Tiểu Minh, Tôi Bắt Em Về Làm Vợ!!! (Phần 2)

Chương 37



Tần Thiên Lăng vừa dìu Lãng Minh ngồi xuống giường, A Cung mở cửa bước vào. Anh lập tức nghe được không khí ám muội ở nơi đây.

“Đại ca, anh đến khi nào thế?”

“Tối hôm qua.”

“Tôi tưởng anh không muốn gặp cậu Lãng nữa cơ đấy.”_A Cung để thức ăn sáng xuống bàn

Tần Thiên Lăng nghiêm mặt, ra hiệu cho A Cung ngậm miệng lại. Lãng Minh giả vờ nhìn đi chỗ khác, cười lén lút.

“Thế tôi xin phép đi trước.”_A Cung hiểu chuyện mà rời đi

Lãng Minh nhìn Tần Thiên Lăng với ánh mắt khó hiểu.

“Sao hôm qua anh không đến thăm em?”

“Tại vì…vì chuyện của đứa bé. Tôi sợ…em ghét tôi.”_Tần Thiên Lăng gập ngừng

Lãng Minh yên lặng một cách sợ. Mỗi lần nhắc tới đứa bé, tâm trạng y ngay tức thì chùn xuống.

“Em thật sự ghét tôi sao?”

Lãng Minh ngước nhìn Tần Thiên Lăng.

“Bây giờ, em muốn ghét anh cũng không được.”_Gương mặt Lãng Minh trầm buồn

Tần Thiên Lăng bức bối, kéo Lãng Minh vào lòng.

“Là lỗi của tôi…Tôi không bảo vệ tốt cho con và em.”

Lãng Minh đẩy Tần Thiên Lăng ánh mắt bất lực.

“Mọi chuyện cũng đã rồi. Chẳng thể thay đổi được gì?”

Lãng Minh hành xử như thế khiến Tần Thiên Lăng khó chịu cực độ. Hắn biết tâm trạng của Lãng Minh trong thời gian này sẽ thay đổi thất thường nhưng không thể nhắm mắt cho qua được.

Tần Thiên Lăng kéo mặt Lãng Minh, hùng hổ hôn lấy môi y. Hắn đè y xuống giường sờ soạng đủ chỗ.

“Không muốn…Làm ơn dừng lại đi.”_

Lãng Minh đấm thẳng vào mặt Tần Thiên Lăng

Tần Thiên Lăng sững người, bất giác cúi đầu nhận lỗi.

“Tôi biết đòi hỏi như thế này là không đúng.”_Tần Thiên Lăng bước xuống giường định rời đi

“Anh…được quyền đòi hỏi.”

Mắt Tần Thiên Lăng lập tức sáng lên, lập tức trèo lên giường.

“Em nói thế là có ý gì?”_Tần Thiên Lăng vẻ mặt trông đợi

“Là tôi…tôi. Ý của tôi là bây giờ thì không được, sau này thì có thể.”_

Câu chữ của Lãng Minh loạn cả lên

Lãng Minh bối rối, Tần Thiên Lăng vẫn chăm chú theo dõi nét mặt của Lãng Minh.

“Bây giờ…tôi không còn sức để đáp ứng anh đâu…”

Chẳng để Lãng Minh nói hết, Tần Thiên Lăng đã đớp lấy môi y, điêu luyện mút mát.

“Tôi hiểu ý em…Nhưng cho tôi hôn em một tí nữa thôi.”_Tần Thiên Lăng sờ cằm, dụ dỗ Lãng Minh

Lãng Minh khẽ gật đầu thì lập tức lưỡi của y bị mút lấy, đầu lưỡi còn để lại cảm giác tê tê. Tần Thiên Lăng hôn má Lãng Minh rồi bế y sang sô-pha ăn sáng.

“Tôi phải đến công ty có việc. Đến trưa tôi lại vào thăm em.”

“Tôi đợi anh.”_Hai mắt Lãng Minh còn chớp chớp, quyến quyến rũ rũ

Tần Thiên Lăng phải khó khắn mới có thể dứt Lãng Minh, khổ sở ra xe đến công ty. Lãng Minh lại hoàn toàn khác, có vẻ y mong muốn Tần Thiên Lăng rời khỏi càng nhanh càng tốt.

“Nhất Hữu, cậu đến đây.”_Lãng Minh nhấc điện thoại gọi cho Tạ Nhất Hữu

“Vâng, 5 phút nữa có mặt.”

***

Lãng Minh đang lúi cúi gấp chăn thì Tạ Nhất Hữu trèo từ cửa sổ, ôm từ phía sau y.

“Đoán xem là ai đây?”_Tạ Nhất Hữu ghì Lãng Minh vào lòng

“Làm cái gì đấy? Bọn người bên ngoài thấy thì làm sao?”_Lãng Minh hốt hoảng kéo Tạ Nhất Hữu vào trong góc phòng

“Chẳng ai thấy đâu, lo lắng thái quá.”

Tạ Nhất Hữu thoải mái kéo eo Lãng Minh ôm chặt.

“Anh ta mà biết chúng ta thế này thì

chắc phải tức chết nhỉ?”_Tạ Nhất Hữu cười cười đắc chí

Lãng Minh đẩy mạnh Tạ Nhất Hữu.

“Hôm qua, Thiên Lăng có đến đây. Anh ấy còn thấy cả cậu?”

“Vậy sao? Anh ta phản ứng thế nào?”

“Tối qua anh ấy ngủ lại đây.”

“Hiểu rồi. Bên dưới của anh chắc phải đau lắm.”

Lãng Minh đá mạnh vào đầu gối Tạ Nhất Hữu.

“Lo mà đi làm việc tôi bảo. Chỉ giỏi nói nhảm.”

“Tính đưa cho anh xem cái này. Anh làm vậy em đau lòng quá đó.”

“Cái gì? Mau đi tôi xem.”

“Bỏ qua cho anh lần này vậy.”

Lãng Minh giật mạnh lấy sấp tài liệu trên tay Tạ Nhất Hữu.

“Đây là các giao dịch đen của Mễ Khắc Hoàng với các lãnh đạo cấp cao trong Tần Thị.”_Tạ Nhất Hữu giải thích

“Vậy là anh ta có mưu đồ với Tần Thị.”

“Em nghĩ anh ta đang có ý định thu mua công ty Tần Thị. Anh ta đang bí mật thu mua các cổ phiếu của Tần Thị với số lượng lớn. Không những vậy, các lãnh đạo cấp cao cũng bị mua chuộc, bán cổ phần cho anh ta.”

“Có gì nữa không?”_Lãng Minh hấp tấp hỏi

“Tất cả chứng cứ tố cáo Mễ Khắc Hoàng đều ở đây. Còn nữa, bảo Tần Thiên Lăng cẩn thận với Đặng Tiêu Tư.”

“Trợ lý Đặng Tiêu Tư sao?”

“Đây là hình ảnh tôi chụp được khi theo dõi Mễ Khắc Hoàng. Đặng Tiêu Tư, anh ta có quan hệ mờ ám với Mễ Khắc Hoàng.”

“Cảm ơn cậu…”

“Có gì đâu? Chuyện nên làm. Chỉ có điều tôi cần tiền.”

“Tôi sẽ cố gắng đưa đủ cho cậu sớm nhất có thể.”

“No…no. Trễ nhất là chiều ngày mai, tôi phải bay sang Mĩ.”

Tạ Nhất Hữu hôn gió, nháy mắt một cái rồi trèo xuống cửa sổ.

“Trễ nhất là ngày mai sao? Lấy đâu ra tiền chứ?”_Lãng Minh lo sợ

“Nếu không đưa đủ, cậu ta sẽ nói với Thiên Lăng.”_Lãng Minh rối bời

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.