Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 50: Lòng Ta Có Người





"Ây, hôm qua hai người các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Sao mà Phàn Thiện khi về vẻ mặt lại nghiêm trọng như thế" Doãn Bạc Yến nhàn rỗi ngồi dưới táng cây trong sân cắn hạt dưa, phun vỏ ra đầy đất.

Câu Nguyệt cũng phun vỏ hạt dưa ra theo, ngạo kiều nói: "Không nói cho ngươi"
"Ai nha, tỷ tỷ ta tạo cơ hội tốt cho hai ngươi ở riêng mà, chớp mắt ngươi đã không nhận người nữa hả?" Doãn Bạc Yến dương nanh múa vuốt nhào tới xoa nắn khuôn mặt trơn mềm của mỗ mèo, "Bất quá thấy ngươi hài lòng như thế...!lẽ nào ngươi..."
"Nói bậy bạ gì đó!" Câu Nguyệt liều mạng hất mánh tránh khỏi ma trảo của Doãn Bạc Yến.

"Vậy ngươi đỏ mặt cái gì!"
"Đỏ chỗ nào, còn không phải bị người siết!" Câu Nguyệt tức giận liếc mắt qua, sau đó nhíu mày thở dài, "Thật ra hôm qua ta đụng phải người trong Ma giới, là Tam hoàng tử Kỳ Nhung của Hổ tộc, hắn được cha ta phái tới bắt ta về.

Ông ấy thế mà lại hạ chiếu lệnh, nói là ai có thể bắt được ta thì có thể phong làm Đại vương Tứ đại yêu ma của Ma giới"
"Không thể nào! Vậy hiện tại không phải ngươi chính là khối thịt mỡ bị rất nhiều người theo dõi sao!?" Doãn Bạc Yến trừng lớn mắt lên, "Vậy thì thảm rồi, ngày sau chắc chắn sẽ rất ầm ĩ, Kỳ Nhung sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, tên kia lại có tiếng là khó đối phó, hơn nữa dã tâm cũng lớn.

Hôm qua ngươi không có bị thương chứ? Sao bây giờ mới nói với ta chuyện này" Nói xong còn kéo người Câu Nguyệt kiểm tra tới lui.

"Ai nha không có sao, hắn không có dám làm gì ta đâu" Câu nguyệt thấy bộ dáng sốt ruột của nàng thì ấm áp trong lòng, cười cười lấy hai bàn tay đang sờ soạng trên người ra, "Hơn nữa còn có Phàn Thiện ở đó mà, nàng ấy sao có thể để người khác tổn thương đến ta"
Doãn Bạc Yến chọt tay lên trán của nàng, cười xấu xa: "Nha, nhìn bộ dáng tiểu tức phụ của người xem, hóa ra là có anh hùng cứu mỹ nhân, khó trách hài lòng như thế.

Ôi chao, nhưng mà Phàn Thiện biết thân phận của ngươi rồi hả?"
"Không có, nàng ấy còn chưa biết"
"Không có? À...!Vậy nàng ta tâm sự nặng nề nhốt mình trong phòng là tại sao, ta còn tưởng là để ý tới thân phận của ngươi, hối hận khi đem ngươi về chứ"
"Thân phận của ta làm sao?" Câu Nguyệt sửng sốt: "Cho dù ta nói với nàng ấy thì nàng ấy cũng sẽ không để ý đâu"
"Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi.

Chưa từng nghe qua chính tà không đội trời chung, tiên ma bất đồng mưu sao.

Phàn Thiện là người một lòng tu tiên đó" Doãn Bạc Yến nhíu mày: "Hiện tại Tiên giới và Ma giới tuy là gió êm sóng lặng, nước sông không phạm nước giếng, trên thực tế quan hệ rất vi diệu, bất luận thế nào đều kiêng kị nhau, không vừa mắt nhau"
"Nếu ngươi chỉ là tiểu yêu bình thường thì tốt rồi, nhưng ngươi là Công chúa Ma giới, liên quan mật thiết, hiện tại đại náo ra nhiều việc như vậy, suy xét sâu xa một chút thì có lẽ tương lai của ngươi vẫn là ngòi nổ, sẽ dẫn đến một trận giao tranh của Tiên giới và Ma giới"
Doãn Bạc Yến thở dài, sầu lo trong lòng quá nặng: "Chỉ sợ Phàn Thiện một lòng muốn bảo vệ tiên nhân và thiên hạ bình yên, đến lúc đó sẽ càng cố kỵ hơn"
Câu Nguyệt nghe xong sắc mặt dần trắng bệch đi.

Trước giờ nàng chưa từng nghĩ đến bậc này, hiện tại bị nhắc nhở mới cảm thấy hoảng hốt.

Đúng vậy, người trong Ma giới đuổi bắt nàng, khiển trách nàng, nàng đều không để bụng, thậm chsi còn không tiếc cãi lời chọc tức phụ thân của nàng, nhưng mà thái độ của Phàn Thiện thì sao? Đến lúc đó Phàn Thiện sẽ có suy nghĩ như thế nào, đối mặt với những lời chỉ trích, hay là sẽ kiên định đứng bên cạnh nàng?
Ở trong lòng người nọ, tiên đạo chính nghĩa, bá tánh thiên hạ quan trọng...!hay là nàng quan trọng?
"Ai, tất cả chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, có lẽ kết quả cũng không có tệ vậy đâu" Doãn Bạc Yến thấy nàng như vậy cũng không đành lòng, vì vậy thay đổi ngữ sang ngữ điệu nhẹ nhõm một chút, an ủi nàng: "Có lẽ đến lúc đó cha ngươi thấy Phàn Thiện hợp ý, đem ngươi gả cho nàng thì sao"
"Vừa rồi ngươi đều nói vậy rồi, đến lúc đó tình huống nhất định sẽ rất xấu!" Mỗ mèo tức giận trừng mắt qua, "Lần nào ngươi nói chuyện không tốt cũng đều linh nghiệm, thứ quạ đen"
"Nè! Lại muốn tỷ tỷ chà đạp ngươi phải không? Ta cũng nói cha ngươi sẽ gả ngươi cho Phàn Thiện mà, sao ngươi không nói chuyện này sẽ linh nghiệm chứ!" Doãn Bạc Yến giả bộ sinh khí nhào qua, một lần nữa bắt lấy gương mặt Câu Nguyệt, "Với lại bây giờ ngươi nên lo lắng xem chút nữa có người của Ma giới tới trước cửa bắt ngươi không mới đúng!"
"Hức...!cái nữ nhân hư hỏng này huhuhu..." Câu Nguyệt bị ép mặt đến nói không rõ từ, nàng cũng đưua tay lên nhé lấy mặt Doãn đại mỹ nhân.

Hai người đùa giỡn như vậy ngược lại làm tiêu tan không ít nặng nề trong lòng, cuối cùng đều bị đối phương chọc cười, đem hết những bất an và sợ hãi ném ra sau đầu, bắt đầu vô tâm vô phế cắn hạt dưa.


Qua một lát sau, Câu Nguyệt mới nói: "A...!Ngươi nói tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ, không thể ngồi chờ chết được, bọn họ đã tìm đến nơi gần núi Thần Ẩn rồi, không lâu nữa sẽ tìm được nơi này đó"
Doãn Bạc Yến nhước mí mắt lên: "Thật sự không được thì bỏ trốn"
"Vậy ngươi bỏ được Liên Tâm sao?"
"Ta dắt nàng cùng trốn ~"
"A" Câu Nguyệt vừa nghe xong, ngược lại thấy vui vẻ, "Ngươi dắt thì nàng sẽ đi sao?"
"Hừ...!Nha đầu chết tiệt kia, còn nói chuyện không vui nữa" Thoáng cái Doãn Bạc Yến nản lòng, ném hạt dưa trong tay sang một bên, xụ mặt thở dài, "Nói thật, ta thấy ta không hiểu nàng.

Đây là lần đầu tiên gặp một người khiến ta động tâm như thế, nhưng hình như người ta không hề bị ta làm rung động một chút nào"
"Không ngờ Doãn đại tiểu thư cũng có lúc nản lòng như vậy" Câu Nguyệt thần bí cười: "Ai nha...!thật sự là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê mà".

Truyện Teen Hay
Doãn Bạc Yến nhướn mày: "Có ý gì?"
"Ngươi không phát hiện ánh mắt nàng nhìn ngươi không giống những người khác sao?" Câu Nguyệt tự nhiên vén tóc qua bên tai: "Thật ra, biểu hiện của nàng không giống như lãnh đạm xa cách như vậy đâu.

Nói với ngươi nè, Liên Tâm nàng...!còn hỏi ta chuyện trước kia của ngươi đó"
"Thật à? Lúc nào?" Hỏi thăm chuyện của nàng, tức là có để ý nàng rồi? Vậy không phải là nàng có cơ hội sao? Doãn Bạc Yến ổn định tinh thần lại, âm thanh cũng nâng cao hơn: "Vậy Tâm nhi hỏi chuyện gì, ngươi trả lời thế nào? Sẽ không phải nói chuyện không tốt chứ!"
Tâm nhi gì vậy, thật sự đủ rồi.

Mỗ mèo lạnh lùng một chút rồi khoát tay: "Yên tâm đi, ta giúp ngươi tránh chỗ mạnh, đánh chỗ yếu, đều khen ngươi thôi"
"Yêu ngươi chết mất thôi ~" Doãn Bạc Yến kích động ôm lấy nàng lay lay: "Đến lsuc đó cha ngươi nếu như đánh qua, ta nhất định sẽ nộp thân ra giúp ngươi và Phàn Thiện ~"
Nghe được lời này Câu Nguyệt lại hơi thất thần.

Đúng vậy, đến lúc đó nếu như Phàn Thiện bị liên lụy vào thì nhất định sẽ có nguy hiểm.

Có điều...!ánh mắt Câu Nguyệt trầm xuống, song cũng kiên định với quyết tâm nào đó: "Ta sẽ không để ông ấy xúc phạm tới Phàn Thiện"
Sau một lúc lâu mới đẩy mỗ chim còn đang kích động ra, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: "Đúng rồi, Vũ An đâu? Sao hôm nay không thấy nàng nhỉ?"
...!
Trước ao sen trong hậu viện, một nữ tử tóc bạc ngồi nghiêm chỉnh dưới mái che nhắm mắt dưỡng thần.

Mái che thổi gió, mùi hương y phục thoang thoảng.

Thiếu nữ đang tĩnh tọa ngồi một chỗ, phảng phất tựa như tiên tử không nhiễm bụi trần.

Mà phía sau nàng không biết xuất hiện một nữ tử tóc xoăn từ bao giờ, nàng ta cẩn thận ngồi xuống bên cạnh, ôm mặt lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt dần dần si mê.

Hương thơm cực kì dịu nhẹ, làn da trong suốt trắng nõn, những mạch máu ẩn nấp dưới làn da đó, bên trong mạch máu là dòng chảy ấm áp đang lưu động...!Trời ạ, thật muốn...!
Giờ khắc đầu tim nàng đập thình thịch thình thịch.

Vũ An đè lại ngực của mình, kinh ngạc với ý niệm mơ hồ trong đầu càng lúc càng mãnh liệt của mình.

Mà Bạch Chúc đã bị đối phương nhìn chằm chằm như vậy không còn kiên nhẫn nữa.


Nàng nhíu mày lại, chậm rãi thở ra một hơi, mở hai mắt ra, quay đầu nhìn lại, quả nhiên lại là nữ tử kia.

Người này lại chạy tới nhìn chằm chằm vào nàng nữa rồi, nhưng mà ánh mắt kia...!tựa như gặp được đồ ăn ngon vậy.

Thật sự là kỳ quái.

"Ngươi thèm thuồng ta?" Bạch Chúc không vui hỏi.

Thèm thuồng? Vũ An kinh sợ, nghe được lời nói trắng ra như vậy lại càng hoảng sợ hơn, "Không phải, ta không phải có ý đó"
"Vậy sao ngươi muốn tiếp cận ta?" Bạch Chúc đứng lên, tay áo bay lên trong gió.

Vũ An cũng đứng lên, nhưng nửa ngày cũng không đáp lại được, trên gương mặt xinh đẹp dần ửng đỏ.

Vùng xung quanh lông mày của Bạch Chúc càng lúc càng hóp sâu, nàng không để ý tới nữa, xoay người trực tiếp đi sang một mái che khác.

Không ngờ người sau lưng cũng đi theo, sốt ruột lên tiếng: "Bạch, ngươi đợi ta với"
"Ta, thật ra ta rất thích ngươi!" Vũ An thấy nàng muốn rời đi thật xa thì phồng lên dũng khí nói.

Bước chân Bạch Chúc dừng lại một chút.

Đáp án này xem như vừa ngoài ý muốn, vừa trong ý muốn.

Nàng chỉ hơi nghiêng đầu lại, lạnh lùng trả về một câu: "Vậy ngươi sớm ngày tuyệt tâm tư này đi" Sau đó không hề liếc mắt nhìn người phía sau nữa mà đi vào gian phòng của mình.

Vũ An đứng sững sờ tại chỗ không kịp phản ứng lại.

Tại sao, không được thích sao, sao lại kêu nàng tuyệt tâm tư này?
Tộc quỷ hút máu từ trước đến giờ đều rất thẳng thắn, thái độ với tình yêu cũng vô cùng chấp nhất và nghiêm túc, một ngày xác định bản thân yêu thích thì phải biểu đạt ra, đồng thời còn phải hành động, không có gì phải che giấu.

Nhưng mà hiện tại chính mình đã xác định tâm ý rồi, vì sao đối phương một mực phủ nhận như vậy? Nàng không hiểu!
Nhất định phải hỏi cho rõ!
Vũ An cũng không có sốt ruột như vậy, nàng rối rắm một lát thì có chút buồn bực, cảm thấy nhất định phải hỏi cho rõ.

Vì vậy nàng nâng bước đi theo, không hề do dự mà đánh cánh cửa ra.

Vì vậy không lâu sau, khi Câu Nguyệt đi qua mái che thì thấy mỗ quỷ hút máu từ cửa sổ phòng Bạch cô nương bay ra ngoài.

"Hóa ra ngươi ở đây à!" Nàng đi tới đỡ người lên, kết quả nhìn thấy mỹ nhân như hoa lê dính hạt mưa, vẻ mặt ủy khuất không giải thích được.

"Nàng...!sao nàng ấy không rõ ý của ta, được người thích không phải nên thấy vui sao? Sao nàng còn tức giận, còn trách ta vô lễ..." Hàng mi của Vũ An đều sắp bị vặn thành cái núi nhỏ rồi.


Câu Nguyệt nhìn thấy lại rất muốn cười.

Tên Bạch Chúc kia rất kiêu ngạo, hơn nữa nhất định chưa từng yêu đương, đột nhiên bị người khác quấn quít như vậy sẽ tức giận, hết lần này tới lần khác người trước mắt vẫn không hiểu rõ, chỉ đơn thuần cảm thấy thích thì phải tiếp cận, một chút cũng không chú ý đến hàn khí đối phương phóng ra.

"Ai..." Nàng vỗ vỗ vai Vũ An: "Ngươi thèm thuồng người ta à?"
"Thèm thuồng!?" Vũ An không hiểu nói: "Ta đây là yêu mến nàng, ta thích nàng"
"Hóa ra khi yêu một người trong đầu toàn là "Thật muốn uống máu của nàng" sao?" Mỗ mèo chế nhạo nói.

"Uống máu của nàng?" Vũ An mở to con ngươi lên, bộ dáng thuần lương vô hại này thật khiến người ta muốn nựng lấy.

Câu Nguyệt nheo mắt lại, xem ra có một việc e là Vũ An chưa từng tự mình trải nghiệm qua...!Vì vậy nàng lại vỗ vai đối phương: "Nếu như thật sự thích nàng thì ngươi đừng quá sốt ruột, cứ từ từ mà đến, từ từ phỏng đoán tâm tư người ta, phải hiểu người ta yêu cái gì ghét cái gì, cũng không thể dùng cách của mình mà đoán người ta thế này thế nọ được"
Nàng giải thích xong mới đi về hướng phòng của Phàn Thiện, để lại Vũ An đằng sau như có đăm chiêu.

Lúc này Phàn Thiện mới vừa tu luyện xong, đang ngồi trước bàn tĩnh tâm đọc sách.

Câu Nguyệt đi vào nhìn thấy một màn này thì khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

Nàng ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười rót một ly trà cho đối phương.

Phàn Thiện giương mắt nhìn thấy người mới tới mỉm cười, có chút kinh ngạc hỏi: "Sao vậy, nhìn thấy vui như thế" Sau khi trải qua chuyện hôm qua, bây giờ hẳn là nên lo lắng mới đúng, như thế nào lại hoàn toàn không đem an nguy của mình để trong lòng, mà người lo lắng ngược lại là nàng vậy.

Câu Nguyệt không biết suy nghĩ lúc này của Phàn Thiện, nàng trả lời: "Vũ An hình như rất có hứng thú với đao của ngươi"
Phàn Thiện nghe xong ngược lại vẫn bình tĩnh: "Nhìn ra được, nàng rất thích Bạch Chúc"
"Cái gì? Ngươi cũng nhìn ra được sao!?" Thế sao đối với chuyện của mình lại ngốc như thế!! Câu Nguyệt quả thật không thể tin nổi, nhưng sau đó lại nghe đối phương nói tiếp: "Đại khái là vì trên người Bạch Chúc có huyết tinh chi khí ngàn năm.

Người bình thường không cảm nhận được, cũng không phát hiện ra.

Nhưng đối với quỷ hút máu thì đó là một loại quyến rũ trí mạng"
"Hóa ra là vậy..." Vậy Vũ An thật sự chỉ là bị máu hấp dẫn thôi sao? Câu Nguyệt ngược lại có chút nghi hoặc.

Phàn Thiện trầm mặc một hồi rồi nghĩ đến cái gì đó, nàng buông sách trong tay xuống, lãnh đạm nói: "Ta phải đi lau đao rồi"
"Sao lại muốn lau đao?" Câu Nguyệt vừa nghe liền không bằng lòng: "Sau này, sau này để Tiểu AN Tử giúp ngươi lau là được rồi"
"Nói bậy bạ gì đó" Phàn Thiện vừa bực mình vừa buồn cười.

"Ta mặc kệ, ngươi muốn lau đao thì đợi lát nũa đi, giúp ta gãi ngứa trước" Câu Nguyệt xoay người biến thành tiểu bạch miêu, không khỏi thanh minh nhảy lên đùi Phàn Thiện, còn dùng đầu cọ cọ, làm nũng nói: "Gần đây thân thể của ta cũng khó chịu, mỏi lưng, ngươi giúp ta ấn nhẹ"
"Ngươi..." Phàn Thiện có chút buồn bực nhìn đoàn cầu trắng trên đùi mình: "Ngươi có thể kêu Doãn Bạc Yến tới giúp ngươi"
"Không cần, tên kia móng vuốt sắc bén, nàng ta sẽ thừa cơ ăn đậu hủ của ta" (Doãn Bạc Yến: A- A chù! Ai nhắc ta đó?!)
"...!Vậy chỉ ấn giúp ngươi một chút thôi" Thấy đối phương đã có ý trêu mình nên Phàn Thiện nhất thời bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là nâng tay giúp đối phương gãi ngứa.

Tay của nàng nhẹ nhàng từ đỉnh đầu đi xuống, sau đó dừng lại trên vai rồi nhẹ nhàng ấn, lực đạo cũng vô cùng vừa vặn.

Mỗ mèo bắt đầu thoải mái mà kêu, "Đúng đúng, chính là như vậy..."
"Xuống một chút nữa" Đoàn cầu trắng hoạt động một chút, lỗ tai đầy lông cũng lắc lắc theo, "A...!thật thoải mái...!Chính là như vậy ~~"
Câu Nguyệt cảm nhận được bàn tay kia đang dao động trên người mình, mỗi khi nó đi đến chỗ nào thì chỗ đó như bị điện giật, tê tê, lại có chút thẹn thùng, có chút thoải mái không nói nên lời...!Thật giống như rất lâu trước đây, vào buổi tối ý loạn tình mê kia...!Móng vuốt Câu Nguyệt cong lại, bắt được vạt áo của Phàn Thiện, sau đó dần dần mất lực, trong thân thể chợt sinh ra một cổ nhiệt ý xao động.

"Dùng sức thêm một chút nữa...!Dùng sức a ~ ưm ~" Âm điệu của nàng phát ra càng lúc càng kiều mị, trng con ngươi màu lam bích xuất hiện một tầng hơi nước dày đặc.


"Ưm a...!A~~"
Tay Phàn Thiện run lên, trên mặt nàng cũng không biết vì sao thấy hơi nóng: "Ngươi...!ngươi đừng kêu như vậy"
"Thoải mái thì kêu ra thôi, ai bảo thủ pháp của ngươi tốt như vậy làm gì" Mỗ mèo quay đầu lại ngước lên, ánh mắt rưng rưng nhìn qua, bộ dáng cực kỳ ủy khuất.

Phàn Thiện không nói nên lời nữa.

Câu Nguyệt vừa hưởng thụ lại vừa nổi ý xấu nói: "Phàn Thiện, ngươi có biết không...!thật ra nữ tử miêu tộc bị người khác sờ toàn thân một lần như vậy thì phải lấy thân báo đáp đó"
"Ừm" Sắc mặt Phàn Thiện không chút thay đổi ngừng tay lại, làm bộ như muốn ôm đoàn cầu trắng ở trên đùi ném xuống đất.

Câu Nguyệt vội vàng la lên: "Aaa, đừng nha, ta nói đùa mà...!Gãi tiếp giúp ta đi, thật thoải mái"
Phàn Thiện lúc này mới liếc mắt nhìn đến, "Thật không biết ngươi nói câu nào là thật, câu nào là giả"
Mỗ mèo đắc ý nhếch môi cười: "Phân rõ thị phi đúng sai, không phải cũng là một phần trong việc tu hành của ngươi sao"
"Còn ngụy biện nhiều như vậy nữa"
"A..." Câu Nguyệt lặng lẽ giương mắt, thấy dáng vẻ dịu dàng chăm chú của đối phương, trong lòng lại thấy chua xót.

Phàn Thiện, cái tên cọc gỗ này, rốt cuộc còn muốn để ta đợi bao lâu nữa...!
Mà ta có thể chờ ngươi được bao lâu nữa đây.

....!
Cùng lúc đó ở trong một rừng cây gần kênh Lưu Gia dưới chân núi Thần Ẩn, có hai bóng người chậm rãi đi ra, dáng vẻ có chút chật vật.

"Đều tại ngươi, dẫn đường bậy bạ, làm hại Lão Kê ta thiếu chút nữa lạc đường rồi!" Âm thanh có chút the thé của một nam tử vang lên trong đám người.

Một người khác có vẻ cao lớn hơn, khỏe mạnh hơn giơ cao bản đồ trong tay: "Đường đi trong bản đồ của tên Hoàng tử Kỳ Nhung của Hổ tộc kia chỉ chính là như vậy, không có sai.

Ngươi xem hiện tại không phải chúng ta đã tìm tới núi Thần Ẩn này rồi sao, nơi này chính là kênh Lưu Gia, chúng ta sắp đến rồi"
"Hừ, vậy thì sao, làm hại Lão Kê ta mới vừa bị heo rừng rượt, may mà không có ai thấy, nếu như truyền đến Ma giới thì ngày sau của Lão Kê ta sẽ thế nào!"
"Ngươi nghĩ ta muốn sao, vừa rồi nếu không phải ta kéo ngươi một phen thì cái mông của ngươi bị heo húc rồi!"
"Ngươi!" Kê tinh tức giận trừng hắn, đỏ cả cổ lên.

Thanh Ngưu tinh hừ một tiếng, nghênh ngang đi về phía trước: "Chừa lại chút sức lực, tới phía trước lấp bụng đi!"
Hai người vừa cãi nhau vừa đi vào tửu quán, điếm tiểu nhị lập tức đi tới chào đón: "Nhị vị khách quan muốn dùng gì, trong tiệm này rượu ngon, thịt ngon, cần cái gì có cái đó"
Kê tinh trong lòng cò đang tức giận lập tức liếc người bên cạnh, sau đó nói với tiểu nhị: "Tiểu nhị, cho bát mì bò!"
Mỗ ngưu vừa nghe cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, vỗ bàn một cái: "Tiểu nhị, cho con gà ăn mày!"
Tiểu nhị ca ca xoa xoa tay, vẻ mặt tươi cười nói: "Nhị vị khách quan, cái này thì ngại quá, thịt bà thịt gà đều mới vừa bán hết rồi.

Có muốn gọi món ăn đặc sắc mới ra không, lẩu thịt mèo thì sao?"
"Thịt mèo!!? Buồn cười!" Không nghĩ tới tiểu nhị vừa dứt lời thì hai người trước mặt đồng thời đổi sắc mặt, tức giận mắng: "Vừa mới nói cái gì rượu ngon, thịt ngon, cần cái gì có cái đó, hiện tại chỉ còn thứ không nên có!"
"Còn dám ăn thịt mèo, thật to gan, sau này không cho phép bán thịt mèo nữa!" Âm thanh trách cứ của Kê tinh vang lên.

"Đúng, không cho phép nữa!" Ngưu tinh cũng ồn ào la lên.

Tiểu nhị: "...!Bị điên à!"
Cuối cùng ha người bị ông chủ uy mãnh cường tráng tiêu sái anh tuần ném ra ngoài.

Kê tinh mặt xám mày tro, căm giận nói: "...!Hôm nay, hôm nay tâm tình lão tử rất tốt, không tính toán với đám người phàm trần ngu xuẩn các ngươi"
Nhị Ngưu: "Đúng, chúng ta đại nhân đại lương, không so đo, vẫn là làm chính sự quan trọng hơn...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.