Tiểu Minh, Tôi Bắt Em Về Làm Vợ!!! (Phần 2)

Chương 12



Lãng Minh hất tung cái khăn trên người anh ra, dùng tay tát lấy Tần Thiên Lăng một cái. Có lẽ do bị thương cộng với sự bối rối đang vướng trên người anh thì lực tay Lãng Minh nhẹ như không vậy. Tần Thiên Lăng nhìn Lãng Minh thăm dò.

***đứng hình mất 5s***

Lãng Minh chưa kịp phản ứng gì nữa. Tần Thiên Lăng tự kéo tay Lãng Minh tát vào bên mặt còn lại của mình.

“Hài lòng chưa?”_Tần Thiên Lăng

Lãng Minh chưa kịp hoàng hồn thì Tần Thiên Lăng nhấc bổng Lãng Minh lên.

“Trước giờ, tôi và cậu vẫn thường xuyên làm như thế này?”_Tần Thiên Lăng đính chính tỉnh như thần

“Không phải…mình và anh ta là anh em ruột sao? Thế này không phải chơi trò lσạи ɭυâи chứ?”_Lãng Minh suy nghĩ mà mắt anh nhìn loạn

Tần Thiên Lăng đặt Lãng Minh xuống giường, đưa mặt lại gần Lãng Minh, nhìn thẳng vào mắt anh, ranh mãnh cười.

“Một nụ hôn hai cái tát, thế này là cậu hời quá rồi.”_Tần Thiên Lăng búng nhẹ vào trán Lãng Minh

“Anh bị khùng hả?”_Lãng Minh cau mày, đồng tử siết chặt

Tần Thiên Lăng dường như bơ hết những lời nói của Lãng Minh. Anh vui vẻ trong lòng, lấy một cái khăn bông màu đỏ cùng với bộ quần áo xếp sẵn trên kệ, đi lại chỗ Lãng Minh.

Tần Thiên Lăng chưa kịp nói gì, Lãng Minh đã nói to.

“Đưa hết cho tôi. Tôi tự làm được.”

“Tuỳ cậu.”

Tần Thiên Lăng nhướng hai cặp mày, tay khoanh lại, đứng nhìn Lãng Minh với vẻ mặt tự đắc. Nếu anh biết, khi thơm má Lãng Minh chỉ bị đánh vài cái thì anh đã…

“Này…”_Lãng Minh đánh thức Tần Thiên Lăng trong cơn mộng không chín chắn

“Không mặc được áo sao?”

Tần Thiên Lăng bước lại.

“Lưng tôi…đau.”

Tần Thiên Lăng giật lấy cái áo. Nhưng tâm hồn của Tần Thiên Lăng bị hai đầu ngực hồng hồng của Lãng Minh cuốn hút.

Lãng Minh đã giơ sẵn hai tay lên, chỉ chờ Tần Thiên Lăng mặc áo giúp. Thế mà, Tần Thiên Lăng lại giở ra bộ mặt gian xảo.

“Cút…”_Lãng Minh hét to vào mặt Tần Thiên Lăng

Tần Thiên Lăng dời hướng mắt sang mặt cô vợ giận dỗi.

“Làm gì mà tức giận, cậu cứ xem như đây là tiền viện phí?”_Tần Thiên Lăng vừa lèm bèm vừa mặc áo cho Lãng Minh

Lãng Minh tức tối lấy đầu anh đập vào đầu Tần Thiên Lăng một cái binh. Cú va chạm chỉ làm Tần Thiên Lăng giật mình, chẳng thể đá động gì sợi dây đau đớn của Tần Thiên Lăng.

Trong khi đó, cái đầu của Lãng Minh đau điếng. Không biết nghĩ làm sao mà Lãng Minh lấy cái đầu nhỏ của anh đập vào cái đầu sắt của Tần Thiên Lăng, Lãng Minh như thế này chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Lãng Minh nhăn mặt vì chuyện dại dột anh vừa làm. Tần Thiên Lăng nhìn Lãng Minh cười nhẹ, dìu Lãng Minh nằm xuống.

Cơn đau dịu lại, Lãng Minh mở mắt ra thì thầy Tần Thiên Lăng nhìn anh. Không những thế, tay Tần Thiên Lăng đang dịu dàng xoa đầu anh.

Thì ra cái chỗ đau dần dễ chịu là nhờ Tần Thiên Lăng. Lãng Minh vì ngạc nhiên mà mở to mắt. Lúc đó, gương mặt lạnh của Tần Thiên Lăng trở nên ấm áp lạ thường.

Lãng Minh rụt người, tỏ ý tránh bàn tay của Tần Thiên Lăng.

“Được rồi…ngủ đi, em trai nhỏ ngốc”

Lãng Minh ngay lập tức thể hiện sự ương ngạnh.

“Tôi không phải em trai anh. Với lại, tôi không ngốc.”

“Này…cậu định để tôi hôn cậu thì mới ngậm cái miệng bé bé kia lại hả?”_Tần Thiên Lăng đe doạ

Lãng Minh định phản bác nhưng nghĩ lại. Bây giờ, trời cũng đã tối, người qua lại cũng ít. Hơn nữa trong phòng chỉ có mỗi Tần Thiên Lăng và anh. Anh mà chống đối thì có thiệt thân nên lặng lẽ trùm kín chăn lại.

Trong lúc Lãng Minh suy tư, Tần Thiên Lăng đã nằm yên ổn ở ghế sô pha. Từ sáng đến giờ, chạy hết chỗ này đến chỗ kia, Tần Thiên Lăng cũng thấm mệt, những vết nhăn trên áo sơ mi đã thể hiện điều đó.

Trước đó, Tần Thiên Lăng đã tắt đèn, chỉ để lại bóng đèn vàng dịu dịu ở góc phòng. Dưới ánh đèn, dáng người của Tần Thiên Lăng phản chiếu xuống mặt sàn ngay tầm mắt của Lãng Minh.

Mắt Lãng Minh cứ thế bị cuốn vào đó, anh nhìn chằm chằm như thế.

Bất chợt, Lãng Minh hét lên.

Tần Thiên Lăng mệt nhoài cất giọng

“Lại có chuyện gì?”

“Sao…sao…anh không mặc áo vào?”

Tần Thiên Lăng không cần nhìn mặt Lãng Minh, anh cũng biết Lãng Minh hoảng loạn thế nào.

“Cậu có ý kiến gì sao?”

“Tôi thực sự không quan tâm…nhưng nhưng…”

“Thế cậu muốn nói cái gì đây?”

“Anh…anh thế sẽ bị cảm lạnh đấy.”

Ngay khi nghe thấy câu nói đó, Tần Thiên Lăng như bắt được vàng, lập tức đứng dậy. Tần Thiên Lăng đứng sừng sững trước mặt Lãng Minh.

Dáng người Tần Thiên Lăng to lớn, che hết một khoảng ánh sáng. Lãng Minh thấy Tần Thiên Lăng sợ như thấy tà vậy. Cơ thể Lãng Minh run lên, có thể là vì cái cơ ngực săn chắc chăng.

“Tôi không có ý gì nên…anh trở lại chỗ kia đi.”

“Tôi không thích.”

Tần Thiên Lăng hung hăng hất tung chăn của Lãng Minh.

“Anh định làm gì?”

“Tối nay, tôi ngủ cùng cậu.”

“Giường hẹp lắm…không được đâu.”

“Yên tâm, tôi chỉ nằm một chút. Chỗ còn lại của cậu.”

Tần Thiên Lăng vừa nói vừa thành công leo lên giường của Lãng Minh. Tần Thiên Lăng nhẹ nhàng đưa đầu Lãng Minh đặt lên tay anh.

“Nằm thoải mái không?”

“Có tên to xác nhà anh mà thoải mái cái con khỉ á.”

Nhưng Lãng Minh đã không nói ra câu đó. Anh sợ anh lại chọc điên Tần Thiên Lăng. Anh không dại dột tự tìm chỗ chết.

Do giường bé quá, Tần Thiên Lăng sát gần Lãng Minh lắm luôn. Chỉ khoảng vài milimet thì môi của Tần Thiên Lăng có thể chạm vào má của Lãng Minh. Hơi thở Tần Thiên Lăng có phần ổn định đều đặn thở vào mặt Lãng Minh.

“Nhắm mắt lại ngủ đi.”_Tần Thiên Lăng nhắm mắt nhưng tâm tư vẫn tập trung vào Lãng Minh

“Tôi hơi lạnh…anh hất chăn của tôi đi rồi.”

Tần Thiên Lăng mở mắt.

“Cậu có ý muốn tôi ôm cậu sao?”

Thế là, chân, tay Tần Thiên Lăng đặt hẳn lên người Lãng Minh.

“Đã ấm chưa?”

“Không…có ý này mà.”

“Tôi mặc kệ. Mau ngủ đi.”

“Nhưng…nhưng.”

“Ngủ đi. Tôi thương cậu.”

Câu nói đánh vào sâu bên trong tiềm thức của Lãng Minh. Anh có cảm giác trông chờ câu nói rất lâu rồi.

Hôm nay, Tần Thiên Lăng mệt nhoài cả người, cứ thế ôm chặt Lãng Minh chìm vào giấc ngủ. Trong khi đó, Lãng Minh chăm chú quan sát từng đường nét thanh thú trên mặt Tần Thiên Lăng.

Trước giờ, Lãng Minh chưa dám nghĩ đến chuyện tìm được người thân. Hơn thế nữa, cậu lại được yêu chiều vô điều kiện. Khi ở khu ổ chuột, Tạ Nhất Hữu vẫn quan tâm chăm sóc Lãng Minh nhưng anh cảm thấy như mang gánh nặng trong lòng.

Thế mà, đối với Tần Thiên Lăng, Lãng Minh muốn có tất cả sự quan tâm, muốn gom hết lại, tập trung vào một mình anh. Lãng Minh bộc lộ sự tham lam của mình khi Tần Thiên Lăng càng nuông chiều anh.

Tự dưng, Lãng Minh có anh trai, đương nhiên anh thích nhưng vẫn giấu trong lòng. Vì có cái gì đó nghẹn lại, không cho phép nó bộc phát. Cảm giác ấy khó chịu vô cùng, anh tự dằn vặt bản thân.

Sau đó, Lãng Minh không thể kiềm chế mà thốt ra hai từ.

“Ca ca…”_Lãng Minh giật mình với chính hành động của bản thân

_Continue_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.