“Mặc kệ em ấy.”_Tần Thiên Lăng đột ngột ngắt máy
A Cung bối rối một hồi, sau đó cậu dựa vào camera an ninh, lần đến một căn hộ trung cấp. Nhìn từ đằng xa, A Cung không rõ Lãng Minh và Mễ Khắc Hoàng kia đã nói những gì. Cậu chỉ nép vào, tránh bị phát hiện. Sau khi xác nhận Lãng Minh đã khoá cửa vào trong căn hộ, A Cung nhắn địa chỉ căn hộ cho Tần Thiên Lăng, hoàn thành công việc trở về nhà.
“Ting…ting.”_Tiếng điện thoại làm ngắt quãng quá trình làm việc của Tần Thiên Lăng
Nhìn dòng tin nhắn,tâm trạng hắn trở nên tồi tệ, lôi ra cái tệp giấy Lãng Minh đưa cho, nhìn chằm chằm. Hắn cứng đầu không chịu mở ra xem, không biết hắn sợ điều gì? Có thể hắn nghĩ, đơn ly hôn nằm trong đó sao?
Tần Thiên Lăng cứ ngồi không làm gì đến 11h đêm, hắn quyết định lấy xe đi ra ngoài. Hắn đứng trước căn hộ của Lãng Minh thêm 30 phút nữa.
Đang định lái xe trở về, cánh cửa mở ra. Lãng Minh mặc khoác đen khá mỏng, nón thì trùm đầu, trừng trừng nhìn Tần Thiên Lăng.
“Đến đây làm gì?”
“Đến coi em sống thế nào?”_Trông Tần Thiên Lăng không giống cái dáng vẻ đến hối lỗi
Lãng Minh đạp thẳng vào bụng hắn, cong chân chạy nhưng cửa chưa kịp đóng lại thì đã bị hắn nắm lấy, đẩy mạnh một cái, y ngã ào ra đất. Hắn không có một chút nào hối hận, bước thẳng nằm xuống giường của Lãng Minh.
Lãng Minh cắn môi, chưa kịp phát ra bất kì câu chữ nào, Tần Thiên Lăng đã lên tiếng.
“Trả nợ cho bà chủ của em rồi, ngày mai không cần đến đó làm.”_Tần Thiên Lăng nhắm mắt xoa xoa thái dương
“Muốn tôi cảm ơn anh sao? Chuyện đó là do anh bày ra còn gì?”
“Nói chuyện khó nghe.”_Tần Thiên Lăng ngồi nhìn Lãng Minh
Lãng Minh nghiến răng.
“Anh đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Anh mà không rời khỏi tôi sẽ báo công an.”_Lãng Minh đe doạ nhưng tác dụng quá nhẹ
“Em nên nhớ, em vẫn là vợ của tôi”_
Tần Thiên Lăng lộ ra ánh mắt khó nắm bắt
Lãng Minh ném cốc thuỷ tinh xuống đất. Âm thanh khiến hắn nhíu mày.
“Em định làm gì?”
Lãng Minh cầm mãnh vỡ thuỷ tinh to nhất đưa vào cổ y.
“Ra khỏi chỗ này.”
Khuôn mặt Lãng Minh thất thần đến đáng sợ khiến Tần Thiên Lăng giật bắn người. Hắn bối rối nhấc chân lên một bước, Lãng Minh đâm miếng thuỷ tinh vào cổ y, dòng máu đỏ bất cần chảy xuống.
Tần Thiên Lăng bắt đầu lo sợ, bối rối.
“Anh sẽ rời khỏi. Đừng làm hại bản thân.”_Tần Thiên Lăng nuốt nước bọt, khó khăn phát ra từng tiếng
Lãng Minh mở cánh cửa, Tần Thiên Lăng chầm chậm bước đi, hắn sợ y lại làm điều gì đó dạy dột.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Lãng Minh gục xuống tại chỗ. Tay y bị cứa vào, rách một đường dài, run run vứt mảnh thuỷ tinh xuống.
Lãng Minh không thể kiềm chế cảm xúc của bản thân. Y hận hắn nhưng lại cực kỳ yêu hắn. Y yêu đến nỗi có thể tự làm hại bản thân mà không cảm thấy đau. Y tìm mọi cách tránh cái xúc cảm mãnh liệt này, vậy mà, hắn đến trước mặt y, làm phiền y, làm mọi sự cân bằng trong tâm trí của y rối tung cả lên. Y luôn nhớ về những sự nâng niu hắn dành cho y, nhưng hắn làm thân thể y ra thế này, bên trong y tràn đầy sự rối loạn. Y có nên tiếp tục yêu hắn không đây???
Tần Thiên Lăng đứng ngoài, trong người mang cảm giác ức chế tốt độ. Hắn đã nhìn thấy những giọt máu đỏ tươi rỉ ra từ cổ y, nhưng hắn không thể chạm vào y thì sao có thể giúp y khử trùng vết thương. Hắn đứng ở ngoài một hồi lâu, hắn nghe được tiếng khóc của y. Hắn tự dưng cảm nhận được một cảm giác nhói đau.
Hắn chạy xe khắp nơi cuối cùng cũng bắt gặp một quán ăn ở ven đường, mua thức ăn về cho Lãng Minh.
Tần Thiên Lăng đặt hộp thức ăn lên tay nắm cửa.
“Tôi biết em chưa ăn gì? Tôi để ở cửa em lấy đi.”
Tần Thiên Lăng càng lo lắng khi không có bất kì tiếng động nào bên trong căn hộ của Lãng Minh. Hắn đứng bên ngoài trong ngóng. Bây giờ, hắn chỉ cần y bước ra mở cửa, dù y muốn trừng hắn, đánh hắn, hay gì cũng được. Lãng Minh chỉ cần cho hắn thấy bóng dáng của y, cho hắn biết y không bị ngất ở bên trong, là hắn đã mãn nguyện lắm rồi.
Tần Thiên Lăng tiến lại gõ cửa.
“Tiểu Minh, em lên tiếng xem nào.”
Tần Thiên Lăng không được nhận bất kỳ hồi đáp nào, đèn bên trong vẫn còn sáng nên hắn lo lắng đập cửa.
“Em không lên tiếng, anh sẽ phá cửa đấy.”_Tần Thiên Lăng liên tục đập mạnh tay vào cửa
Nhưng trong chốc lát, Tần Thiên Lăng cảm thấy yên tâm, hắn như nghe được hơi thở của Lãng Minh. Y đứng cách hắn chỉ qua cánh cửa, y rất gần hắn rồi.
Tần Thiên Lăng thở phào nhẹ nhõm, xoay người bước đi.
“Em mau ăn để nguội mất.”
Tần Thiên Lăng muốn rời khỏi càng nhanh, để Lãng Minh có thể ra lấy thức ăn càng sớm.
“Cạch…cạch.”_Tay nắm cửa được quay sang bên phải, cánh cửa được mở ra
Tần Thiên Lăng nghe thấy bước chân quen thuộc, bất giác muốn nhìn dáng vẻ Lãng Minh lúc này.
“Em…”
Lãng Minh nhón chân, hai tay đặt lấy mặt Tần Thiên Lăng, hôn hắn như vũ bão.