Lãng Minh uể oải cả người, nũng nịu tựa vào người Tần Thiên Lăng.
“Chỉ có mỗi em được thoải mái.”_
Tần Thiên Lăng khổ sở nói
Lãng Minh mệt mỏi, vẫn gắng sức ngước mặt, hôn sâu lấy Tần Thiên Lăng. Hai người đó cứ dính chặt với nhau như vậy rất lâu.
“Sau này…em nhất định phải đền lại cho anh.”_Tần Thiên Lăng thoã mãn ôm Lãng Minh
“Tôi không chắc là còn sau này.”_Nội tâm giấu kín của Lãng Minh
Tần Thiên Lăng đi ra cốp xe lấy một bộ y phục đưa cho Lãng Minh.
“Có cần tôi thay quần áo giúp em luôn không?”
“Không cần…”
“Thế tôi ra kia ngắm cảnh một lát.”
Thực chất, Tần Thiên Lăng cho thời gian Lãng Minh thay quần áo. Tiện thể, hắn ta cũng được ngắm hoàng hôn.
Mặt trời lặn là cảnh rất đẹp nhưng là đượm buồn, bởi màu ánh cam pha đỏ của nó. Tần Thiên Lăng trôi theo dòng suy nghĩ của hắn, Lãng Minh gọi từ bên trong xe.
“Tôi thay xong rồi…”
Tần Thiên Lăng nhanh chóng cửa xe, bế Lãng Minh lên ghế lái phụ.
“Chỗ của em là ở đây.”
Tần Thiên Lăng xoa đầu Lãng Minh một cái, thắt dây an toàn cho y.
“Mệt thì cứ ngủ…Tôi bảo đảm không làm gì em.”_Tần Thiên Lăng ghé vào tai Lãng Minh thì thào
“Tôi tin anh chắc?”
Sau vài giờ đồng hồ, Tần Thiên Lăng cũng đưa Lãng Minh về nhà. Hắn ta đạp phanh, cẩn thận tháo dây an toàn cho Lãng Minh. Một người giúp việc ra mở cửa xe, Tần Thiên Lăng bế Lãng Minh.
Cả khu nhà bỗng dưng yên ắng lại thường. Mọi người đều im lặng, họ nhìn Lãng Minh trên tay của Tần Thiên Lăng cũng đủ hiểu.
Tần Thiên Lăng đặt Lãng Minh lên giường, y vẫn ngủ say như chết. Hắn ta thay y phục, ra thư phòng làm việc, Lãng Minh vẫn chưa tỉnh dậy.
Tần Thiên Lăng ngồi làm việc chưa được bao lâu thì thấy A Bối rón rén đi tìm Lãng Minh.
“Cái thằng nhóc này…lại định làm phiền baba của nó.”_Tần Thiên Lăng
đóng máy tính lại luôn
Tần Thiên Lăng đuổi theo A Bối. Hai người đứng trước cửa phòng ngủ rù rì.
“Con mau trở về phòng…Baba đang mang thai, không có sức mà chơi với con.”
“A Bối chỉ muốn ngủ cùng baba~~”
“Tuyệt đối không được…Về phòng.”
A Bối lưu luyến nhìn vào trong phòng.
“Bố Lăng ích kỷ…”_A Bối cuốn chân chạy đi
Tần Thiên Lăng có phần chột dạ, tiến đến chỗ Lãng Minh. Hắn ta kéo một cái ghế đến, lựa chọn góc có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt Lãng Minh.
“Có thể tôi…ích kỷ thật…”_Nội tâm Tần Thiên Lăng
Tần Thiên Lăng vừa định vuốt lại mái tóc có phần rối của Lãng Minh, y đã thức dậy. Hắn ta ngại ngùng rút tay lại.
“Anh định làm gì?”_Lãng Minh nghi hoặc hỏi
“Tôi mỏi tay nên…tập thể dục ấy mà.”
“Nói dối không chớp mắt.”_Lãng Minh bĩu môi
Tần Thiên Lăng chợt tiến sát lại gần Lãng Minh ngửi ngửi.
“Cơ thể em bốc mùi rồi.”
Thế là, vừa nói dứt câu, Tần Thiên Lăng nhận ngay một cú tát.
“Người gì đâu, mà không có nết.”
Tần Thiên Lăng bị tát mà trong người hắn hơi lâng lâng.
“Tôi như vậy đấy…Có cần tôi tắm rửa giúp em luôn không?”_Tần Thiên Lăng lẽo đẽo theo Lãng Minh
“Không cần…”
“Em tìm gì đấy? Đi loay hoay mãi.”
“Khăn tắm.”
“Vậy thì trong phòng này không có.”
“Vậy anh đi lấy giúp tôi.”_Lãng Minh bực bội nhìn Tần Thiên Lăng
Tần Thiên Lăng nhướng mày, chỉ chỉ tay lên môi hắn. Lãng Minh khinh bỉ.
“Kẻ cơ hội…”
“Đành vậy…Không cần tắm nữa, tôi không ép em.”
“Anh đang ép người đấy.”
Lãng Minh nắm lấy cổ áo Tần Thiên Lăng, kéo hắn xuống, thuận tiện cho biên độ chạm môi.
“Đủ chưa?”_Lãng Minh bặm môi
“Nghe lời thế nhỉ?”_Tần Thiên Lăng cười sướng, cực hài lòng
Tần Thiên Lăng gọi chị giúp việc đem cả y phục và khăn tắm đến cho Lãng Minh.
“Của em…Cẩn thận…Đừng cho nước vào vết thương.”
“Tôi biết rồi…”
Tần Thiên Lăng chỉ việc ngồi thư thái trên giường, đọc sách. Hôm nay, hắn ta chẳng buồn làm việc gì cả.
Lãng Minh tắm rửa xong bước ra. Y mặc trên người bộ quần ngủ màu xanh lam, hệt như của Tần Thiên Lăng.
“Rất đẹp…”_Tần Thiên Lăng sảng khoái vỗ tay
“Anh bị chạm mạch à?”_Lãng Minh cau mày
“Mặc đồ đôi thế này…rất vui mà.”_
Tần Thiên Lăng cười như trẻ con
“Nhìn giống tâm thần thì có…”
“Ấy…ấy…không thích mặc thì cởi ra. Nếu vậy thì…tôi càng thích.”
“Không nói với loại người như anh.”_ Lãng Minh không cãi lý với hắn ta nữa, chủ động rút lui
Lãng Minh nằm xuống ở chỗ sô-pha.
“Tôi ngủ ở đây.”
“Ai cho phép?”
“Tôi nhường giường to lại cho anh.”
“Ai cần em nhường?”
Tần Thiên Lăng phi xuống giường, đi bế Lãng Minh lên.
“Không phải hôm qua vẫn ngủ ở giường sao?”
“Hôm qua có A Bối nằm cùng.”
Tần Thiên Lăng đuối lý, trực tiếp đặt Lãng Minh xuống giường.
“Thế anh ra kia nằm.”
“Phiền phức thật…”
“Thế tôi qua ngủ với A Bối?”
“Không được…không được. Tôi ngủ ở sô-pha là được chứ gì?”
Tần Thiên Lăng bại trận, nằm ở sô-pha, đến cái chăn, hắn còn không có. Hắn ta cứ vậy nằm trằn trọc, mãi vẫn không ngủ được. Hắn cứ nhìn nhìn về phía Lãng Minh, bạo gan trèo lên giường.
Lãng Minh căn bản vẫn chưa ngủ, do hồi chiều y đã ngủ quá nhiều. Thế nhưng, y mặc kệ Tần Thiên Lăng làm gì. Hắn ta vòng tay ôm y, ép người y sát vào người hắn. Y cũng không nói gì.
“Cuối cùng cũng đến ôm em. Em mà thuận theo ý anh mãi sẽ lộ tẩy mất.”_
Nội tâm Lãng Minh khi nằm trong vòng tay Tần Thiên Lăng
“Không biết ngày mai sẽ thế nào đây? Thật đau đầu…”_Nội tâm Tần Thiên Lăng