Tiểu Ma Y Chín Tuổi

Quyển 2 - Chương 9-1: Phòng bán đấu giá (1)



Edit: Thủy Lưu Ly.

Quảng trường Minh đô vốn là nơi dòng người tụ hội, hơn nữa vì liên quan đến hiệp hội luyện đan mà số lượng người nơi đây dù không đến một vạn nhưng có vài ngàn, cho nên tiếng động bên này đã nhanh chóng thu hút được chú ý của không ít người.

Chỉ Yên chờ đến trước khi ả nữ nhân viên kia mất ý thức một giây mới bình tĩnh thu lại ngân châm, cũng thuận tiện rắc thêm một ít thuốc bột, càng khiến ba người kia ôm thành một đống, cảnh tượng dâm loạn không chịu nổi.

Tiếng gầm rú, dâm ngữ lúc có lúc không và một hồi người người đại chiến, diễn ra trắng trợn giữa chốn đông người.

Chỉ Yên híp mắt, khóe môi ôm lấy một nụ cười xấu xa, tuy đứng một bên nhưng thỉnh thoảng vẫn bình luận một hai câu: “Ừm, cái tư thế này rất tốt, cái động tác kia nếu thu lại thì càng tuyệt, ồ, tiếng ngâm này, thật mất hồn…”

Vẻ mặt Sa Hiên đen lại, thân thể cứng đờ, nghe đứa nhỏ bên cạnh thỉnh thoảng phát ra lời bình, lời khen ngợi, mà hắn hận không thể tìm một cái động nào đó mà chui vào.

Những người vây xem trên sân không thể không thổn thức một trận, rất nhiều người lắc lắc đầu, vẻ mặt khinh bỉ, ghê tởm động tác bất nhã của ba người, có người thậm chí còn mắng to tại chỗ, mà càng nhiều hơn là không thể không cau mày tỏ ra vô cùng khó chịu.

Tiếng nam nhân gầm rú, tiếng nữ nhân thở gấp, trận đông cung bị ngàn người vây xem này như một cơn gió ô uế thổi quét toàn bộ Minh đô. Không ít người tới xem náo nhiệt, một bên mắng, một bên thưởng thức động tác có độ khó cao của hai nam một nữ kia.

Mà lúc này những người của hiệp hội luyện đan càng không thể nhịn được tức giận, đáy mắt dày đặc vẻ hèn mọn, bọn họ không khỏi cảm thấy may mắn khi hội trưởng đã khai trừ nữ nhân dâm đãng này, nếu không, toàn bộ hiệp hội luyện đan sẽ bị ả ta bôi đen hoàn toàn, loại hành vi không biết xấu hổ này đúng là chỉ có ả mới có thể làm ra được.

“Bây giờ có thể đi được rồi chứ.” Nhìn Chỉ Yên không tính rời đi, Sa Hiên đen mặt, nghiêm túc thúc giục.

“Hì hì, không phải huynh thẹn thùng chứ, ừm, thật ra ta cũng chỉ muốn tốt cho huynh mà thôi, dù sao huynh và Sa Toa, ừm, cái kia, huynh biết đấy…” Chỉ Yên đảo mắt, hàm hồ, mờ ám nói.

“Câm miệng, hôm nay đến đây thôi, ngày mai lại đến nơi bán đấu giá.” Trên trán Sa Hiên rớt xuống vài vạch đen, vội vàng quát bảo nàng ngưng lại, nhưng bên tai cũng ửng hồng một cách đáng ngờ.

“Được rồi, được rồi, dù sao thu hoạch hôm nay cũng không tồi, sẽ không quấy rầy huynh trở về ôm Sa Toa nữa.” Chỉ Yên gật gật đầu, ngoan ngoãn đáp lời.

Dưới chân Sa Hiên lảo đảo một cái, hung hăng trừng mắt nhìn Chỉ Yên: “Tuổi còn nhỏ mà lại loạn tưởng cái gì thế không biết, từ giờ trở đi, không cho muội nói bừa một câu nào nữa.” Nếu không để nha đầu này câm miệng, thì hắn thật sự không dám tưởng tượng nha đầu này sẽ tiếp tục nói thêm những lời kinh người nào nữa.

...

Trở lại Bắc uyển, trên bàn cơm, Sa Toa tò mò ngẩng đầu: Kỳ quái, hôm này tại sao tiểu thúc thúc lại không đến ôm nàng, còn Tiểu Yên Nhi nữa, ánh mắt muội ấy nhìn nàng và tiểu thúc thúc thật mờ ám.

“Hôm nay có chuyện gì xảy ra sao?” Sa Toa nhìn người đang tập trung ăn cơm là Sa Hiên, nghi ngờ hỏi: Trước kia khi ăn cơm chàng đều gắp đồ ăn cho nàng, nhưng hôm nay lại không hề liếc mắt nhìn nàng một cái, kỳ quái, thật kỳ quái.

“Đúng vậy, hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, hì hì, tỷ có thể đích thân hỏi Sa Hiên thúc thúc của tỷ.” Chỉ Yên nháy mắt mấy cái, cười gian nói.

Đôi đũa đang gắp rau trên bàn của Sa Hiên hơi run lên, cũng làm rơi một cọng rau xanh xuống bàn, khiến Sa Long luôn chú ý mấy người Chỉ Yên không thể không nhận thấy có một loại không khí quái dị đang bao trùm: Xem ra hôm nay thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không lấy tính tình trầm ổn, tao nhã của tiểu thúc thúc thì sao lại có chuyện sẽ xuất hiện mấy việc ngoài ý muốn như thế này chứ.

“Khụ khụ, cái kia, chúng ta ăn cơm nhanh đi, cả chuyện thảo luận về kỹ xảo chiến đấu hôm nay nữa, ăn xong huynh giảng lại một lần cho muội nhé .” Chỉ Yên vội ho khan hai tiếng dời đi lực chú ý của Sa Long.

Vừa nghe Chỉ Yên nói muốn hắn giảng giải kỹ xảo chiến đấu cho nàng, nét mặt Sa Long mềm lại, nhưng lập tức đã chợt lóe một tia lo lắng, khiến tốc độ ăn cơm của hắn cũng nhanh hơn vài phần.

Chỉ Yên, Sa Long ăn xong đã nhanh chân rời đi trước, lúc này trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Sa Hiên và Sa Toa.

Sa Toa nhìn Sa Hiên nửa ngày nhưng người ta lại không để ý đến mình, nàng không cam lòng, đứng bật dậy, đi đến trước mặt chàng.

“Tiểu thúc thúc, chàng có việc gì gạt ta sao?” Thân hình mềm mại của nàng dán trên cánh tay Sa Hiên, Sa Toa cau mày, nghi ngờ hỏi: Nhất định chàng có chuyện gì đó gạt nàng.

Cảm nhận xúc cảm mềm mại từ cánh tay truyền đến, lại liên tưởng đến hình ảnh nóng bỏng đã diễn ra tại quảng trường, thân thể Sa Hiên run lên, thân dưới xẹt qua một luồng nhiệt.

Sống hai mươi hai năm, trừ Toa Nhi, hắn chưa bao giờ chạm qua một nữ nhân nào, cho nên thân thể vô cùng mẫn cảm, hơn nữa trên người Sa Toa lại truyền đến từng đợt hương thơm của xử nữ, quả thật chính là một loại xuân dược cực mạnh đối với hắn, khiến cả người hắn khô nóng, khát đến khó nhịn.

“Ngoan, ta không có chuyện gì gạt nàng cả.” Giọng nói của hắn khàn khàn, từ tính mê người, có một loại hương vị đặc biệt khác lạ.

“Giọng nói của chàng làm sao vậy, không thoải mái à?” Đột nhiên nghe giọng Sa Hiên như vậy, trong lòng Sa Toa cả kinh, lo lắng hỏi: Chẳng lẽ tiểu thúc thúc bị bệnh, vì không muốn nàng lo lắng nên mới gạt nàng.

Bàn tay nhỏ bé, mềm mại không xương vươn tới, dán lên trán Sa Hiên, nóng bỏng, nóng bỏng lại khiến đáy lòng Sa Hiên run lên một lần nữa. Giây tiếp theo, cánh tay mạnh mẽ của hắn đã ôm chặt lấy vòng eo nàng, kéo nàng vùi sâu vào trong lòng mình.

“Ưm, tiểu thúc thúc.” Sa Hiên chôn đầu vào hõm cổ Sa Toa, hô hấp nóng rực đều phun trên da thịt tinh tế, mềm mại của nàng, truyền đến một trận tê ngứa. Sa Toa nhịn không được xoay xoay trong lòng hắn, lại cảm giác lực ôm của Sa Hiên càng tăng thêm vài phần.

Cánh môi nóng rực dán trên da thịt nàng, bắt đầu di chuyển dần xuống dưới, trong người như có một loại cảm giác muốn giải tỏa điều gì, loại cảm giác xa lạ này khiến Sa Toa sợ hãi một trận, cảm thấy Sa Hiên lúc này hơi dọa người, làm nàng sợ run.

Sa Toa phản ứng lại càng khiến Sa Hiên càng thêm hưng phấn, hắn thầm nghĩ muốn ôm chặt lấy nàng, hôn nàng, nhưng biến đổi nửa người dưới lại nhắc nhở hắn phải chấm dứt, nếu không thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.

Nam nhân đều là động vật dùng nửa người dưới suy nghĩ. Trong đầu đột nhiên nhảy ra câu Chỉ Yên đã nói, Sa Hiên không khỏi giật mình một cái, lửa dục trong nháy mắt đã bị dập tắt hơn phân nửa, trên khuôn mặt tuấn dật cũng xẹt qua một chút áy náy: Không ngờ hắn lại có loại suy nghĩ muốn xâm phạm Toa Nhi mà hắn yêu nhất, như vậy hắn so với cầm thú có gì khác nhau?

“Tiểu thúc thúc.” Nửa ngày không thấy chàng có động tác gì, Sa Toa rầu rĩ hô một tiếng, cái loại cảm giác sợ hãi, run rẩy đã biến mất, ngược lại trong lòng nàng lại vì chàng dừng lại mà cảm thấy hơi mất mát: Thật ra nàng không hề chán ghét tiểu thúc thúc ôm nàng, ở trong lòng chàng, nàng rất an tâm, cũng rất hạnh phúc.

“Ngoan, tiểu thúc thúc không có việc gì.” Sa Hiên buông Sa Toa ra, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, dịu dàng nhìn sâu vào mắt nàng.

“Thật? Vậy vừa rồi chàng bị sao thế?” Sa Toa cau mày, lo lắng nhìn tiểu thúc thúc nhà mình.

“Tiểu thúc thúc chỉ động tình thôi, là Toa Nhi làm ta động tình, nhưng bây giờ ta vẫn chưa thể động vào Toa Nhi, phải đợi đến khi Hoàng huynh cho phép, đợi đến lúc chúng ta động phòng…” Sa Hiên cúi đầu, nhẹ ‘mổ’ lên môi Sa Toa một chút, chân thành nói: Hắn quả thật đã động tình, đại khái cũng chỉ có mình Sa Toa mới có thể làm hắn động tình như vậy.

Cọ cọ một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sa Toa đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời tràn ngập hạnh phúc: Nàng đương nhiên biết động tình theo lời chàng nói là gì, nhưng, nếu như vừa rồi chàng không cố gắng đè nén lại thì…

Càng nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ như máu: Ừm, nàng nàng, nàng đang nghĩ cái gì thế này!!

Nhìn bảo bối thẹn thùng trong lòng mình, yết hầu Sa Hiên trượt lên trượt xuống, con ngươi đen càng thêm u ám: “Có điều, chỉ cần chúng ta không đột phá phòng tuyến cuối cùng thì có thể.”

Nói xong, môi Sa Hiên cũng lại gần, hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn khiến chính mình rung động không thôi, tại khoảnh khắc hai đôi môi tiếp xúc, hai người đều chấn động, môi lưỡi giao hòa, trao nhau mật ngọt…

...

“Cám ơn, còn nữa, ngày mai lại tiếp tục xin phép giúp muội đi.” Giảng giải kỹ xảo chiến đấu xong, Chỉ Yên nói lời cảm ơn với Sa Long: Theo lời hắn nói thì đúng là có một ít kỹ xảo có thể dùng được, do vậy nàng cũng nhìn ra hắn đã tiêu tốn không ít tâm tư vào việc này.

“Giữa muội và ta không cần phải khách sáo như vậy.” Ánh mắt Sa Long tối sầm lại, tuấn nhan như ngọc xẹt qua một chút mất mát.

Giúp nàng là vinh hạnh của hắn, nếu có thể, hắn càng hy vọng nàng có thể đối xử với hắn như với Sa Toa vậy.

“Hắc hắc, thói quen mà thôi, sau này sẽ không nói nữa. À, cái này cho huynh ăn, có thể trợ giúp tu luyện.” Chỉ Yên cười hắc hắc, lại từ trong không gian lấy ra hai linh quả.

Loại quả này thật sự có thể trợ giúp người ta tu luyện, nàng tính mỗi buổi sáng đều đưa cho mọi người loại quả này, đoán chừng nếu Sa Toa biết được sẽ hô loạn một trận. Vừa nghĩ đến bộ dạng háo sắc, sùng bái lại vui sướng của Sa Toa, khóe môi nàng không khỏi gợi lên một nụ cười ấm áp.

Ánh trăng sáng rọi chiếu xuống, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm dịu dàng, ấm áp, đôi mắt trong suốt như nước dưới ánh trăng bàng bạc như khúc xạ ra những tia sáng nhiều màu sắc, đẹp đẽ đến mức mê hoặc lòng người, lại thêm nụ cười yếu ớt của nàng khi ánh vào trong mắt Sa Long, càng khiến tầm mắt hắn không sao dời khỏi được, cả bàn tay đang cầm linh quả nàng đưa cũng càng thêm dùng sức, trong mắt ẩn ẩn nảy sinh tình cảm mãnh liệt.

“Khụ khụ, cái kia, thời gian đã không còn sớm, muội về nghỉ ngơi đây.” Thấy ánh mắt Sa Long hơi khác thường, trong lòng Chỉ Yên cả kinh, vội vàng nói lời tạm biệt, thẳng đến khi trở lại phòng mình, trong lòng vẫn không thể không nghĩ đến vẻ mặt của hắn khi nhìn nàng.

Cái loại ánh mắt này, nàng không phải chưa từng thấy qua. Chỉ Yên cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại hơi lo lắng.

Nàng luôn xem Sa Long như ca ca, cũng giống như nàng xem Sa Toa là tỷ tỷ vậy. Nàng chưa bao giờ nghĩ muốn làm ai trong hai người họ đau lòng cả, nhưng xem ra, hình như trong lúc vô tình nàng đã khiến Sa Long đau lòng. Tuy rằng hiện tại bọn họ vẫn hài hòa ở chung, nhưng đến một ngày nào đó, nhất định giữa bọn họ sẽ xuất hiện vết rách, không phải hắn thật xin lỗi nàng, thì là nàng cũng sẽ phụ hắn.

Chỉ Yên đau đầu, nhàm chán xoa xoa mặt mình, trong lòng phiền muộn: Nàng bây giờ mới chín tuổi thôi, sao hắn có thể có loại tình cảm này với nàng chứ? Hay là nàng nhầm rồi? Đúng, nhất định là nàng nhìn nhầm rồi.

Cuối cùng, Chỉ Yên chỉ có thể dùng loại lý do này để tự lừa dối chính mình, dù sao trước mắt nàng chỉ có thể dùng cách này để ngừng phiền lòng mà thôi. Nói nàng là rùa đen rút đầu cũng tốt, nói nàng tự lừa mình dối người cũng thế, tóm lại tạm thời nàng không muốn đụng vào mấy chuyện tình cảm này.

Tránh né tiến vào không gian Càn Khôn, nàng đã nhìn thấy Phi lão bận rộn sửa sang lại mấy loại dược liệu hôm nay nàng mua được.

“Đến đây, hôm nay thu hoạch không tồi, ngày mai tiếp tục cố gắng.” Phi lão cười yếu ớt. Trong một ngày đã góp nhặt được phần lớn số dược liệu cần thiết, bây giờ chỉ còn lại hai gốc dược liệu tứ phẩm và ba vị ngũ phẩm là đủ, với loại tốc độ này, thì chắc hẳn qua ngày mai sẽ có thể hoàn thành, như vậy gần nhất là ngày kia sẽ có thể chính thức luyện chế dịch Trúc Cơ.

“Hy vọng ngày mai có thể thuận lợi như hôm nay.” Chỉ Yên dùng hai tay chống đỡ đầu, ngồi trên cỏ nhàm chán trả lời.

“Sao vậy, có tâm sự sao?” Phi lão bay tới bên cạnh Chỉ Yên, nhìn nha đầu, tò mò hỏi: Cho tới bây giờ nàng đều sức sống mười phần nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện gì vậy?

“Ai, mặc kệ, ta phải ngủ một giấc thật tốt mới được, đến giờ thì gọi ta một tiếng nhé.” Chỉ Yên liếc mắt nhìn lão một cái, lại buồn bực nằm trên cỏ: Chuyện của Sa Long nàng đã tự thuyết phục chính mình, nhưng rốt cuộc tại sao bây giờ lại phiền lòng thì nàng cũng nói không rõ. Dù sao chỉ cần liên quan đến tình cảm là trong lòng nàng lại dao động...

“Ngủ đi, đến giờ ta sẽ gọi ngươi.” Phi lão lắc đầu, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng: Dù nha đầu này có mạnh mẽ thế nào thì cũng chỉ là một đứa nhỏ chín tuổi mà thôi.

Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau, Chỉ Yên đã sớm thả trên bàn một giỏ linh quả, điều này cũng khiến Sa Toa vui muốn hỏng luôn, nếu không phải bị Sa Hiên nhìn chằm chằm thì nàng ấy đã hận không thể nhào lên ôm Chỉ Yên mà hôn mấy cái, quả nhiên Tiểu Yên Nhi rất tri kỷ.

Ăn sáng xong, Sa Toa và Sa Long đến trường, còn Chỉ Yên và Sa Hiên lại ra ngoài một lần nữa, lúc này, mục đích của họ là khu bán đấu giá ở phía Đông Minh đô.

Minh đô tổng cộng có bốn ngã tư lớn phân biệt ở phố Đông, phố Tây, phố Nam, phố Bắc.

Phố Tây tập hợp nhiều quán rượu, cửa hàng, là nơi mọi người đến để thư giãn giải trí. Phố Nam là phố chuyên về các loại ngọc khí, đồ sứ, trang sức, đồ cổ, lần trước Chỉ Yên mua bình ngọc, chế tác thủy tinh đều là ở phố Nam cả. Mặc khác, hàng hóa chủ yếu ở phố Bắc lại là dược liệu, các loại dụng cụ, bảo vật trợ giúp tu luyện, tương đối mà nói, chỉ có phố Đông là hơi có vẻ lạnh lùng.

Nơi ngã tư đường trống trải này, dòng người rất thưa thớt, kiến trúc vĩ mô (rộng lớn), tứ đại gia tộc ở Minh đô đều tập trung ở khu vực này. Người đời đồn đại nơi này là khu dành cho người giàu có ở Minh đô, có thể nhập trú ở đây thì chắc chắn đều là những người có tiền có thế.

Đừng nhìn hiện tại chỗ này chỉ là một nơi lạnh lùng, vắng vẻ, nhưng mỗi khi có vật gì muốn bán đấu giá thì nơi này sẽ lập tức trở thành nơi náo nhiệt, phồn hoa nhất Minh đô.

Tiếng bước chân trên đường lát đá truyền ra từng đợt tiếng vọng trong trẻo, đại khái đi khoảng nửa canh giờ, gian đấu giá duy nhất ở Minh đô đã xuất hiện trước mặt hai người Chỉ Yên.

Mặt tiền cửa hiệu được khảm bằng những khối gạch bằng ngọc lưu ly màu trắng trong suốt, xung quanh còn được viền vàng, bên trên cửa chính dùng một loại mực đen viết nên ba chữ to "Phòng đấu giá", rồng bay phượng múa, vô cùng bắt mắt, khí phái, trang nghiêm, xa hoa, vừa thấy đã biết đây là nơi mà kẻ có tiền thường xuyên tiến vào.

"Đi thôi." Nhìn Chỉ Yên híp mắt đánh giá, Sa Hiên nhịn không được cười nói: Có vẻ như điều này đã trở thành thói quen của nàng, mỗi khi đến chỗ nào, điều đầu tiên nàng làm là dừng lại, yên lặng xem xét hai giây, lại đánh giá trong lòng một chút rồi sau đó mới tiến vào.

"Ừm." Chỉ Yên gật gật đầu, theo Sa Hiên bước vào trong.

Nghênh đón hai người họ là một trận gió lạnh quất vào mặt, vừa tiến vào phòng bán đấu giá, trong khoảnh khắc Chỉ Yên đã cảm thấy chính mình như lạc bước vào kho vàng của nhà ai vậy, ánh vàng óng ánh, sàn nhà cũng được lát một lớp gạch bằng ngọc lưu ly màu vàng, ngay cả bốn bức tường cũng được xây nên nên từ những khối đá màu vàng sáng. Cột trụ màu vàng, lan can màu vàng, quầy hàng màu vàng, tất cả đều được thống nhất là một màu vàng rực rỡ.

Chói mắt, xa hoa!

Chỉ Yên đánh giá trong lòng, chỗ này thật không hổ là nơi dành cho kẻ có tiền, trang trí kiểu kim bích huy hoàng thế này nhất định có thể kích thích tâm hư vinh, hưởng thụ của nhiều người, do đó cũng khiến bọn họ mạnh tay tiêu phí nhiều hơn.

"Hai vị có cần giúp đỡ gì không ạ?" Vừa đứng không đến hai giây, một vị nữ nhân viên đã đi đến trước mặt nghênh đón, nhìn hai người Chỉ Yên lễ phép hỏi, trên gương mặt thanh tú lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: Không tồi không tồi, so với nữ nhân như khổng tước xòe đuôi* ngày hôm qua thì mạnh hơn nhiều.

(*ý nói ng kiêu ngạo suốt ngày khoe khoan bề ngoài của mình => kẻ nông cạn)

"Ta muốn mua một ít dược liệu, đây là danh sách, mời ngươi xem qua một chút." Chỉ Yên lấy một tờ giấy từ trong lòng ra ngoài, giao vào tay nữ tử.

"Mời theo ta qua bên này!" Nữ tử gật gật đầu, cũng không mở ra ngay, mà dẫn đường cho hai người Chỉ Yên đi đến một nơi khác.

"Vương chức quản*, vị tiểu thư này cần một ít dược liệu, đây là danh sách." Nữ tử đem danh sách Chỉ Yên đưa cho Vương chức quản, là một nam tử trung niên mặc trường bào màu xanh nhạt, sau đó mới lui ra chỗ khác.

(*quản lý, phụ trách)

"Dược liệu?" Nam tử trung niên nghi ngờ liếc mắt nhìn Chỉ Yên một cái, tùy tay mở trang giấy ra, còn thật sự xem xét, có điều chỉ sau hai giây, vẻ tùy ý trên mặt đã biến mất, mà nhiễm lên một tầng nghiêm trọng, nặng nề.

"Trà Phổ Nhị Tơ Tằm, La Linh Thảo tứ phẩm, Phất Long Tân, Bồ Khỏa, Lăng Diệp ngũ phẩm*?" Ánh mắt nam tử dừng trên người Chỉ Yên, không xác định hỏi: "Vị tiểu cô nương này thật sự muốn mấy vị dược liệu này?"

(*tên dược liệu, còn có thật hay không thì ta không biết vì ta “sệch” không ra =.=!!!)

Trà Phổ Nhị Tơ Tằm, La Linh Thảo tứ phẩm thì còn được, nhưng Phất Long Tân, Bồ Khỏa, Lăng Diệp ngũ phẩm, ba loại dược liệu này chẳng qua chỉ là tên gọi, trong số những loại dược liệu ngũ phẩm thì chúng thuộc loại vô cùng thông thường, cụ thể phải sử dụng như thế nào, hắn cũng không biết, mà đoán chừng có rất nhiều luyện đan sư cũng không biết, không hiểu.

Vậy vị tiểu cô nương này muốn chúng nó để làm gì?

"Đúng vậy, không biết phòng đấu gia có mấy loại này không?" Chỉ Yên gật gật đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn nam tử: Nơi đây là nơi mà hai người các nàng nghĩ sẽ có khả năng có, nếu ngay cả nơi này cũng không có, thì chẳng lẽ nàng thật sự phải lên núi một chuyến sao?

"Trà Phổ Nhị Tơ Tằm, La Linh Thảo tứ phẩm chúng ta đều có, Phất Long Tân, Bồ Khỏa, Lăng Diệp ngũ phẩm có khách nhân lưu lại, dù tặng cho ngươi cũng không sao, có điều khách nhân có dặn dò, chỉ cần ngươi đồng ý ghi lại cách sử dụng mấy loại dược liệu này để trao đổi là được."

Nam tử trung niên nhìn Chỉ Yên, vẻ mặt dò hỏi: Phất Long Tân, Bồ Khỏa và Lăng Diệp đã gửi ở chỗ bọn họ hơn hai năm, không nghĩ tới hôm nay thực sự có người tìm tới cửa, chẳng lẽ đứa nhỏ này hiểu biết chính xác cách sử dụng ba vị dược liệu này sao?

Chỉ Yên cau mày: Loại phương thức trao đổi này không phải không có, thậm chí tại đại lục U Lam rất thông thường, nhưng nàng chỉ biết ba vị dược liệu này dùng để luyện chế dịch Trúc Cơ, còn công hiệu cụ thể thì nàng cũng không biết, chẳng lẽ muốn nàng viết là dùng để luyện chế dịch Trúc Cơ?

"Rất khó xử sao?" Thấy Chỉ Yên cau mày, Sa Hiên dò hỏi, "Nếu thật sự khó xử, thì mấy vị dược liệu này, ta sẽ nhờ hoàng huynh tìm giúp muội, tin rằng một Long Đằng quốc to lớn như vậy sẽ tìm ra được."

Sa Hiên đề nghị, trên thực tế phòng bán đấu giá nhìn như xa hoa này còn chưa bằng một phần mười phòng bán đấu giá ở Long Đằng quốc đâu. Long Đằng quốc đất rộng của nhiều, có loại dược liệu gì mà tìm không thấy được?

"Có thể, có điều sự hiểu biết của muội vẫn còn rất nông cạn, chỉ có thể biết một ít da lông bên ngoài, dù sao muội mua mấy loại dược liệu này cũng chỉ vì muốn thử nghiệm mà thôi." Chỉ Yên nhìn nam tử, trưng cầu của ý kiến hắn.

"Ha ha, mấy loại dược liệu này từ trước đến nay đều được xem là những loại dược liệu thông thường, còn cách sử dụng, cũng không có vài người biết, nếu tiểu cô nương có thể viết ra một ít đã rất không tồi rồi, tin rằng vị khách nhân đó cũng sẽ không so đo, ngược lại còn thật sự cảm kích." Vương chức quản lắc đầu, an ủi, cuối cùng Chỉ Yên dưới sự dẫn đường của nam tử đi đến một gian phòng độc lập khác.

Ghé vào trên bàn, Chỉ Yên dựa theo lời Phi lão theo thứ tự viết ra cách sử dụng của chúng, giống như lời Chỉ Yên đã nói, biết rất ít, cho nên gần như chỉ cần ba hai chữ đã đem đặc tính của mấy loại dược liệu này nói ra.

Ba loại dược liệu ngũ phẩm này thuộc loại đưa tặng, cho nên Chỉ Yên chỉ cần thanh toán hai loại dược liệu tứ phẩm kia, sau đó mới cùng Sa Hiên rời khỏi phòng bán đấu giá.

Trên lầu hai phòng bán đấu giá, một lão giả mặc áo bào màu đen tuyền nhìn hai người rời đi, sâu trong đôi mắt hung ác nham hiểm lóe ra tia sáng ác độc, cả người lạnh lẽo, trên mặt dày đặc sát ý.

"Nàng chính là Lãnh Chỉ Yên của học viện U Lam?" Giọng nói của lão giả rét lạnh, giống như hàn băng, khiến người ta nhịn không được phải run rẩy khi nghe thấy.

"Đúng vậy, đi bên cạnh nàng là thân vương Long Đằng quốc, Sa Hiên." Nam tử mặc quần áo màu xanh nhạt đứng ở sau người lão giả, cong thắt lưng, cung kính nói.

"Hừ, Long Đằng quốc, để ta xem bọn hắn còn có thể bảo vệ nó tới khi nào, phái người xuống, đẩy nhanh hành động." Lão giả vung tay áo, biến mất tại chỗ, nam tử thanh y lĩnh mệnh mà đi, lúc này, nơi góc đường xa xa, Chỉ Yên nhịn không được rùng mình một cái, tổng cảm giác hình như mình bị ai đó nhìn chằm chằm.

"Sao vậy?" Sa Hiên nghi ngờ hỏi.

"Không có việc gì, có lẽ là ảo giác mà thôi." Chỉ Yên lắc đầu, thu hồi tầm mắt, đôi mắt trong suốt vẫn như cũ ẩn chứa một tầng sầu lo: Cảm giác của nàng luôn rất chuẩn, nhưng mà, tu vi trước mắt của nàng thật sự rất thấp, nên không thể phát hiện chuyện gì bất thường, đoán chừng ngay cả Sa Hiên cũng cảm ứng không được.

Nói như vậy, người đang âm thầm theo dõi chắc chắn lợi hại hơn nhiều lần so với Sa Hiên, ít nhất là cao cấp linh giả.

Đi thêm một đoạn, cái loại cảm giác này mới biến mất, Chỉ Yên vẫn như cũ không dám có chút lơ là nào.

"Chúng ta trực tiếp trở về học viện đi, lúc này chắc hẳn Sa Toa cũng gần tan học rồi." Sa Hiên nhìn Chỉ Yên đề nghị: "Đoán chừng mọi người đều ngóng trông muốn đến sơn động tu luyện đấy." Cuối cùng cũng không quên kèm theo một câu trêu tức trắng trợn: Thật ra không riêng gì những người ở linh giả nhất ban, hắn cũng bắt đầu nhớ nhung Tụ Linh trận trong sơn động rồi.

"Ừm, đi thôi, chúng ta đến nhà ăn ăn cơm trước, sau đó cùng đến sơn động tu luyện." Chuyện dược liệu đã được giải quyết, Chỉ Yên cũng vui vẻ rảnh rỗi, dù sao buổi chiều không có chuyện gì khác nữa, còn nếu muốn luyện chế dịch Trúc Cơ thì cũng phải nghỉ ngơi một ngày rồi mới bắt đầu, cho nên đi tu luyện với mọi người cũng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.