Tiểu Minh, Tôi Bắt Em Về Làm Vợ!!! (Phần 2)

Chương 57



Tần Thiên Lăng dùng thân ép Lãng Minh vào tường. Lãng Minh không còn yếu đuối như xưa. Y hằng ngày chăm chỉ tập thể hình, ít nhiều bây giờ có thể phản kháng lại Tần Thiên Lăng.

“Xin giữ chừng mực. Tôi là sếp của anh, không phải tiểu Minh của anh.”

Ánh mắt Lãng Minh lạnh nhạt nhìn Tần Thiên Lăng, biểu cảm tự như không quen biết. Lãng Minh thể hiện sự dửng dưng, không bận tâm đến Tần Thiên Lăng. Đối với Lãng Minh, quan hệ của hai người đã chấm dứt từ rất lâu rồi, giờ đây mối quan hệ chỉ liên quan đến công việc, không hơn không kém.

Tần Thiên Lăng nhìn biểu cảm lạnh tanh của Lãng Minh, lồng ngực hắn đau nhói từng cơn. Lãng Minh chẳng tỏ vẻ sợ hãi gì, nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Từ nay, gọi tôi là Lãng tổng.”

Nơi đáy mắt y không có tí gợn sóng, hay phân vân, và còn chứa đầy sương mù giang kín, cẩn thận che đi những ý nghĩ thật sự bên trong y.

“Anh xin lỗi…”_Tần Thiên Lăng vội vàng nắm lấy cổ tay

“Muộn rồi…Đừng để mọi người chờ.”

Vế trước câu nói của y làm Tần Thiên Lăng khựng lại, tim như ngừng đập mà thắt lại. Hắn đến trễ, rất trễ rồi. Một khi lòng y đã nguội lạnh, hắn sẽ không còn một cơ hội nào để chuộc lỗi, và y sẽ mãi mãi không thuộc về hắn.

“Đi theo tôi.”_Lãng Minh dùng một ánh mắt sắc lạnh đánh thẳng vào mặt Tần Thiên Lăng

Tần Thiên Lăng đem theo trái tim nặng trĩu, chính thức chào hỏi các nhân viên trong công ty.

“Mong mọi người sẽ giúp đỡ tôi.”_

Tần Thiên Lăng cúi chào

“Từ khi nào? Anh ta nói chuyện dễ nghe như vậy.”_Nội tâm Lãng Minh

Những suy nghĩ lẩn quẩn trong đầu Lãng Minh làm y không hề hay biết, Tần Thiên Lăng đang chỉnh sửa cà vạt cho y.

“Để anh chỉnh lại giúp em.”_Tần Thiên Lăng dịu dàng sửa chiếc cà vạt cho ngay ngắn

“Mới gặp nhau mà Lãng tổng và giám đốc Tần đã thân thiết như thế này rồi.”_Một nhân viên không có ý đồ xấu, nhưng buộc miệng nói ra

Gần như ngay lập tức, Lãng Minh trợn trừng mắt, hất mạnh tay Tần Thiên Lăng. Ánh mắt y đanh như thép trừng Tần Thiên Lăng rồi xoay sang nói với người nhân viên đó.

“Nói năng cho cẩn thận.”

Tất cả nhân viên đều ngạc nhiên cực độ. Xưa nay, Lãng tổng của họ chẳng bao giờ mắng ai nặng như vậy. Họ lờ mờ đoán ra nguyên nhân là do giám đốc Tần.

Lãng Minh cứ để không khí trầm lặng xuống, bỏ trở về phòng.

“Sao có thể hành xử khó coi như vậy?”_Lãng Minh thầm mắng bản thân y

Cảm giác tủi thân tràn vào tâm trí y. Tại sao y nhìn con người kia thì lại thấy tủi thân đến vậy? Bao năm nay, y sống cùng A Bối vẫn bình thường mà, bây giờ y bị làm sao cũng không biết nữa. Y thật sự cảm thấy may mắn vì kiềm được nước mắt khi đối diện với người đó.

“Mình đã quyết rồi. Mình không được lưu luyến hắn.”

Lãng Minh lau nước mắt, đưa khuôn mặt biểu cảm lại trạng thái cũ thì lúc đó điện thoại của y reo lên.

“Minh à, hôm nay em không thể đến thăm anh. Em lỡ có hẹn với bạn mất rồi.”_Một giọng nữ trong trẻo cất lên

“A Hoa à, không sao đâu. Hôm nay, anh cũng bận…chút việc.”

“Vậy sao? Em không làm phiền anh nữa. Tạm biệt.”

Khi A Hoa ngắt máy, Lãng Minh vô thức thấy nhẹ nhõm. Không phải do y sợ Tần Thiên Lăng biết chuyện này đấy chứ? Nhưng đến Du Minh Hàn, y cũng không sợ anh ta phát hiện ra mà. Cảm xúc hỗn loạn bằng một cách rất mơ hồ, quấy phá sự bình yên trong Lãng Minh.

“Cho anh vào có được không?”

Đã nhiều năm không ở cạnh nhau, Lãng Minh vẫn có thể nhận ra giọng nói của Tần Thiên Lăng, như một phản xạ có điều kiện.

Lãng Minh cuống cuồng tìm ngay một bảng doanh số của tháng trước cầm trên tay.

“Vào đi.”

Tần Thiên Lăng bước vào thì nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia đang giả vờ xem thứ gì đó. Hắn bạo gan tiến đến gần, đứng cách cạnh bàn y chỉ khoảng vài centimet.

“Anh đến để thương lượng về lương của anh.”

“Rồi sao?”_Lãng Minh dùng nét mặt bất cần để khiêu khích Tần Thiên Lăng

“Tiểu Minh, em nhìn anh một lần xem nào?”

“Gọi tôi là Lãng tổng.”_Lãng Minh nghiến răng, cay nghiến nhìn Tần Thiên Lăng

Tần Thiên Lăng cực kỳ khó chịu với dáng vẻ khó coi này của y. Nhưng không sao, hắn quay trở lại là muốn từng bước bù đắp lại cho y, chút hầm hực y trút vào hắn thì có xá gì chứ.

“Lãng tổng, vấn đề lương của tôi…”

“Cứ như thương lượng trước đó. Đừng nói…anh muốn tăng lương?”_

Lãng Minh lại trừng Tần Thiên Lăng

“Không phải, tiểu…À không, anh muốn giảm mức lương của anh xuống.”

“Cái gì? Chắc chắn chứ? Chẳng cần tôi ép lương của anh xuống. Anh đã chủ động hạ xuống.”_Lãng Minh cùng nụ cười thoả ý

“Anh đã xem qua doanh số của công ty mấy năm trước, chắc em đã tốn không ít công sức. Bây giờ, có anh rồi, em không cần phải lo nữa.”

Tần Thiên Lăng nói dứt câu thì mặt Lãng Minh đã đỏ bừng bừng tức giận.

“Ai cần sự giúp đỡ của một thằng mới ra tù như anh. Còn nữa, anh dám xưng hô thân mật với tôi. Anh không xứng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.