“Tôi để em đợi lâu quá đấy.”_Tần Thiên Lăng bấm cửa kính, gọi Lãng Minh
Lãng Minh định mắng Tần Thiên Lăng nhưng nhìn dáng vẻ đang ngủ say của A Bối, y kiềm lại. Y mở cửa sau, bế A Bối vào lòng y, nhẹ nhàng vỗ về lấy cái lưng thằng bé. Tần Thiên Lăng cũng biết ý, không nói lời nào, đưa hai bố con nhà đó đến căn hộ của Lãng Minh.
Tần Thiên Lăng mở cửa xe, để Lãng Minh bế A Bối xuống xe.
“Mật khẩu cửa căn hộ?”_Tần Thiên Lăng nhìn Lãng Minh
Lãng Minh mở cửa bằng vân tay, không muốn cho Tần Thiên Lăng biết mật khẩu. Sau đó, y bế A Bối vào trong nhưng rồi đóng cửa, để Tần Thiên Lăng bên ngoài.
Lãng Minh nhẹ nhàng đặt A Bối xuống giường, hôn lên trán thằng bé, đắp chăn lại. Y lấy điện thoại nhắn tin cho Tần Thiên Lăng.
“Anh trở về đi, khoảng 9h rồi đến đón A Bối.”
Lãng Minh vừa cất điện thoại vào túi, dáng người quen thuộc xuất hiện.
“Em nhốt tôi ở ngoài.”_Tần Thiên Lăng than phiền
Lãng Minh nhăn mặt khó chịu, kéo Tần Thiên Lăng ra khỏi phòng ngủ. Căn hộ của Lãng Minh không quá rộng nhưng vẫn có đầy đủ phòng ăn, nhà bếp, phòng ngủ, phòng khách.
Tần Thiên Lăng bị lôi ra phòng khách.
“Chưa có sự cho phép của tôi, anh dám vào đây?”
“Ai bảo em để mật khẩu là sinh nhật em. Như thế có phải dễ quá không?”
_Tần Thiên Lăng tự đắc, thong dong nằm xuống ghế sô-pha
“Ể, em nhắn tin định đuổi tôi và cả A Bối này.”
“Tôi…Hôm nay, A Bối ở đây không tiện.”
“Vậy còn tôi thì sao?”_Tần Thiên Lăng ngồi bật dậy
“Chắc chắn không được.”
Tần Thiên Lăng lộ vẻ mặt gian xảo. Hắn bế Lãng Minh đặt lên bàn ở nhà bếp.
“Đừng quấy, A Bối sẽ tỉnh dậy đấy.”
Hắn bóp chặt cổ tay Lãng Minh, mút mút môi mặc kệ sự vùng vẫy. Hắn thẳng thừng cởi hết y phục của Lãng Minh xuống. Thân thể trần trụi của Lãng Minh kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt hắn.
“Làm ơn…dừng lại…Tôi sai rồi…Đừng như thế này mà…”_Lãng Minh van xin
“Một lần thôi…Xin em đấy.”
Hắn lật người Lãng Minh, chẳng khếch trương mà đã hì hục đâm vào.
“Em thấy sao, bảo bối?”
Tần Thiên Lăng bóp mạnh mặt y.
“Tôi đau quá…Dừng lại đi mà…”
Tần Thiên Lăng chẳng để ý gì.
“Em phiền quá, thế này A Bối tỉnh lại mất.”
Hông Tần Thiên Lăng liên tục đập mạnh vào y, tay thì bịt chặt miệng y. Lãng Minh không còn cách nào đành thuận theo con quái thú phía sau y.
Hông Lãng Minh tự nguyện chuyển động khiến Tần Thiên Lăng phấn khởi vô cùng.
“Biết nghe lời rồi này.”
Lãng Minh chỉ muốn việc này kết thúc một cách nhanh nhất.
“Đâm vào nhanh hơn nữa đi.”
Tần Thiên Lăng cười xảo huyệt, nắm chặt hông Lãng Minh.
“Dừng lại đi…Dừng việc này lại.”_Nội tâm Lãng Minh
Tần Thiên Lăng thoải mái bắn vào trong Lãng Minh. Gần như ngay lập tức, Lãng Minh chạy vào phòng tắm xử lý.
“Em không muốn có thai với tôi một lần nữa sao?” _Tần Thiên Lăng nhíu mày
Lãng Minh bước ra thì Tần Thiên Lăng đang đứng trước cửa. Hắn đã sớm để ý đến những vết thương trên người y.
“Sao em không đi khám?”
“Tôi không sao.”
Lãng Minh lấy bộ y phục mới mặc vào. Y thẳng thừng vứt bỏ bộ y phục lúc nãy vào sọt rác. Giờ phút này, y ghét cực ghét bộ y phục đó, và ghét cái người đã làm bẩn nó.
“Tôi không sao. Đừng tỏ ra lo lắng.”
Lãng Minh bước vào phòng ngủ đánh thức A Bối.
“A Bối thức dậy nào.”
“Hả? Baba…”
“Đi đánh răng thôi.”
Khi đánh răng xong, A Bối bảo Lãng Minh xoay lưng lại, y cũng đồng ý. Thằng bé nhón nhón chân.
“Lưng của baba đỡ đau hơn chưa?”
“Đỡ rồi. Cảm ơn A Bối nhé.”
Lãng Minh dắt tay A Bối ra phòng khách bố Lăng.
“Để baba gọi thức ăn.”
“Không cần, tôi gọi rồi. Đợi một lát sẽ đến.”
Lãng Minh coi Tần Thiên Lăng như không khí, chỉ lo chơi đùa với A Bối, khiến hắn cảm ghen tỵ cực độ. Tiếng chuông của vang lên, hắn biết hiểu chuyện ra ngoài lấy vào.
Khi hai bố con họ Tần, ăn uống đã đời thì lập tức bị đuổi đi.
“A Bối, con theo bố Lăng trở về nhà. Ngày mai, con phải đến trường nữa.”
A Bối tỏ ra khó chịu. Tần Thiên Lăng tỏ ra khó chịu. Hai bố con đó mè nheo với Lãng Minh nhưng luôn bị cự tuyệt.
“Thiên Lăng, anh mau xem tệp giấy tôi đưa anh. Nếu không, đừng có hối hận.”_Lãng Minh đóng sầm cửa, chẳng nể nang ai
Có vẻ Lãng Minh định làm một việc rất quan trọng. Y mặc một y phục màu đen, trùm kín đầu, đến nhà một người nào đó.
“Luật sư Hàn, kế hoạch phải thực hiện sớm hơn dự định.”
Luật sư Hàn nhìn xung quanh.
“Vào trong rồi nói.”
Luật sư Hàn là bạn lúc xưa của bố Lãng Minh. Nay, có việc y nhờ ông ấy giúp.
“Chiều mai, Mễ Khắc Hoàng tổ chức ra buổi ký kết hợp tác. Các cổ đông của hai bên công ty đều có mặt.”
“Dẫu vậy, cũng quá sớm. Cháu thu thập được chứng cứ chưa?”
“Vâng, đây ạ.”
“Được rồi. Chúng ta chỉ có một buổi sáng ngày mai được hoàn thành các thủ tục kiện tụng.”
“Nhưng…Tần Thị sẽ không sao chứ?”
“Theo luật thì Tần Thiên Lăng vẫn là đồng phạm.”
“Vậy phải làm sao đây chú?”
“Cậu ấy chỉ bị 5 tháng tù giam nếu không ký vào ký tên hợp tác với Mễ Thị.”
“Vậy cháu chỉ cần ngăn anh ấy trước khi cảnh sát đến.”
“Cháu giữ hồ sơ pháp lý này đi. Sáng mai, chú đến đón cháu. Bây giờ, chú đưa cháu về nhé?”
“Không cần đưa về đâu ạ.”
Lãng Minh lo lắng trở về, y sẵn biết đêm nay y không thể ngủ ngon. Y nhấn mật khẩu bước vào nhà.
“Em vừa đi đâu về?”_Tần Thiên Lăng