Tiểu Minh, Tôi Bắt Em Về Làm Vợ!!! (Phần 2)

Chương 4



Lãng Minh bắt đầu cự quậy, khó khăn đẩy Tần Thiên Lăng ngồi dậy. Lãng Minh cũng nhủ lòng đỡ Tần Thiên Lăng ngồi dậy.

Vậy mà, tự dưng, Tần Thiên Lăng ngã ra phía sau phần dưới, phía sau hông của hắn đâm mạnh vào cạnh bàn. Thôi rồi, cỡ này thì Lãng Minh có đỡ cũng không cũng không kịp.

Tần Thiên Lăng say xỉn không biết gì, ngã ào ra đất, tạo ra một tiếng rõ to. Cứ kiểu này khi tỉnh dậy, Tần Thiên Lăng sẽ nghĩ có ai đó đánh hắn mất.

Lãng Minh khó nhằn kéo cái tên to xác đứng kia đứng dậy. Tần Thiên Lăng ngã đến như vậy, Lãng Minh thấy có lỗi một chút.

Lúc này, cũng đã 8h tối. Lãng Minh cũng không nỡ bỏ Tần Thiên Lăng lại. Thế là, Lãng Minh bắt taxi đưa Tần Thiên Lăng tới một khách sạn.

Lãng Minh chọn một khách sạn hạng sang, y cũng coi như trả Tần Thiên Lăng lại một số tiền. Bước vào phòng, y vứt Tần Thiên Lăng thẳng xuống giường định rời đi.

Tuy vậy, y nhìn Tần Thiên Lăng, tiến lại cởi hết đồ Tần Thiên Lăng ra. Đồng thời, quá trình cởi đồ, Lãng Minh cũng lén nhìn một chút.

Nghe tới đây, chắc có ai đó sẽ có ý tưởng bậy bạ ở trong đầu. Còn riêng Lãng Minh chỉ nhìn nhìn vài cái thôi!!!

Lãng Minh chỉ mặc lại cho Tần Thiên Lăng một cái áo ngủ. Đến giờ, Lãng Minh vẫn còn thấy đau dùm cho cú ngã của Tần Thiên Lăng lúc nãy.

Ôi cái mông của Tần Thiên Lăng… Tiêu rồi…tiêu thật rồi!!!

Lãng Minh cứ như vậy bỏ về. Tạ Nhất Hữu ra tận cửa đón Lãng Minh.

“A Hoả…anh về rồi.”_Tạ Nhất Hữu

“Ừm…”_Lãng Minh trả lời một tiếng

“Sao anh về trễ vậy?”_Tạ Nhất Hữu liên tục hỏi

“Tan ca…”_Lãng Minh đang trong phòng tắm thay quần áo

Tạ Nhất Hữu cầm trên tay cái thẻ của Tần Thiên Lăng đưa cho lúc trưa, đợi Lãng Minh ở ngoài cửa.

Bây giờ, Lãng Minh mệt lắm rồi, cất giọng bảo.

“Cậu để yên ở đấy. Đợi sau này rồi tính tiếp.”

Tạ Nhất Hữu không hiểu hàm ý của câu nói này nhưng cũng cho qua không nhắc đến. Anh cất chiếc thẻ vào trong cùng của tủ quần áo.

Lãng Minh thật sự đã làm gì?

Lãng Minh lấy từ trong túi quần là vài sợi tóc được gói kĩ lại. Lãng Minh không tin vào lời nói, y tin vào khoa học. Sáng sớm mai, y sẽ kiểm tra ADN với Tần Thiên Lăng.

Đêm đó, Lãng Minh trằn trọc suy nghĩ đủ kiểu. Y suy nghĩ tới tất cả trường hợp có thể xảy ra. Tận sâu thẳm trong y muốn rời khỏi khu ổ chuột này. Tuy vậy, y lại có gì đó lo lắng với người đàn ông tên Tần Thiên Lăng.

Vào buổi sáng, thời tiết khá đẹp, gió hiu hiu cùng ánh sáng không quá gắt gao của mặt trời, đã làm Tần Thiên Lăng tỉnh dậy. Tần Thiên Lăng gượng mở mắt, đầu thì đau như búa bổ, cả người uể uể oải oải, khó chịu vô cùng.

Tần Thiên Lăng cuối cùng cũng chịu ngồi dậy nhưng đồng thời cảm giác đau điếng xuyên qua người hắn, đặc biệt là phần thân dưới.

“Cái gì? Cảm giác này?”

Tần Thiên Lăng như bị ai đánh, lập tức tỉnh táo lại.

“Hôm qua…uống rượu…Vậy Lãng Minh đưa mình về sao?”_Tần Thiên Lăng hơi sửng sốt

Tần Thiên Lăng đến tán tỉnh Lãng Minh. Cuối cùng thảm hại, bị đưa vào khách sạn nữa chứ.

“Mà khoan đã…”_Tần Thiên Lăng

Tần Thiên Lăng nhìn xuống thì người anh chỉ có mỗi cái áo ngủ. Bộ quần áo hôm qua anh mặc thì vứt lung tung trên sàn. Mà quan trọng có hộp “bao” bị vứt xuống sàn.

Sau khi tổng hợp tất cả dữ liệu cộng thêm cái sự đau đớn ở phần thân dưới.

“Không thể như vậy được. Chỉ có một năm mà sao em ấy có thể đổi cả " vị trí” được?"_Tần Thiên Lăng thật sự bấn loạn

Trời ạ! Tần Thiên Lăng nhà ta nghĩ bản thân bị “đâm” thật kìa.

“Không được…không thể…tôn nghiêm của mình.”_Tần Thiên Lăng cuống cuồng thay quần áo

Đến cuối cùng thay xong cũng không dám đến gặp Lãng Minh. Tần Thiên Lăng tự làm mình hoảng loạn, có ai làm gì anh đâu!!!

Đến bây giờ, Tần Thiên Lăng vẫn chưa nhận ra sự thưa thớt của tóc hắn. Lãng Minh có vẻ khá kỹ tính, lấy tận 10 cọng tóc trên đầu Tần Thiên Lăng xuống.

Sáng sớm ra, Lãng Minh đã chạy thẳng đến bệnh viện chẳng ăn uống gì. Y muốn biết kết quả ADN càng sớm càng tốt.

Sau khi làm xong một số thủ tục, bác sĩ đặt lịch, hẹn ngày quay lại, Lãng Minh mới yên tâm trở về nhà.

Ấy thế mà, Lãng Minh chưa vào đến nhà thì thấy một tên to xác đứng ngay đầu ngõ hẻm nhà y. Tần Thiên Lăng nhìn thấy Lãng Minh từ xa bất giác quả tim đung đưa như quả lắc của đồng hồ vậy.

Lãng Minh thấy Tần Thiên Lăng nhưng vờ không thấy lướt ngang qua hắn. Tần Thiên Lăng nhanh chóng chặn Lãng Minh lại vẻ mặt đầy nghiêm túc.

“Hôm qua…đã có chuyện gì?”

“Làm gì có chuyện gì? Tránh ra mau…”

Tần Thiên Lăng tiến càng gần Lãng Minh. Lãng Minh nhìn vẻ mặt sốt ruột của Tần Thiên Lăng cũng đoán ra chuyện mà bật cười.

“Cười cái gì?”_Tần Thiên Lăng nhăn mặt

Lãng Minh thấy Tần Thiên Lăng như vậy thấy cũng vui nên có cảm hứng chọc ghẹo một tí.

“Đêm qua…anh được lắm đấy…”_

Lãng Minh còn tặng Tần Thiên Lăng combo các kiểu cười đểu

Đột ngột có mấy kẻ nghiện thuốc đến gần Tần Thiên Lăng. Lãng Minh kéo anh vào trong nhà, đúng lúc Tạ Nhất Hữu cũng không có ở nhà.

“Vào nhà nói chuyện…mấy tên kia sẽ gây phiền phức cho anh.”_Lãng Minh vừa nói vừa phủi mấy chỗ mà tên nghiện thuốc chạm vào Tần Thiên Lăng

Tần Thiên Lăng thay đổi sắc mặt, hiên ngang nắm lấy tay Lãng Minh.

Cũng vì vậy, Tần Thiên Lăng tí nữa bị đấm cho một phát, may thay hắn nhanh nhẹn né được.

Lãng Minh tức giận, bèn lấy chuyện hôm qua ra trêu ghẹo.

“Bên dưới của anh còn đau không?”_Lãng Minh gian xảo nói

Tần Thiên Lăng không chịu được nữa, ấn Lãng Minh vào sát tường.

“Nói xem…hôm qua, em làm gì tôi?”

Vẻ mặt Tần Thiên Lăng hơi đáng sợ rồi. Một chân mày anh nhếch lên, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Lãng Minh. Lãng Minh hơi liều lĩnh rồi, y đang đùa với lửa mà không biết.

Lãng Minh nhìn ra hướng khác thoát khỏi cái nhìn chằm chằm của Tần Thiên Lăng.

“Thật ra…tôi đâu có làm gì anh?”

“Nói rõ xem nào…”

“Thì…tôi thay quần áo giúp anh…tiện thể nhìn một chút…”

Tần Thiên Lăng nhẫn nại hỏi.

“Chỉ có vậy thôi?”

“Ừm…có vậy thôi…”

“Vậy…phần này của tôi lại bị đau?”

Lãng Minh chuyển cảm xúc liên tục ngạc nhiên đến cười bất chấp hình tượng.

“Đại ca à…chỗ đó của anh bị đau do anh đâm vào cạnh bàn. Không phải anh nghĩ tôi làm gì anh đó chứ?”

Tần Thiên Lăng bị hố nặng nề nhưng tâm trạng thoải mái, không còn đấu tranh vì mấy chuyện cỏn con đó.

“Ể…em vừa gọi tôi là gì?”

“Lỗ tai anh bị bệnh hay sao mà không nghe rõ.”

Tần Thiên Lăng biết mình không bị đổi “vị trí” hiên ngang khoá chặt tay Lãng Minh lại kéo ra sau lưng Lãng Minh.

Mặt Tần Thiên Lăng đưa mặt lại gần Lãng Minh. Lãng Minh phá vỡ bầu không khí bằng một câu xanh rờn.

“Anh là ca ca của tôi thật sao? Sao chẳng giống với tôi chút nào? Anh trông cũng được còn tôi thì xấu xí…”

Tần Thiên Lăng cười nhẹ.

“Tiếng Ca Ca này nghe cũng êm tai đấy.”_Tần Thiên Lăng có chút hưởng thụ

Lãng Minh tỏ vẻ kì thị.

“Sao nào? Buông tôi ra…siết tay tôi làm gì?”

Tư dưng, có tiếng mở cửa, có ai đang bước vào.

_Continue_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.