Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 32: Trời U Ám





Đến nửa đêm, những đám mây ẩn sấm chớp nổi lên rất nhiều ở đường chân trời.

Không khí xung quanh đình trệ bất động trở nên ẩm ướt oi bức khác thường.

Trong sân hoàn toàn im lặng không có một chút gió, nhưng ở trong góc tối nọ lại nổi lên sóng triều.

Mưa gió sắp đến rồi.
Trong phòng, Mộc Đại tiểu thư ôm dính Đại Cẩu lông vàng, mãi cho đến khi đối phương trừng ánh mắt hung quang mới chịu buông nó ra, nàng cười tủm tỉm phủ thêm áo ngoài, đi đến thư phòng kiểm tra sổ sách.

Khi cánh cửa đóng lại Phàn Thiện mới thở phào nhẹ nhõm, nàng nằm sấp trên tấm thảm bông rơi vào trầm tư.

Lúc này, tiểu bạch miêu làm lơ nàng cả một buổi chiều vô thanh vô tức nhích lại gần, rầu rĩ vùi thân thể vào trong hõm vai của nàng, rõ ràng là nàng vẫn còn giận.

Vì động tac này của tiểu bạch miêu mà trong lòng Phàn Thiện mềm nhũn khó hiểu, cũng tùy ý đối phương như vậy mà không có ngăn cản.

Khác với Mộc Hân Nhu, nàng không bài xích Câu Nguyệt tới gần nàng, giống như thân thể của mình đã quen với sự gần gũi này, nên vô cùng tự nhiên.

Vì vậy nàng cũng không tự giác cúi đầu, nhẹ nhàng cọ lên thân thể nhỏ bé ấy.

"Ngươi đang giận ta sao?" Nàng nghĩ đến biểu hiện hôm nay của Câu Nguyệt liền mở miệng hỏi.

Câu Nguyệt lại tựa đầu vào cần cổ nàng không lên tiếng, quá rất lâu sau mới cúi đầu nói: "Ta không biết"
...Không biết?
Phàn Thiện buông mi nhìn một cái lỗ tai lông măng lộ ra trong đoàn thân thể màu trắng, trong bóng tối ánh mắt của nàng gợi lên một vòng gợn sóng tinh tế.

Tựa hồ có một loại cảm giác không nói nên lời, yên tĩnh chơi đùa trong không khí, càng lúc càng vi diệu hơn.

Cành cây ngoài cửa bỗng nhiên xao động.

Tiếng gió thổi ù ù, một chút giảm giác mát lạnh xuyên vào khe cửa.

"Gió lên, trời sắp mưa rồi" Phàn Thiện nhẹ giọng nói.

Không biết vì sao, trong lòng nàng có chút mất bình tĩnh.


Bên trong hậu viện bỏ hoàng ở phía sau khu rừng, gió cuốn những chiếc lá bay đầy không trung, sau đó phủ lên trên cửa sổ.

Ánh nên trong phòng dập tắt, gian nhà đen kịt một mảnh.

Trong bóng tối, ngoại trừ tiếng gió thổi và động tĩnh xào xạc của bụi rậm thì tựa hồ còn nghe được một chút âm thanh kì quái.

Cẩn thận lắng nghe thêm thì giống như một tiếng khàn khàn âm u gầm nhẹ ai oán, càng giống như bị người bóp chặt cổ họng phát ra tiếng nức nở kì lạ.

Trong góc phòng, cái nắp đậy trên bình vại rung động một chút.

Bỗng nhiên, có một ống thổi lửa vụt sáng, chiếu lên một gương mặt tái nhợt, nhưng cũng rất nhanh nó bị tắt đi, chỉ còn lại một chút mùi cây đốt cùng với những điểm tàn còn sót lại của lửa, ánh sáng nhợt nhạt trong căn phòng chợt sáng rồi chợt tắt.

Ông lão hút mấy hơi thật dài rồi phun ra một làn sương khói.

Sương khói màu trắng phiêu tán trong không khí đầy mùi ẩm mốc, nó nhạt dần rồi biến mất.

Ông đứng yên trong bóng đêm một lát, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cuối cùng ông vẩy tàn thuốc, đem tẩu thuốc cũ kĩ gác trên bàn, lấy đồ nằm lên giường.

Hắn nằm nghiêng, mặt quay vào trong, nhưng không có nhắm mắt đi ngủ.

Bên ngoài truyền đến từng trận gió thổi, lúc này càng thổi mạnh hơn, vù vù điên cuồng gào thét, giống như cơn gió lớn lớn hồi tháng bảy năm rồi.

Ông nhớ rõ có một năm lúc A Thọ còn nhỏ, bọn họ còn sống ở quê chưa có lên thành, cũng gặp được một cơn gió lớn như vậy, sau đó thì một trận mưa to ập xuống tận mấy ngày.

Cây sơn trà trong sân ngã xuống, mái ngói cũng bị thổi bay đi không ít, cũi gỗ trong vừa đều bị ướt hết.

Buổi tối khi hai cha con ăn bánh ngô qua đêm thì A Thọ đột nhiên nói với hắn, sau này sẽ xẩy một căn nhà lớn hơn vững chắc hơn cho ông ở, như vậy sẽ không bao giờ sợ cơn bão này nữa.

Không bao giờ sợ nữa...!
Cửa sổ bị cơn gió bên ngoài thổi đến lắc lư kêu lên ken két.

Trong phòng cũng vang lên tiếng ma sát rất nhỏ, giống như có cái gì đó đang thong thả di động rồi dừng lại.


Sau đó, phù phù một tiếng, cái nắp gỗ đậy bình vại rơi xuống đất rồi bắn lên, lăn một vòng xong ngã xuống qua một bên.

Người trên giường vẫn luôn kinh ngạc mở to mắt chìm vào trong hồi ức cuối cùng cũng than nhẹ một tiếng, ông chậm rãi nhắm hai mắt lại, gương mặt bình tĩnh.

Sau đó liền nghe thấy có gì đó từ trong vại nước bò ra, sột soạt, bước từng bước tới bên này.

Qua một lát thì bám chặt mép giường, nắm lấy chăn chậm rãi bò lên, đi tới sau lưng ông.

Khi hàm răng sắc bén của hắn xé rách bả vai, ông lão lại cười, nhưng là cười ra nước mắt.

Ông run rẩy, trầm thấp nói: "Đói bụng sao"
"Đói lâu như vậy thì ăn đi, ăn đi...!con trai" Ông cúi đầu nhỏ nhẹ nói, giống như đang hát một bài ru từ xưa để ru con trai của mình đi ngủ...!
Đây là số mệnh.

Nếu như không có lần cháy nhà kia, nếu như Mộc phủ không có mời tên đạo sĩ kia đến xem phong thủy thì con của ông sẽ không bị nhìn trúng, bị tên đạo sĩ đó lén bắt làm thành loại cổ độc người...!như vậy sự việc sẽ không đi đến một bước ngày hôm nay.

Ông mệt mỏi quá rồi, đã sớm rất mệt mỏi rồi.

Lần này hai tay ông dính đầy máu tươi, khi đến Địa phủ sẽ bị Diêm Vương chém cho vào chảo thôi...!haha...!
Nụ cười tái nhợt đọng lại trên khóe miệng ông.

Cứ như vậy mà kết thúc đi...!
Ánh sáng tia chớp trắng xanh đột nhiên đánh xuống, rọi sáng một phía chân trời, cũng chiếu sáng lên chiếc giường đầy máu.

Trên trời lập tức ầm ầm một tiếng, trên nóc nhà truyền đến âm thanh mưa phủ.

Tí tách, tí tách, sau đó một cơn mưa tầm tả rơi xuống.

Mưa xối xả kèm theo sấm chớp, đùng đùng ầm ĩ.

Ở một chỗ khác trong sân, Đại Cẩu đang nghỉ ngơi trên thảm bông bỗng nhiên mở mắt, thần sắc của nàng chấn động.


Tiểu bạch miêu nằm trong lòng ngẩng đầu nhìn nàng hỏi: "Sao vậy?"
Phàn Thiện nhìn ra ngoài cửa sỏ, ngưng thần cảm ứng một chút, nghi hoặc nói: "Sao trận pháp này tự dưng dao động như vậy...!kết giới cũng yếu dần..."
"Nó bị phá hủy rồi!" Nàng mạnh mẽ đứng dậy, lao nhanh ra ngoài cửa.

"Ơ, đợi đã!" Câu Nguyệt cũng chạy đi theo.

Bên trong thư phòng của Mộc phủ, ánh sáng ngọn nến bị gió thổi làm cho rung động.

Mộc Hân Nhu thấy thế thì ngừng bút, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, lên tiếng gọi nhà hoàn: "Lê nhi"
Mộc Hân Nhu không thấy đối phương đáp lại, đoán chừng nha hoàn lại ngủ quên.

Nàng lắc lắc đầu, đề cao âm lượng lên một chút: "Lê nhi"
Nha hoàn đang ôm một quyển sách ngủ gà ngủ gật đột nhiên tỉnh giấc, lúc này nàng mới phát hiện bên ngoài trời đã mưa, bão đã tới, có hơi nước phun vào từ khe cửa sổ, đem ướt hết những chỗ xung quanh ghế ngồi: "A, muội muội đi đóng cửa lại!" Nàng không đợi chủ tử nói tiếp liền gấp rút chạy ra bên ngoài đẩy cửa sổ xuống, sau đó mới trở về đóng kín lại.

Mộc Hân Nhu có chút buồn cười nhìn bộ dáng hấp tấp lỗ mãng của nha đầu kia rồi tiếp tục cúi đầu viết chữ.

Lê nhi đẩy xong cửa sổ thứ hai, chuẩn bị đi vào trong kéo kín lại thì phát hiện nó lại bung trở ra: "Ơ, thật kì quái" Nàng buồn bực nói.

Cửa sổ ở thư phòng này là đặc biệt làm khác, muốn kéo được nó phải dùng lực rất nhiều, cho nên những ai sức yếu muốn đứng bên trong kéo khung cửa vào sẽ tương đối khó khăn, đi ra bên ngoài đẩy vào thì sẽ tiện hơn, nhưng khi đẩy vào rồi sẽ không dễ dàng bị bung ra như vậy mới đúng chứ...!
"Chẳng lẽ cửa sổ này bị hư rồi?" Lê nhi suy nghĩ rồi đi ra ngoài, đi đến hành lang bên hông cửa sổ, khi đến gần muốn kiểm tra thì đột nhiên ngọn nến dưới mái hiên bị tắt đi, trước mắt tối sầm lại.

"—Aaa!"
Một tiếng thét chói tai vang lên, Mộc Hân Nhu ở bên trong nghe thấy tiếng la bỗng nhiên cả kinh, vội vàng gọi: "Lê nhi?"
"Lê nhi? Muội sao vậy, mau trả lời ta đi" Gọi mấy tiếng đều không thấy trả lời, trong lòng Mộc Hân Nhu nhảy dựng lên.

Xảy ra chuyện gì vậy? Bị trộm vào sao? Khi nàng nhận ra có chút không thích hợp thì buông bút xuống, tiện thể cầm lấy cuộn tranh ở bên cạnh, thật cẩn thận đi về phía cửa.

Mưa rất lớn, giống như một cái rèm che đậy trời đất, phong tỏa tất cả nơi này.

Bên ngoài hành lang đề tối om không thấy rõ cái gì, ngọn nến dưới mái hiện cũng chỉ còn lại một ngọn sáp mơ hồ.

Lúc này những hạ nhân ở các viện khác đều đã ngủ, tiếng mưa lớn như vậy, nếu như nàng thật sự gặp nguy hiểm có lên tiếng gọi thì không biết người trong phủ có nghe được hay không...!
Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải chuyện này, Mộc Hân Nhu nhịn không được có chút sợ hãi.

Nàng cầm cuộn tranh, bước một bước đến gần cửa ra vào, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Theo bước chân di động của nàng, rất nhanh lại thấy một đôi chân khác đi theo!
Có người nằm bên ngoài cửa, nàng đến gần nhìn kĩ, chính xác là...!Lê nhi! Thật sự đã xảy ra chuyện rồi! Nàng vội vàng đi về phía trước, nhưng mà trong lúc nàng sắp vượt qua bậc cửa đi tới hành lang thì thấy một cảnh tượng khiến đồng tử của nàng đột nhiên co rút lại.


Nàng chỉ thấy Lê nhi không còn khí sắc nằm trên mặt đất, đôi mắt đóng chặt, quần áo dính đầy máu me.

Mà thứ đứng bên cạnh Lê nhi đưa lưng về phía nàng là một thân thể dị dạng như quái vật.

Mái tóc mất trật tự, eo lưng cao cao cong lại, lộ ra lớp da lồi lõm màu xanh đen, cứ như con vượn rủ hai cánh tay xuống, quần áo trên người thì rách rưới, nhìn rất giống...!ít nhất đã từng rất giống một người.

Mà lúc này đối phương giơ tay lên, duỗi hai bàn tay đầy máu đen đến dưới cổ Lê nhi.

Trời ạ...!sao lại thế này...!cổ họng Mộc Hân Nhu căng thẳng, nàng chỉ thấy da đầu mình tê dại, trong đầu thoáng chốc trở nên trống rỗng.

Cuộn tranh trong tay bang một tiếng rơi xuống đất.

Quái vật nghe được âm thanh liền quay đầu lại, tròng mắt trắng dã mạnh mẽ nhìn qua.

Lớp da trên gương mặt bị hư thối đến sắp không phân rõ được ngũ quan, nó nhe răng nanh đi về phía trước, miệng hé ra thành mấy múi thịt, bộ dáng vô cùng dữ tợn và đáng sợ.

Máu loãng còn sót lại trên người nhĩu tí tách xuất đất chảy thành dòng, ẩm ướt hôi tanh khiến người thấy buồn nôn.

Mấy con quỷ ăn thịt người huyết nhục đầy người trong miêu tả chính là dạng này...!
"Gừ!!" Nó đột nhiên phát ra tiếng gầm rú rất khủng bố, sau đó lập tức vặn vẹo nghiêng đầu, lung lay lắc lư, lấy một tư thái quỷ dị vọt đến, trong mắt xanh trắng vẫn nhìn chằm chằm lấy Mộc Hân Nhu không buông.

Sắc mặt Mộc Hân Nhu trắng bệch, sợ hãi kêu lên một tiếng lùi về phía sau, cả người mềm nhũn, kinh hoảng sợ hãi đến sắp ngất đi.

Trong nháy mắt mọi thứ như trở về mười hai năm trước, một mình nàng cuộn mình run rẩy dưới táng cây, mắt mở trừng trừng nhìn đàn sói miệng mồm đầy máu, động cũng không dám động, cứ bất lực như vậy.

Mắt thấy quái vật này sắp đi đến gần thì lúc này có một thân ảnh màu vàng nhảy phốc đến, hất tung con quái vật đó bắn ra ngoài, ngã vào trong màn mưa.

"Đại Kim..." Nàng bừng tỉnh dậy lẩm bẩm nói.

Một khắc cuối cùng trước khi ý thức mơ hồ nàng đã thấy Đại Cẩu lông vàng chậm rãi đứng lên, biến thành một nữ tữ mặc y phục thuần trắng...!
...!
Lê nhi: Ta cứ như vậy mà tử vong sao?
Mỗ Bạc: Đúng vậy, trong chính văn đã miêu tả rất rõ ràng-- không còn khí sắc nằm trên mặt đất, đôi mắt đóng chặt, quần áo dính đầy máu me.

Là ăn hành đó không sai đâu.

Lê nhi: Nà ní...!Ta còn trẻ như vậy, đang ở tuổi dậy thì chính trực, thanh xuân đẹp đẽ như trái cây chua ngọt, thật sự...!ngươi, sao ngươi lại có thể...!thật tàn nhẫn mà ayy ayy ayy ayy ayy!
Mỗ quái vật đột nhiên xuất hiện: (tức giận chỉ) Được rồi! Ngươi chỉ là bị dọa cho hôn mê thôi!
Lê nhi: A yêu quái!!! (lại hôn mê).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.