Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 98: Sa Vào





Cửa chính tẩm điện chậm rãi khép lại, từ từ che đi bóng lưng màu lam nhạt và hai nam nhân quyến rũ như rắn kia, mãi đến khi bọn họ hoàn toàn biến mất ở khe cửa.

Từ đầu đến cuối Trọng Yên Tuyết chưa từng quay đầu lại nhìn một lần, quyết tuyệt giống như không thèm chú ý tới cảm nhận của người đứng bên ngoài như thế nào.

Tấn Vân chỉ có thể trở mắt ra mà nhìn cánh cửa khép lại, chìm vào trong suy nghĩ khó thoát.

Lời vừa rồi của Trọng Yên Tuyết gây cho nàng rất nhiều kinh ngạc, nàng không xác định được hàm ý trong đó có phải như mình nghĩ không, nhưng lúc này đột nhiên nàng vội xoay chuyển tình hình trở lại, không chấp nhận để bản thân cẩn thận suy nghĩ đến chuyện đó.

Hai nam nhân bên trong điện kia nàng biết, là hai người đứng đầu bảng Hoa Lầu ở Ma Đô.

Nàng nhớ rõ Trọng Yên Tuyết khong thích đến nơi phong hoa tuyết nguyệt đó, nhưng không ngờ sẽ đem hai người này về tẩm cung, hơn nữa xem ra là đã sớm gọi đến...!
Nghĩ đến đây, trong lòng Tấn Vân liền có cảm xúc khác thường lên men.

Tiểu công chúa vẫn luôn được nuôi dạy giữ mình trong sạch, phẩm hạnh đoan lương này từ lúc nào đã bắt đầu học xấu? Lại còn biết nuôi nam sủng...!Rõ ràng không lâu trước đây còn tình thâm với nàng, bây giờ xoay người vứt bỏ nàng mà đi mua vui với người khác...!Không không, đây không phải trọng điểm!
Vội vàng hồi thần lại, ngay lập tức hơi thở Tấn Vân trở nên gấp gáp hơn.

Vừa rồi nàng đang nghĩ cái gì vậy!
Nhưng mà ngoại trừ oán trách của người alfm trưởng bối, nàng còn phát hiện trong lòng mình nhiều nhất chính là cảm xúc chua xót.

Chua xót đến khó tả, càng chống lại thì càng mạnh mẽ hơn, tựa như cỏ dại sinh trưởng tốt giữa giao mùa xuân hạ.

Sẽ không phải thật là...!ghen tị đó chứ?
Tấn Vân thật muốn che mặt lại.

Suy nghĩ này vừa nảy ra nàng liền cảm thấy rất thẹn thùng, hận không thể lập tức chạy thoát thật xa, thoát khỏi hoàn cảnh này.

Nhưng tình hình hiện tại làm sao bảo nàng xem như chưa có gì xảy ra mà yên tâm rời đi, rời khỏi liên quan với Trọng Yên Tuyết? Lỡ như nha đầu ngạo kiều này cáu giận rồi làm ra chuyện động trời thì làm sao bây giờ.

Đúng là hết cách!
Tấn Vân vô cùng hậm hực nhìn đến cánh cửa đóng chặt, sau đó thở dài một tiếng.

Nàng vừa thi triển pháp lực điều trị vết thương trên vai, vừa bước nhanh đi tới.

Khi đến cạnh cửa thì nghe thấy đoạn đối thoại khó nghe từ bên trong truyền ra.


"Công chúa ~ Công chúa thật xấu ~" Một giọng nam yêu mị vang lên.

"Đáng ghét, đừng sờ lung tung mà" Một nam nhân khác hờn dỗi nói.

"..." Tấn Vân không nhịn được nhíu mày, hiện tại bên trong là một bức họa như thế nào!? Lúc này nàng lại nghe thêm giọng nam yêu mị kia nói tiếp: "Công chúa, không bằng dể người ta giúp người cởi áo nha ~"
Người đứng ngoài cửa cuối cùng không thể nhịn được nữa.

"Dừng tay!" Cửa bị một lực mạnh bên ngoài đẩy vào.

Tấn Vân bình tĩnh đi vào, dùng ánh mắt sắc bén làm cho nam nhân đang ngồi trên đùi Trọng Yên Tuyết vội đứng lên.

Khi thấy rõ bên trong không có phát sinh chuyện gì thì trong lòng nàng mới buông lỏng.

"Yên Tuyết, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?"
"Như ngươi thấy đó" Trọng Yên Tuyết cầm lây chén rượu mà mỹ nam yêu mị đưa qua, còn khiêu khích sờ soạng tay hắn một phen, chọc cho đối phương một trận cười duyên.

Sau đó nàng mới liếc mắt nhìn về phía bên này, chậm rãi nói: "Tấn di không phải đi rồi sao, quay lại đây làm gì vậy? Xem xem, hiện tại ta không rảnh, mà ngươi cũng nên trở về nghỉ ngơi sớm, quấy rối chuyện tốt đẹp của người khác là không tốt đâu nha" Nàng còn cố gắng nhấn mạnh hai chữ "Tấn di", tràn đầy ý trả thù.

Tấn Vân chỉ cảm thấy máu tươi vừa nuốt xuống lại một lần nữa dâng lên.

Thoáng chốc nàng không nhịn được nhớ lại tiểu công chúa cao ngạo trước kia, lúc tức giận còn đặc biệt cho nàng thấy mà không một chút che giấu.

Ít nhất tiểu công chúa sẽ không nổi tính tình với nàng, sẽ không gây khó xử cho nàng, vô cùng hiểu chuyện.

Nhưng có một số chuyện chung quy vẫn là nàng chọc giận đối phương trước.

Hiện tại Trọng Yên Tuyết có dằn vặt nàng thế nào cũng phải chịu đựng, bằng không chuyện sẽ càng khó giải quyết hơn.

Vì vậy nàng ổn định lại tình hình, dùng ngữ khí khá ôn hòa khuyên nhủ: "Yên Tuyết, ngươi đừng vì nhất thời không cam lòng và oán hận mà làm chuyện sai trái"
"Chuyện sai trái? Đường đường là Công chúa Ma giới, có một hai tên nam sủng tới hầu hạ cũng là chuyện sai sao?" Trọng Yên Tuyết không đợi nàng nói xong liền cười nhạo cắt nang.

Nàng ngửa đầu một hơi uống cạn chén rượu, tiện tay ôm lấy vòng eo của nam tử bên cạnh, sau đó vuốt ve ở thắt lưng người nọ, không một chút e dè.


Sắc mặt Tấn Vân khẽ biến.

Một màn trước mắt này quả thực rất chướng mắt, suýt chút nữa nàng đã không còn kiên nhẫn.

Nàng nắm tay lại nhẫn nhịn, trong thanh âm vẫn lộ ra vài phần tâm tình: "Ngươi nói vậy mà được sao?"
"Ngươi muốn nói ta không đứng đắn à?" Trọng Yên Tuyết liếc mắt đến, sắc mặt lộ ra vẻ phong lưu khó nói hết: "Ta đã không phải là tiểu hài tử mọi việc đều bị ngươi quản nữa, vui vẻ phóng túng hay là giữ mình trong sạch, đều không liên quan đến ngươi.

Hơn nữa ngươi cũng đừng tự mình đa tình, cho là ta đang trả thù ngươi, cố ý chọc giận ngươi mới làm vậy.

Ta chỉ là đã nghĩ thông suốt, nếu không thể yêu thì không bằng tùy tiện hưởng thụ, như vậy mới giống người trong Ma tộc"
"Huống chi nhóm mỹ nhân này đều đã ở chỗ ta vài ngày, đêm nay ta không thể tiếp tục không hiểu phong tình nữa" Dứt lời nhìn thấy trên gương mặt lãnh diễm xinh đẹp kia dần lộ ra tức giận thì độ cung ở khóe miệng Trọng Yên Tuyết càng thêm rõ ràng, mang theo khoái ý chua xót lan ra.

Nàng buông nam nhân bên cạnh ra, đứng dậy chậm rãi đi tới, uy hiếp tiến đến trước mặt Tấn Vân.

Ở khoảng cách gần trong gang tác, nàng nở một nụ cười xinh đẹp, sóng mắt lưu chuyển, tựa như khiêu khích nói: "Hay là, ngươi ghen à?"
Tấn Vân biến sắc.

"Công chúa ~ đêm đã khuya rồi ~" Mỹ nam phía sau cũng đi theo, bất mãn giục nàng.

Trọng Yên Tuyết nhìn nàng thật sâu rồi lập tức xoay người lại đi về phía hai tên nam nhân, thay thành ngữ khí cưng chiều: "Được được được, chúng ta lên giường đi"
"Đủ rồi! Còn ra thể thống gì nữa!? Đúng là hồ đồ!" Tấn Vân cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, đánh một chưởng lên bàn.

Theo sức mạnh đánh xuống, chiếc bàn trong nháy mắt xuất hiện một đường nứt thật dài.

Nàng lạnh lùng ra lệnh cho hai nam nhân: "Hai người các ngươi đi ra ngoài!"
Mỹ nam đều run lên, ủy khuất nhìn nữ tử bên cạnh: "Công chúa..."
"Còn chưa cút!?" Tấn Vân quát lớn.

Uy hiếp ẩn giấu thoáng chốc hiện ra, sắc mặt hai tên nam nhân đều trắng bệch.

Bọn họ đều nghe nói qua vị nữ hộ pháp của Ma giới này, nhớ năm đó từng tóm gọn Tu La tướng quân, ổn định loạn lạc Bắc Minh, hiện tại mộ thân sát phạt hiển linh, bọn họ đứng ở đây đã bị ép bức đến không ngóc đầu nổi, nào dám cãi lời, nhưng mà...!không cam lòng nhìn sang vị Công chúa kia, nhưng lại phát hiện nàng đã ngồi trở lại nhuyễn tháp uống rượu, không tỏ một chút thái độ.


Thấy vậy, hai tên nam nhân không dám dừng lại, nhanh chóng hành lễ rồi đi ra ngoài.

Tấn Vân bước vài bước đi tới đoạt lấy chén rượu trong tay Trọng Yên Tuyết, bình tĩnh nhìn nàng, trầm giọng nói: "Xem ra ta phải nói chuyện với ngươi"
"A, đừng có bày tư thế trưởng bối trước mặt ta"
"Ngươi phải nghe ta khuyên bảo!"
"Ta đã nghe rồi, cũng không dây dưa ngươi nữa, ngươi còn muốn thế nào?" Trọng Yên Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, oán hận nhìn vào ánh mắt đối phương.

Những ngụy trang lạnh lùng, không thèm để ý đến trước đó đều biến mất, nàng cực kỳ hận nữ nhân vừa cự tuyệt mình rồi lại tới trêu chọc mình.

"Ngươi là gì của ta, dựa vào cái gì mà tới quản ta?"
"Ngươi muốn ta mặc kệ ngươi phải không?" Tấn Vân tức giận nói: "Nếu như đổi lại người khác, ta cần gì phải xen vào, nhưng ngươi thì không thể! Vì người không chỉ là Đại công chúa của Ma giới mà còn là nữ nhi của Câu Dao, cxung là hài tử mà ta che chở nuôi lớn!"
"Ngươi là miếng thịt trên đầu quả tim của ta, ngươi có hiểu không?"
Những lời này nói rất có khí phách, vọng lại tầng tầng trong tẩm điện, kèm theo đó là hô hấp chưa bình phục lại.

Trong mắt Trọng Yên Tuyết run lên, có hồ sắp bị ánh mắt hừng hực của người trước mặt đánh tan phòng tuyến cuối cùng.

Mà xung quanh yên tĩnh như vậy Tấn Vân mới dần sinh ra một chút cảm giận mất tự nhiên, đặc biệt là lúc này khi nhìn thấy bộ dáng mờ mịt run sợ của đối phương, nàng trách cứ trong lòng bản thân quá xúc động.

Những từ "miếng thịt trên đầu quả tim" nàng chưa nói với người khác bao giờ.

Hiện tại vùa không chú ý đã nói ra với Trọng Yên Tuyết, nghĩ lại đều thấy có chút buồn nôn.

Nàng rủ mắt xuống, cuối cùng thấp giọng nói: "Ta...!Ta chỉ là lo lắng cho ngươi"
Trọng Yêu Tuyết không nói lời nào, cắn môi nhìn chằm chằm nàng, thần sắc như thích như oán.

Tấn Vân chột dạ một trận, lại thàm mắng mình một câu.

Đúng là càng nói càng loạn, nghe thế nào cũng như đang tỏ tình với người trong lòng.

Mặt nàng nóng lên, vội vàng che giấu bằng cách thu dọn đồ trên bàn, vừa dọn vừa trách: "Ngươi xem chỗ này của ngươi đi, đều loạn thành bộ dáng gì rồi, toàn mùi rượu, trước đây ngươi không hề chấp nhận trong tẩm cung của mình có một chút lộn xộn mà"
"Mặc kệ thế nào, sau này đừng tùy tiện tìm mấy người đó vào cung nữa, nếu như bị phụ vương người biết được thì sẽ giáo huấn bọn người đó một trận.

Còn nữa sau này cũng đừng uống nhiều rượu, sẽ tổn hại đến thân"
Nói xong liền muốn đem bầu rượu đi: "Hiện tại ngươi chán ghét ta, không muốn ta quản ngươi cũng được, ta chỉ là không muốn thấy..."
Trọng Yên Tuyết đè lại tay cầm bầu rượu của nàng: "Ngươi đuổi bọn họ đi hết rồi, là muốn tự mình thị tẩm sao?"
"Cái gì!?" Tay Tấn Vân run lên, không dám tin tưởng nói: "Trọng Yên Tuyết!"
"Nếu như không dám thì đừng lãng phí thời gian ở chỗ ta.

Nói nhiều như vậy làm gì, nói đến lòng ta đều phiền" Trọng Yên Tuyết hừ lạnh một tiếng, đoạt lại bầu rượu: "Rượu cũng trả lại cho ta"
"Ngươi!" Tấn Vân giận cực kỳ, những lời khuyên nhủ xuất phát từ tận nội tâm của nàng đều trở thành gió thổi bên tai à? Nàng nghiêm mặt, nghiêm nghị nói: "Không cho phép uống nữa có nghe không!?"

"Vậy ngươi uống thay ta đi" Vị công chúa nào đó không cam lòng tỏ ra yếu kém, đem chén rượu đưa tới trước mặt nàng: "Ngươi làm ta khó chịu, đây là hình phạt của ngươi"
Tấn Vân không nói hai lời mà trực tiếp uống cạn hết nửa bầu rượu còn lại.

"Vậy ngươi thỏa mãn rồi chứ?" Nàng lau đi vết rượu ở khóe miệng: "Được rồi, đừng nổi tính tình nữa.

Ta biết trong lòng ngươi giận, nhưng mà cũng không thể dằn vặt mình như vậy.

Bây giờ lên giường nghỉ ngơi một lát đi, về chuyện của chúng ta...!sau này sẽ hiểu thôi".

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài |||||
Nói xong thì phát hiện Trọng Yên Tuyết không phản bác lại một câu, chỉ ngồi ngay ngắn ở đàng kia cười như không cười mà nhìn nàng, bộ dạng quyến rũ thong dong khiến trái tim nàng nhảy dựng, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Cảm giác nguy cơ càng lúc càng rõ rệt hơn, nàng vội nói: "Vậy ta đi trước"
Nhưng mà mới xoay người lại, liền phát giác hai chân mềm nhũn, cơn sóng khác thường từ trong cơ thể mạnh mẽ tiến ra, đánh ập vào nàng khiến nàng đứng không vững.

Tấn Vân cảm thấy hoảng sợ.

Chính mình sống lâu như vậy đương nhiên biết cảm giác này là gì.

Hạ thuộc trong rượu, lại là loại mãnh liệt...!
"Ngươi nói không sai, nên lên giường nghỉ ngơi một lát rồi" Chủ mưu cười nói.

Tấn Vân cắn răng trừng mắt nhìn Trọng Yên Tuyết: "Ngươi!"
"Haha, đừng nhìn ta như vậy, cứ như ta là người xấu vậy" Trọng Yên Tuyết dù vội nhưng vẫn ung dung đi tới, ở thời khắc cuối cùng lộ ra bộ dáng yêu nghiệt: "Ai kêu ngươi dài dòng như vậy.

Nếu còn kể lể, trời cũng sẽ sáng" Nói xong thì ôm lấy thắt lưng của nàng, nửa đỡ nửa ôm đem người vào trong nội điện.

"Nè, ngươi!" Tấn Vân nổi giận nảy ra, nhưng một chút sức lực phản kháng cũng không có, cứ như thế bị đưa vào nội điện, sau đó nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại.

Một khắc rơi vào trong chăn gấm, nàng cũng nghĩ được điểm then chốt.

Đầu tiên là theo lời Câu Nguyệt dẫn nàng đến đây, sau đó dùng chuyện trước kia làm nàng mềm lại, khi trở về thì bị chuyện gọi là thị tẩm hai tên nam sủng làm nhiễu loạn nỗi lòng, sau đó là hạ thuốc vào rượu...!Đây rõ ràng là tính kế nàng vào tròng!
"Ngươi...!tất cả đều do ngươi tính kế sao?" Nàng cả giận nói.

"Ừm hửm ~" Khóe miệng Trọng Yên Tuyết cong lên, trong ánh mắt cũng nhiễm ánh sáng sâu thẳm, rất đắc ý.

Bức rèm chậm rãi buông xuống, che đi ánh đèn phía sau, sau đó từng chút một cởi vạt áo ra: "Nếu ngươi sớm thuận theo ta thì đâu có nhiều khó khăn như vậy"
Trọng Yên Tuyết cúi người xuống, đầu ngón tay chạm đến gương mặt ửng hồng vì tức giận của mỹ nhân, tựa như thở dài nói: "Tấn Vân à Tấn Vân, ngươi không thể để ta yên tâm một chút à".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.