Cố Khâm trở về sớm hơn cô tưởng, tuy nhiên lúc năm giờ chiều, mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, cách mặt đất một khoảng. Anh cầm theo bữa tối, còn có mấy bộ quần áo dành cho nữ mới tinh.
Lúc anh trở lại, La Tiểu Tố đang mặt mày ủ rũ ngồi bên cửa sổ. Đây là lần đầu tiên Cố Khâm bắt gặp dáng vẻ ấm ức không vui của cô.
Nhà của anh ở tầng hai, bên ngoài cửa sổ phòng ngủ có rất nhiều cây. May là cửa sổ rất lớn, vẫn có ánh nắng len lỏi chiếu qua kẽ hở của lá cây, chiếu rọi lên mặt La Tiểu Tố.
Cố Khâm buông đồ trên tay xuống, đi về phía cô, "Đang nghĩ gì vậy?"
"Cái kia, tôi cảm thấy nếu không chúng ta đừng kết hôn được không? Lần này dù sao cũng là chuyện ngoài ý muốn, tôi rất xin lỗi, nhưng thực ra anh có thể cưới một cô gái ưu tú, xinh đẹp hơn tôi gấp nhiều lần." La Tiểu Tố suy nghĩ cả buổi chiều, nếu như nhà anh không truyền thống như vậy, có lẽ Cố Khâm sẽ không chọn kết hôn với cô.
Nghĩ như thế, nội tâm cô có chút không thoải mái. Dù sao cô gái nào cũng hi vọng cuộc hôn nhân của mình là vì tình yêu chứ không phải vì bất đắc dĩ.
Cố Khâm nhíu mày, ung dung nâng mặt La Tiểu Tố lên, "Đúng là có hơi xấu một chút, nhưng..."
"Nhưng sao?"
"Sao nào? Em không muốn chịu trách nhiệm với tôi à?"
"Dĩ nhiên không phải!"
"Vậy đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, trước tiên đi thay quần áo đi, sau đó
chúng ta ăn cơm."
Bầu trời bên ngoài cửa sổ dần dần chuyển màu, có chút giống mực in vẽ trên nền xanh xám. Trên đường phố, đèn nối đuôi nhau bật sáng. Trên bàn ăn, La Tiểu Tố cẩn thận quan sát sắc mặt của Cố Khâm.
Nghĩ kỹ lại, cô và Cố Khâm cũng quen biết nhau đã năm năm, mặc dù không thân thiết lắm, nhưng trong số những lần gặp gỡ trong đời, ai nói họ không thể ở cùng một chỗ?
Gương mặt Cố Khâm vẫn góc cạnh rõ ràng giống như ngày đầu gặp gỡ, tính tình lạnh lùng cao ngạo, có hơi độc miệng, ngoại trừ học giỏi, năng lực làm việc cao, La Tiểu Tố cũng không rõ Cố Khâm còn ưu điểm gì hấp dẫn mình.
Thế nhưng yêu một người không phải chính là như vậy sao? Bản thân cũng không biết được tại sao lại yêu người ấy.
Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, trùng hợp là đó đều là những món La Tiểu Tố thích ăn. Trong đầu lập tức không còn tế bào nào muốn phân tích vấn đề tình cảm của mình nữa, cái bụng đã chiến thắng lý trí, cô vừa nhìn đồ ăn, vừa cố gắng nhịn đói ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ.
Rốt cuộc cũng đợi tới lúc Cố Khâm đưa đũa cho cô, nói: "Mau ăn đi."
Bộ quần áo ở nhà Cố Khâm mua cho La Tiểu Tố màu nâu nhạt, tay áo hơi dài một chút, La Tiểu Tố duỗi thẳng cách tay ra mà vẫn không lộ bàn tay. Lúc cô định xắn tay áo lên, Cố Khâm liền cầm lấy tay cô, cẩn thận xắn tay áo.
La Tiểu Tố kinh ngạc không nói nên lời, làm rơi đũa xuống đất.
Cô đỏ mặt, trong lòng tràn ngập là mật ngọt: "Tại sao bỗng nhiên anh đối xử với em tốt như vậy?"
"Trước đó em và anh không liên quan đến nhau, sau này dù sao cũng là người một nhà." Đây có thể coi là lời tỏ tình không? Cố Khâm nói xong liền im lặng, La Tiểu Tố lại cảm thấy lòng mình như bị con mèo nhỏ cào nhẹ.
Hóa ra, Cố Khâm không hoàn toàn là một người lạnh lùng. Một khắc này cũng đủ khiến cho La Tiểu Tố tin rằng anh sẽ vì một người mà trở nên dịu dàng.
Thế nên La Tiểu Tố không nhịn được hỏi một câu: "Anh sẽ luôn đối xử tốt với em sao?"