏi nheo mắt hưởng thụ.

Vật nhỏ này rất thú vị, vẻ mặt cũng đáng yêu, khi ôm vào ngực lại rất mềm mại, mà quan trọng hơn là trên người nàng có hơi thể khiến hắn rất thích, rất an tâm.

“Không có, không có, mới không có!” Chỉ Yên nâng mắt, ngửa đầu, vô tình khiến môi mình chạm vào môi hắn, xúc cảm lạnh lẽo truyền đến, còn cả mùi hương thanh nhã, thơm ngát quanh quẩn ở chóp mũi, khiến nàng ngây người một trận.

Hai mắt trừng lớn, mờ mịt nhìn nam nhân trước mặt: Đây là nụ hôn đầu của nàng…

Trái ngược với sự sủng sốt của nàng, vẻ mặt của nam nhân bị nàng hôn vẫn lạnh nhạt như cũ. Hắn lẳng lặng nhìn nàng, không rời khỏi, cũng không thân cận, bao dung nhìn nàng, giống như dang cưng chìu nhìn một đứa nhỏ nghịch ngợm ầm ĩ trước mặt hắn, loại cảm giác này, rất nghẹn…

Nàng mới không phải là trẻ con!

Khóe mắt nàng run lên, bàn tay nhỏ bé đặt trước ngực nam nhân đột nhiên dời lên cổ hắn, cái miệng nhỏ nhắn, non mềm, như đang giải tỏa uất nghẹn, buồn bực mà khẽ cắn cánh môi mỏng của người nào đó.

Cả người Minh Dập Hàn cứng lại, tùy ý vật nhỏ cợt nhã bờ môi hắn, mang theo hơi thở ngọt ngấy truyền đến. Có điều, lúc hắn cảm giác vật nhỏ đang gặm lấy môi dưới của hắn thì đột nhiên nàng lại hung hăng cắn mạnh một cái, mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng.

Giống như một con thú nhỏ đã được ăn no, Chỉ Yên thỏa mãn cười, cái lưỡi thơm tho vươn ra ngoài, khẽ liếm vết máu ở khóe miệng, lúc này mới thỏa mãn buông hắn ra.

Một phen xúc động, Chỉ Yên đã mệt mỏi thở hổn hển, suy yếu gối đầu vào hõm vai hắn: Hừm, hắn dám ném nàng ra thử xem.

Ánh mắt Minh Dập Hàn u ám, bụng dưới truyền đến một trận lửa nóng, hơi thở ngọt ngấy vẫn còn lưu lại trong khoang miệng, càng khích thích sự cuồng nhiệt trong mắt hắn. Bàn tay ôm lấy Chỉ Yên càng thêm buộc chặt, tuấn nhan yêu nghiệt nhuộm lên một tia hoang mang và mâu thuẫn.

Hắn lại có một loại cảm giác muốn hung hăng chà đạp nàng!

Dừng lại mấy giây, Minh Dập Hàn cúi người xuống, đặt Chỉ Yên trên đất, chính mình lại đi lên chiếc giường trên đài cao, tim của hắn đã bị rối loạn, không cách nào trở lại như lúc ban đầu.

Thứ tình cảm xa lạ như thủy triều, từng đợt từng đợt ập đến khiến hắn bất ngờ không kịp đề phòng.

Người luôn không gần nữ sắc như hắn, mà lúc này lại vì một đứa nhỏ mà dao động. Hắn nhất định là điên rồi, đúng vậy, hắn nhất định là điên rồi.

“Người đâu!” Minh Dập Hàn híp mắt, một bóng người mặc hồng y đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, cũng chính là thiếu niên đã mang Chỉ Yên tới đại điện, sứ giả của Ma tộc.

“Có thuộc hạ!” Thiếu niên quỳ một gối xuống đất, cung kính nói.

“Mang nàng đi, còn nữa, đem hai ngu cơ lại đây!” Nắm chặt nắm đấm, giọng nói của Minh Dập Hàn đặc biệt lạnh lẽo, toàn thân tản ra hơi thở rét lạnh, ám ách nói.

Thân thể thiếu niên run lên, trong mắt lộ ra kinh ngạc, giống như không thể tin được những gì mình nghe thấy: Hắn không nghe lầm chứ, chủ nhân muốn nữ nhân, người rốt cuộc cũng muốn chạm vào nữ nhân?

“Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.” Khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt nhuộm lên vẻ mừng như điên, con ngươi thâm xuống, đỏ đậm như máu: Chủ nhân của hắn rốt cuộc muốn mở mang đầu óc, khụ khụ, sai rồi, là chủ nhân của hắn rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt.

Cả người Chỉ Yên cứng lại, mày cau chặt, ánh mắt khóa trên người nam nhân kia, cái người vừa mới ôm nàng, mới hôn nàng, nhưng lúc này lại muốn trở thành nam nhân của người khác.

Chỉ Yên kinh ngạc đứng tại chỗ, như muốn nhìn thấu hắn, cũng không ngại nam nhân kia từ đầu đến cuối không muốn nhìn nàng: Ở trong mắt hắn, nàng không chịu nổi như vậy sao?

Lửa giận trong lòng giống như cỏ dại bừng bừng sinh sôi, ẩn theo đó còn có cảm giác chán ghét đối với chính mình.

Nàng chán ghét bản tính háo sắc mà dính lấy hắn, chắn ghét việc mình cảm thấy khó chịu khi nghe hắn nói những lời kia, chắn ghét việc mình mê luyến ánh mắt hắn, mà càng không thể tha thứ là dường như, trong lúc vô tình nàng đã yêu thương nam nhân này, yêu thương nam nhân bá đạo, lãnh khốc, tuyệt tình, lạnh nhạt ấy, mà nam nhân này từ đầu đến cuối luôn đối xử với nàng như trẻ con. Cảm giác đau khổ của nàng, hắn không biết một chút nào cả.

Thật buồn cười làm sao! Trong lòng nghĩ như vậy, khóe môi cũng không nhịn được nhếch lên thành một độ cong châm chọc, ánh mắt nhìn về phía nam nhân chợt trở nên lạnh, rất lạnh.

“Mong rằng sau này, chúng ta thật sự không gặp lại nữa!” Giọng nói hơi lạnh vang lên, Chỉ Yên xoay người ra khỏi đại điện, khung cảnh mênh mông màu trắng thuần đập vào mi mắt giống như đang cười nhạo sự bất lực của nàng: Nàng là ai, là Lãnh Chỉ Yên, kiên cường, dũng cảm, không bị tình cảm đánh gục, Lãnh Chỉ Yên.

Thân ảnh gầy yếu, mỏng manh dung nhập vào nền tuyết trắng, hoàn toàn biến mất trước mắt hắn, bàn tay Minh Dập Hàn nắm chặt, chỉ cảm thấy trái tim cũng đã theo nàng rời đi.

Một lực hút truyền đến, Chỉ Yên mở mắt ra, lần thứ hai về tới Thính Phong lâu, nhìn cảnh trí bày biện xuong quanh, nàng rốt cuộc hiểu ra vì sao lại quen thuộc như vậy, vì sao lại mê muội nơi này như vậy, nhưng có điều, lúc này, nàng chỉ thầm nghĩ muốn nhanh chóng rời khỏi đây mà thôi.

“Tiểu, Tiểu Yên Nhi!” Một tiếng thét kinh hãi vang lên, giây tiếp theo, Chỉ Yên đã lọt vào một cái ôm mềm mại, ấm áp.

“Yên Nhi thối, Yên Nhi xấu xa, muội chạy đi đâu vậy, muội muốn tỷ phải khổ sở sao? Nếu muội buồn bực, muội chỉ cần nói với tỷ là được, sau này tỷ sẽ không bắt muội nằm trên giường nữa…” Sa Toa ôm chặt nàng, giọng nói tắt nghẹn, thân thể liên tục run rẩy.

Từ học viện vội vàng tới đây, nhưng khi đến nơi lại chỉ thấy một mình tiểu thúc đờ ra trước giường mềm, đến khi hỏi rõ, mới biết Chỉ Yên đã không thấy đâu cả.

Một khắc kia, bọn họ nghĩ đến vô số khả năng, càng lo lắng Tôn gia sẽ thừa cơ gây bất lợi với muội ấy nên mới tìm kiếm suốt đêm, nhưng hầu như đã lục tung toàn bộ Minh đô, thậm chí ngay cả Diệp Văn tôn giả cũng ra tay tìm kiếm, vẫn không thể tìm được tung tích của muội ấy.

Không có, khắp nơi đều không có, muội ấy có biết lúc đó bọn họ đã lo lắng bao nhiêu không?

Thật tốt, thật tốt vì muội ấy đã không có việc gì, không có việc gì.

Sa Toa ôm Chỉ Yên, cả người liên tục run rẩy. Lo lắng suốt đêm, bây giờ mới có thể thở phào một hơi, nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống. Sa Long và Sa Hiên từ bên ngoài theo vào, thấy Chỉ Yên không có việc gì cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Xin lỗi!” Giọng nói khô khốc từ cổ họng truyền ra, Chỉ Yên vô cùng áy náy xin lỗi.

“Hừ, sau này còn dám chạy loạn, tỷ sẽ khiến muội cả đời đều nằm trên giường.” Sa Toa ngẩng đầu khỏi cổ Chỉ Yên, hung tợn uy hiếp, khuôn mặt xinh đẹp vì bật khóc mà hơi ửng đỏ.

Đôi mắt của Chỉ Yên trong suốt, sạch sẽ như một dòng suốt ngọt lành, chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy đáy.

“Xì, sau này không chạy loạn nữa, mỗi ngày đều dính lên người tỷ, để tiểu thúc thúc ăn dấm chua một trận.” Chỉ Yên bật cười, khuôn mặt tinh xảo, mềm mại dần thả lỏng, nhìn Sa Toa trêu ghẹo nói.

“Hừ, ban ngày ban mặt thì cho muội, còn ban đêm thì của tiểu thúc thúc.” Sa Toa le lưỡi, nói một câu khiến ai cũng phải lảo đảo.



Tin tức Chỉ Yên trở về Bắc uyển, không tới nữa giờ đã được lan truyền rộng rãi, cũng khiến Diệp Văn tôn giả tìm tới tận cửa.

Chỉ Yên ở trong viện chọn cánh hoa, số chai lọ nàng đặt hàng ở Thủy Tinh các đã được Sa Hiên nhận giúp nàng.

Leng keng, chiếc đũa bằng bạc khuấy đều chất lỏng trong ống nghiệm một chút, tạo ra từng đợt tiếng vang trong trẻo, dễ nghe. Trên mặt đất trước mặt nàng được trải một tầng gấm vóc, trên đó rải đầy hoa tươi, hầu như trong tầm mắt, những nơi có thể chạm đến đều chồng chất hoa tươi, đủ loại màu sắc, muôn hồng nghìn tía, hương thơm thấm đợm lòng người.

“Tiểu nha đầu, lại muốn làm cái gì vậy?” bây giờ là thời gian đi học, Sa Toa và Sa Toa phải lên lớp, còn Sa Hiên thì đã bị nàng nhờ đi tìm loại rượu có nồng độ cao, cho nên trên sân chỉ còn sót một mình nàng.

Nhìn vẻ mặt hăng hái lựa chọn cánh hoa, sau đó đập nát, đặt trong ống thủy tinh của nàng, hứng thú của Diệp Văn tôn giả bị khơi lên.

“Điều chế hương liệu.” Chỉ Yên đùa cợt, liếc mắt nhìn lão, sau lại lập tức thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt đọc nhấn rõ từng chữ.

“Điều chế hương liệu? Để làm gì?” Diệp Văn tôn giả tự xưng là kiến thức rộng rãi, lúc này cũng không nhịn được nhỏ giọng hỏi: Cái danh từ mới mẻ này lão thật sự chưa nghe bao giờ.

“Buôn bán hương liệu.” Chỉ Yên bĩu môi, âm thầm trợn trắng mắt: Nước hoa và hương liệu là hai thứ cách biệt một trời một vực, nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của lão, nàng sẽ không nhẫn tâm nói nước hoa của nàng thành hương liệu đâu.

“Ồ, ngươi còn có thể chế tác hương liệu?” Diệp Văn ngồi xổm xuống, ánh sáng trong mắt lóe ra, đột nhiên lại nghĩ đến thương tích của Vương Miễu Miễu ngày ấy.

“Lần trước, Huyết Diễm kia, cũng là làm bằng cách này à?” Nhặt lên một cánh hoa, đặt trước mũi ngửi ngửi: Hình như không phải mùi này.

“Ngươi muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi, nể tình ngươi đã cứu ta một lần ta sẽ tri vô bất ngôn (biết sẽ nói).” Chỉ Yên nhàn nhạt liết mắt nhìn lão, dẫn lời.

“Khụ, thật ra, ta tương đối rò mò với Huyết Diễm, nếu có thể, ngươi lén biểu diễn trước mặt ta một lần được không? Ngươi yên tâm, ta chỉ tò mò mà thôi, hoàn toàn không có ý nghĩ nào khác trong đầu.

Khóe miệng Chỉ Yên co giật: Lén?

“Mấy ngày nữa đi, bây giờ ta không có tâm trạng.” Nhặt lên một cành hoa hồng khác, Chỉ Yên lạnh nhạt từ chối.

Trên trán Diệp Văn xuất hiện vài vạch đen: Không có tâm trạng? Nha đầu kia là người đầu tiên lấy cớ không có tâm trạng mà từ chối lão.

Chỉ chốc lác sau, Sa Hiên mang theo loại rượu có nồng độ cồn cao trở về.

Chỉ Yên lấy ra một chiếc bình thủy tinh dùng để chưng cất, rót vào một ít rượu, ý niệm vừa động, một ngọn lửa màu cam từ đầu ngón tay xuất hiện, di động, xoay tròn dưới đáy bình.

Chỉ Yên lại dùng kìm bạc gắp mấy khối tinh thể màu trắng ném rào trong bình, chỉ thấy tinh thể vừa chìm xuống đã không ngừng xủi bọt, sóng nước cuồn cuộn.

Ngay sau đó Chỉ Yên dùng một khối màu vàng có độ dai như cao su, cố định trên miệng bình, rồi lấy một ống thủy tinh nối với một chiếc bình khác, cũng được bịt kín bằng nút cao su…

Diệp Văn bị một chuỗi các động tác của nàng dọa sửng sốt một chút, đáy mắt xẹt qua tia kinh diễm: Xem ra lão vẫn đánh giá thấp nha đầu này. Đừng nói lão không biết nàng đang làm cái gì, hơn nữa chỉ bằng những… loại chai chai lọ lọ này cũng đã khiến lão không hiểu ra sao rồi.

Ngọn lửa rực rỡ thiêu đốt dưới đáy bình, ánh sáng màu cam chợt lóe, chợt lóe, ánh lên khuôn mặt của nàng, khiến khuôn mặt nhỏ bé, trắng nõn như nhuộm thêm một tầng hồng hồng, càng thêm mê hoặc tâm hồn người khác.

Sau mấy giờ nấu sôi, lại trải qua ba lần chắt lọc, Chỉ Yên rốt cuộc cũng góp nhặt được một bình cồn tinh chất, cũng là bước đầu tiên trong quá trình chế tác nước hoa, cồn tinh khiết.

Nhưng mà… Vẫn còn thiếu nhiều lắm, hơn nữa so với số rượu Sa Hiên mua về, nàng chỉ mới dùng một phần nhỏ mà thôi.

Trong khi Chỉ Yên thu hồi ngọn lửa, Diệp Văn mới lấy lại tinh thần từ trong linh ngạc.

Vừa rồi chỉ cảm thấy sợ hãi đống chai chai lọ lọ trước mặt, mà lão thiếu chút nữa đã quên mất đây là lần thứ hai Tiểu Yên Nhi điều kiển nội họa trước mặt lão.

Lần đầu là trong đợt khảo hạch học viện, chẳng qua khi đó chỉ phóng nội hỏa ra ngoài, không có bất kỳ khảo nghiệm mang tính thực chất nào.

Mà lần này, nha đầu điều khiển trước mặt lão, lợi dụng nội hỏa làm rượu bốc hơi. Màu sắc, nhiệt độ kia, còn có biến hóa lúc lớn, lúc nhỏ của ngọn lửa, đâu giống như người mới học luyện đan?

Năng lực khống chế thành thạo, thậm chí khiến lão hoài nghi người đứng trước mặt không phải chỉ là một búp bê mới chín tuổi mà là một luyện đan sư nhị phẩm, có kinh nghiệm khống chế lửa nhiều năm.

“Nói lại, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, không bằng giúp một tay, giúp ta tách một vò.” Chỉ Yên đưa một bộ dụng cụ chưng cất mới cho Diệp Văn, chỉ vào một vò rượu khác mà nói.

(thật biết cách sai người =.=)

“Ngươi đúng là một chút cũng không biết khách sáo (xa lạ) là gì.” Diệp Văn lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, nhìn nàng một cái, cũng không quên mở miệng trêu chọc.

“Đúng vậy, khách sáo với ai, cũng sẽ không khách sáo với ngươi, nếu không chẳng phải rất có lỗi với ân cứu mạng của ngươi sao.” Chỉ Yên nháy mắt mấy cái, dựa theo lời lão, hùa theo.

“Ha ha, được, khách sáo với ai cũng không được khách sáo với lão nhân ta, chuyện này, hôm nay ta nhất định sẽ giúp ngươi.” Diệp Văn vui sướng cười: Những lời này của Tiểu Yên Nhi khiến lão cảm thấy như ăn phải mật ngọt, vui sướng vô cùng.

(*che mặt* thật mất mặt, sao lại dễ dụ như vậy =.=)

Đón lấy dụng cụ, tiếp tục một loạt những hành động đơn điệu trước sau như một, hết nấu sôi, chắt lọc, thu thập, lại nấu sôi…

Đợi đến khi sắc trời dần tối lại, năm vò rượu lớn mà Sa Hiên mua về đã bị hai người Chỉ Yên và Diệp Văn tinh chế hết sạch, còn cồn tinh khiết thì được cho vào năm chiếc bình thủy tinh lớn, sử dụng linh lực áp chế rồi mới dùng nút cao su bưng kín.



Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, từ lúc giúp giúp Chỉ Yên tinh chế cồn tinh khiết, dù có việc hay không Diệp Văn cũng đến Bắc uyển cày độ tồn tại, thỉnh thoảng làm trợ thủ cho Chỉ Yên, thời gian rảnh rỗi còn làm như vô tình hay cố ý chỉ đạo kỹ xảo khống chế lửa và các hạng mục luyện đan cho nàng.

Ở Bắc uyển một tuần, Chỉ Yên rốt cuộc bước ra khỏi cửa đi học cùng Sa Toa và Sa Long.

Vốn dĩ bảy ngày trước nàng đã có thể quay lại lớp, nhưng bất đắc dĩ lúc đó tâm tình nàng vô cùng không thoải mái, cho nên nàng mới kéo, lại kéo dài tới hôm nay.

Nàng có thể kéo, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng muốn kéo. Trong mấy ngày Chỉ Yên không lên lớp, đệ tử thuộc linh giả nhất ban đều giống như kiến bò trên chảo nóng, táo bạo, bất an, trong lòng vội vã muốn chết. Nếu không phải bị Sa Long ngăn cản thì bọn học đã sớm xông đến Bắc uyển, xem thử mức độ hồi phục của Chỉ Yên đến đâu rồi.

“Chỉ, Chỉ Yên đồng học!” Một tiếng hô kinh ngạc rõ to vang lên, lập tức làm tâm tình một đám đệ tử trong linh giả nhất ban chấn dộng, đồng loạt đứng bật dậy.

“Chỉ Yên đồng học, Chỉ Yên đồng học.” Trong ban bùng nổ một mảnh cuồng hô, âm thanh cao vút, hận không thể lật tung nóc nhà.

Đạo sư Lạc Phượng trùng hợp ôm sách bước vào, mới bước tới cửa đã bị tình cảnh hoành tráng này dọa hoảng sợ.

Cau mày, ánh mắt Lạc Phượng không vui quét về phía mọi người, vậy mà trong mắt, trong ngực đám đại gia này chỉ có mỗi mình Chỉ Yên, đâu có chút nào chú ý đến sự xuất hiện của nàng ta nữa.

“Ha ha, Chỉ Yên đồng học, thân thể đã khỏe rồi sao? Có muốn dùng thêm loại thuốc bổ nào không? Nếu không sau khi tan lớp chúng ta đi Thiện Xuân đường đi, ta mua cho ngươi một bao nhân sâm ngàn năm.” Một thiếu niên chen chút đến trước mặt Chỉ Yên, vẻ mặt nhiệt tình hỏi.

“Đúng vậy, vết thương còn đau không, mau, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Một đồng học khác đưa đến một chiếc ghế, vẻ mặt thân thiết, quan tâm.

“Mấy ngày nay Chỉ Yên đồng học nhất định cảm thấy rất buồn chán, nếu không thì sau khi tan lớp chúng ta mang ngươi đi dạo phố…”



Mọi người ngươi một lời, ta một câu, líu ríu, ồn ào muốn lật trời.

Mà nhân vật chính trong lời nói của bọn họ chỉ lẳng lặng nhìn, khóe môi mỉm cười, trong mắt tản ra một tia trêu tức: “Ta chỉ muốn đến lớp xem một chút mà thôi, sau đó ta vẫn phải trở về nghỉ ngơi thêm mười ngày nửa tháng nữa thì mới hoàn toàn khỏe hẳn.”

“Gì, còn muốn nghỉ ngơi?” Mọi người lảo đảo, tập thể biến sắc, trên mặt lộ rõ lo lắng.

Trời ạ, còn nghỉ ngơi nữa thì phải đợi đến lúc nào bọn họ mới có thể tu luyện đây?

“Cái kia, nếu không thì Chỉ Yên đồng học lại mời Diệp Văn tôn giả xem thử xem, nói không chừng lại nuốt thêm một viên Phục Nguyên đan thì vết thương sẽ nhanh chóng tốt lên đấy.” Một thiếu niên nhíu mày, suy nghĩ nói.

Mọi người xung quanh đều gật gật đầu, nhưng đột nhiên trong lòng cảm thấy không thích hợp: Chờ một chút, hắn đang đang nói cái gì vậy?

Muốn Diệp Văn tôn giả ban thêm một viên Phục Nguyên đan? Loại đan dược quý giá này cứ nói cho là cho được hả?

Lần trước tình huống của Chỉ Yên đồng học rất đặc thù, hơn nữa quan hệ giữa Chỉ Yên đồng học và Diệp Văn tôn giả không bình thường, cho nên mới ban cho nàng một viên giữ mạng. Còn lúc này? Mọi người quan sát Chỉ Yên từ đầu đến chân một phen: Thật ra bọn họ nghĩ thân thể Chỉ Yên đồng học đã tốt hơn rồi, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần minh mẫn, hẳn là không cần dùng thêm Phục Nguyên đan đâu, nhỉ?

Thật ra ý bọn họ muốn nói là, Chỉ Yên đồng học có thể đi học bình thường, khụ, là có thể tu luyện bình thường, vì dù sao trong quá trình tu luyện cũng có lợi cho việc dưỡng thương.

Tuy rằng trong lòng bọn họ nghĩ như vậy, lại không có người nào dám nói ra miệng.

“Im lặng, trở lại chỗ ngồi, lên lớp!” Giọng nói lạnh như băng của Lạc Phượng vang lên, khiến thân thể chúng đệ tử cứng lại, lúc này mới nhìn thấy đạo sư Lạc Phượng đã vào lớp, còn mang theo vẻ mặt không vui, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ.

Mọi người lặng lẽ trở lại chỗ ngồi của mình, chỉ là ánh mắt vẫn như cũ dao động trên người Chỉ Yên.

“Ai có thể nói cho ta biết vừa rồi xảy ra chuyện gì hay không?” Đôi mắt Lạc Phượng híp lại, gương mặt xinh đẹp tản ra một cổ sát khí, nhìn mọi người nghiêm túc nói.

Chỉ Yên ngồi ở chỗ của mình, cảm thụ đường nhìn của chúng đệ tử, trong lòng xuất hiện một tia không hờn giận, nhíu mày, không nói.

Nàng ngược lại muốn nhìn thử phản ứng của mọi người trong lớp đối với chuyện này như thế nào.

“Thế nào, không ai hé răng? Không phải vừa rồi nói chuyện rất vui vẻ sao?” giọng nói của Lạc Phượng cất cao, bén nhọn, đảo qua mọi người, cuối cùng rơi trên người lớp trưởng: “Tề Hựu, trò nói xem có chuyện gì xảy ra?”

Bị đạo sư điểm danh, ánh mắt Tề Hựu vội vàng hạ xuống, sau đó mới đứng dậy: “Báo cáo đạo sư, chúng đệ tử thấy Chỉ Yên đồng học trở về nên quá cao hứng mà quên mất giờ giấc lên lớp.”

Giọng nói của Tề Hựu to rõ, không kiêu ngạo, không xiểm nịnh trả lời.

“Báo cáo đạo sư, chúng đệ tử tận mắt nhìn thấy Chỉ Yên đồng học bị người ám hại, lại không có khả năng ngăn cản kịp thời, cho nên trong lòng khó chịu, mỗi ngày đều trông mong vết thương của đồng học nhanh khỏi.” Trình Trong đứng lên, phụ họa nói.

“Báo cáo đạo sư, chúng đệ tử đang thành lập tổ học tập, Chỉ Yên đồng học là tấm gương để chúng đệ tử học tập, cho nên chúng đệ tử tất nhiên sẽ quan tâm nàng nhiều hơn.”

“Báo cáo đạo sư, Chỉ Yên đồng học nhiệt tình trợ giúp chúng đệ tử tu luyện, chúng đệ tử còn chờ nàng trở lại để xin chỉ bảo.”



Từng người từng ngừng đứng dậy, lần lượt nêu ra lý do của mình. Vừa mới bắt đầu lý do đưa ra còn hợp lý, nhưng càng về sau lý do cẩu huyết gì cũng dám đem vào, ngay cả lý do Chỉ Yên không đi học, Sa Toa không có tinh thần học tập cũng ném ra.

Ngoại trừ ba người Chỉ Yên, Sa Toa, Sa Long, những đệ tử khác đều đứng lên, đạo sư Lạc Phượng híp mắt, lần đầu tiên nhìn thấy chúng đệ tử trong ban đoàn kết như vậy, mà mấu chốt đều xoay quanh một người, Lãnh Chỉ Yên.

“Có đúng như vậy không?” Lạc Phượng nghiên đầu sang chỗ khác, nhìn vẻ mặt bình thản của Chỉ Yên, trong mắt chợt lóe nghi ngờ.

“Ta vừa tới, không hiểu rõ tình huống cho lắm.” Bàn tay nhỏ bé của Chỉ Yên huơ huơ, tỏ vẻ bất lực, vô tội.

Lạc Phương tức giận đến mức hận không thể phun một ngụm máu: Đứa nhỏ này thật sự biết cách chọc tức người khác, chẳng qua, không sao cả, nàng sẽ chậm rãi dò la, trong ban nhiều người như vậy, nàng không tin không có ai muốn nói thật.

“Được rồi, lên lớp.” Giọng nói của Lạc Phượng nghiêm túc trở lại, tuy vậy nàng ta cũng không bỏ qua tiếng thở phào nhẹ nhõm của chúng đệ tử.

Khóa học buổi sáng đã thuận lợi vượt qua trong sự buồn chán của mọi người, đạo sư Lạc Phượng vừa đi, nhóm đồng học lại vội vàng đứng dậy, ánh mắt khóa chặt trên người Chỉ Yên.

“Khụ, Tiểu Yên Nhi thật sự nhẫn tâm từ chối chúng ta như vậy sao?” Sa Toa nhìn qua, nhỏ giọng nói bên tai Chỉ Yên, đôi mắt xinh đẹp cũng trở nên sáng rực.

“Mọi người cứ đi ăn cơm trước đi, cơm nước xong lại đến nơi này tập hợp.” Chỉ Yên đứng lên, ánh mắt đảo qua mọi người, sau đó chậm rãi nói.

Hả?!?

Ánh mắt mọi người nóng rực, tập thể phấn khích nhảy dựng lên.

“Ý của Chỉ Yên đồng học là?” Lớp trưởng Tề Hựu đại diện mọi người, nhìn Chỉ Yên dè dặt hỏi.

“Tu luyện!” Phun ra hai chữ, Chỉ Yên lôi kéo Sa Toa ra ngoài: Nếu còn tiếp tục ở đây nữa thì sẽ bị trạng thái điên cuồng của bọn họ dọa hỏng mất.

“Không phải chỉ là một trận pháp thôi sao, có cần phấn khích như vậy không!” Sa Toa bĩu môi, đối với hành vi của mọi người có chút không thể hiểu nổi.

“Đợi một lát nữa muội sẽ biết ngay thôi, nhân tiện gọi thêm Sa Hiên thúc thúc đi cùng luôn.” Sa Long liếc nhìn muội muội nhà mình một cái, con ngươi như ngọc lục bảo tràn ngập ý cười.



Sơn động, Tụ Linh trận.

Sa Long đi tuốt đằng trước, vạch đám cỏ dại, lập tức xuất hiện một sơn động, vẻ mặt mọi người kích động, mừng rỡ như điên.

Sơn động duy trì bộ dạng như khi bọn họ rời khỏi lúc trước, Dạ Minh châu treo cao trên không trung, ánh sáng phủ xuống, chiếu rọi toàn cảnh bên trong.

“Mọi người dựa theo vị trí lúc trước mà ngồi xuống đi, Sa Toa theo ta, còn huynh phụ trách Sa Hiên thúc thúc.” Lại gần Tụ Linh trận, Chỉ Yên kéo Sa Toa lại gần mình, rồi dặn dò Sa Long mấy câu.

Mọi người ngồi xuống, Chỉ Yên gật gật đầu, trong không gian Càn Khôn, ý thức của Phi lão dần tản ra, thúc dục linh lực, khởi động Tụ Linh trận. Trong nháy mắt, khung cảnh xung quanh bị một tầng hơi mờ bao phủ, mộng mộng, ảo ảo…

Trong mắt Sa Toa và Sa Hiên đồng lợi lóe lên tia sáng kinh diễm, lúc này, thậm chí bọn họ có thể cảm giác được linh khí bao bọc xung quanh thân thể mình, nhẹ vỗ về gương mặt, da thịt hai người họ.

Khóe môi Chỉ Yên cong lên, ý niệm vừa động, thoáng chốc linh khí trong không gian Càn Khôn đã được dẫn ra, mãnh mẽ dâng trào, khí thế cuồng cuộn, mãnh liệt.

Sa Toa, Sa Hiên bất ngờ không kịp phòng bị nên bị trận thế này dọa kinh hãi, thân thể hung hăng run rẩy.

Linh khí còn có thể đậm đặc như vậy?

Ngược lại với vẻ mừng rỡ và ngoài ý muốn của Sa Toa, trong lòng Sa Hiên chấn động lớn hơn nhiều: Hắn đã nghe Sa Long nói qua, nhưng chỉ cho rằng trận pháp này giúp người ta tu luyện nhanh hơn một chút mà thôi, đến khi tận mắt nhìn thấy, hắn mới phát hiện tác dụng của nó đã bá đạo, mạnh mẽ vượt quá sức tưởng tượng của chính hắn rồi.

Độ đậm đặc bậc này, thật sự chỉ do mấy khối tinh thạch kia sao?

Trong lòng hắn nảy sinh nghi ngờ. Hắn thấy, giá trị ngàn vạn lần kim tệ tinh thạch cũng không hơn gì cái này, nếu muốn, thì đối với với một quốc gia chồng chất linh thạch như Long Đằng quốc, giá trị của Tụ Linh trận này là vạn kim khó cầu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.