Mạc Văn Ngữ đứng đắn gật gật đầu, trong lòng đã sớm nở hoa.
Cô nàng luôn muốn như vậy.
Ở trong mắt cô nàng, Kỷ Thần Viễn là một tra nam, căn bản là không xứng với ngôi sao nhỏ của cô.
Mạc Văn Ngữ tâm tình rất tốt, tiện tay lấy một viên kẹo.
Phó Tinh Thần lột giấy gói kẹo ra, sau đó đem bỏ vào trong miệng, là vị chanh.
Đầu lưỡi trong nháy mắt nếm được vị chua nhàn nhạt, cô giơ tay ở bên môi nhẹ điểm một chút, tự nhiên vô cùng mà đem suy nghĩ của Mạc Văn Ngữ nói ra: “Tớ cũng cảm thấy anh ta không xứng với tớ.”
Mạc Văn Ngữ: “……”
Có người bạn như thế này,khiến cô rất nhọc lòng
Tây giao hoa đình, Mạc Văn Ngữ đem xe dừng lại.
Phó Tinh Thần dựa vào cửa sổ xe mà ngủ mất,dưới mắt phiếm màu xanh nhạt, rõ ràng giấc ngủ mấy bữa nay không tốt.
Vừa lúc di động Mạc Văn Ngữ vang lên, cô nàng không muốn đánh thức Phó Tinh Thần, nhận điện thoại với giọng nhỏ xíu.
Gọi điện tới là đạo diễn Trì Minh, dù còn trẻ nhưng danh tiếng rất nổi,bởi vì mấy năm trước quay được một bộ phim rất thành công, trong công ty có không ít người bỏ ra số tiền lớn mời anh ta làm đạo diễn cho phim của mình.
Mạc Văn Ngữ đã gặp qua vài lần, tính tình lạnh lùng, ngoại hình cũng không tệ lắm, ôn tồn lễ độ dáng vẻ ôn nhu.
Trì Minh gọi tới chủ yếu là nói về thời gian thử vai, anh ta là người bận rộn, nói chuyện tự nhiên cũng ngắn gọn, sau khi cúp điện, Mạc Văn Ngữ nhìn thời gian trò chuyện, mới mười bảy giây.
Nửa phút sau, Phó Tinh Thần tỉnh lại.
“Trì Đạo gọi điện báo thời gian thử vai, đánh thức cậu sao?”
Phó Tinh Thần lắc đầu, tựa lưng vào ghế thanh tỉnh vài phút mới mở miệng, “Để tớ lái xe cho…”
Khả năng bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, thanh âm của cô tinh tế, có chút nhẹ, như là ở trong mơ mơ màng nói mớ.
Mạc Văn Ngữ hướng tầm mắt xuống, theo bản dừng lại ở cổ tay trái cô.
Mười tám tuổi Phó Tinh Thần đã xảy ra tai nạn xe cộ, tuy rằng không tính là đặc biệt nghiêm trọng, nhưng tay trái vẫn bị ảnh hưởng.
Phó Tinh Thần không tránh tay khỏi tầm mắt cô nàng “Tay không có vấn đề gì.”
“Thần Thần, cậu vẫn là giết chết ý nghĩ này đi.”
Mạc Văn Ngữ dừng lại, sau đó ở trước mặt Phó Tinh Thần bổ cho cô một đao, “ Không có khả năng Hoắc tổng cho cậu chạm vào xe lần nữa đâu.”
“……”
Phó Tinh Thần còn chuẩn bị tốt lý do thoái thác đột nhiên liền không mở miệng được.
“Thần Thần ngoan,” Mạc Văn Ngữ vỗ vỗ bả vai cô, lại đưa cho cô một viên kẹo, “Chị đây vẫn vui vẻ làm tài xế không công cho cậu.”
Phó Tinh Thần trừng mắt, siết chặt viên kẹo dùng để dụ dỗ cô, xoay người mở cửa xuống xe.
Buổi sáng thứ bảy,rốt cuộc Phó Tinh Thần cũng gặp được cô gái tên “Kỳ kỳ”.
Hoắc Cận Sơ đào hoa có tiếng, trước kia ở nước ngoài,mỗi lần Mạc Văn Ngữ gọi điện cho cô đều nhắc tới anh ta,còn kèm theo tên mấy cô gái anh ta cặp kè.
Người này lớn lên đẹp trai, sự nghiệp lại thành công, tự nhiên sẽ có vô số cô gái bu vào.
Bất quá Phó Tinh Thần không nghĩ tới, cái tên Kỳ Kỳ này thật sự là tên của con chó Husky.
Phòng khách, Phó Tinh Thần nhìn Kỳ Kỳ đang nằm bên chân, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hoắc Cận Sơ hôm nay không đi công ty, dựa lưng vào sô pha xem văn kiện, trang giấy được lật qua, phát ra tiếng vang nhỏ.
Phó Tinh Thần một bên vuốt tóc, một bên thử mở miệng: “Anh……"
“Anh?”
Không đợi cô tiếp tục, Hoắc Cận Sơ đã nhẹ giọng hỏi, tựa hồ là cảm thấy có chút buồn cười.
Phó Tinh Thần căng da đầu tiếp tục nói: " Em muốn đi thi lấy bằng lái.”
Hoắc Cận Sơ thu lại nụ cười.
Một lát sau, anh đem văn kiện khép lại, “Không được.”
Tuy rằng đã dự đoán trước kết quả, Phó Tinh Thần vẫn cảm thấy có chút không cam lòng, nhăn lông mày thành một nhúm nhìn anh ta.
“Em không thể lái xe, nếu cảm thấy đi xe công ty bất tiện, anh sẽ an bài tài xế lái xe cho em.”
Phó Tinh Thần lần đầu tiên cảm thấy, Mạc Văn Ngữ so với cô hiểu biết Hoắc Cận Sơ nhiều hơn.
Cô không nói một lời động đậy bàn tay trái, ngón tay tuy rằng không thể linh hoạt so với tay phải, nhưng bình thường cũng không nhiều lắm kém.
Trầm mặc hồi lâu, thấy cô không hề kiên trì, Hoắc Cận Sơ lúc này mới buông lỏng.
Trên người anh mang theo hương vị sạch sẽ, mùi vị ấy cứ luẩn quẩn bên chóp mũi Phó Tinh Thần thật lâu không tiêu tan.
Phó Tinh Thần đột nhiên giơ tay túm chặt lấy tay anh, cô ngẩng đầu, đôi mắt sạch sẽ, xoay đề tài nói: “Tôi không muốn nhìn thấy Kỷ Thần Viễn.”
“Thần Thần ——”
Hoắc Cận Sơ ngữ khí chậm lại một ít: “Nếu em không muốn nhìn thấy hắn, cuối tuần liền cùng Hoàn Vũ hủy bỏ hợp đồng.”
“Không cần.”
Giọng nói rơi xuống, hai người rất có ăn ý đều không mở miệng.
Đề tài này lại lần nữa vô tật mà chết.
Phó Tinh Thần ngồi hai phút, đem kênh truyền hình đều thay đổi qua một lần,cô đứng dậy lên lầu.
Đi được nửa cầu thang, giọng nói của Hoắc Cận Sơ ở phía sau vang lên, “Thần Thần, em còn thích hắn sao?”
Phó Tinh Thần bước chân dừng lại, không quay đầu lại nhìn anh, một lát sau, cô mới mở miệng đáp lại: “Không có.”
Thẳng đến khi bóng dáng của cô biến mất khỏi tầm mắt, Hoắc Cận Sơ mới chậm rãi phun ra khẩu khí buồn bực.
Mạc Văn Ngữ vẫn luôn nói tiểu nha đầu này là người không có lương tâm, Hoắc Cận Sơ từ trước đến nay vào tai này ra tai kia, thẳng đến hôm nay, anh mới tin.
Tin triệt để hoàn toàn
Phó Tinh Thần lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Thần Viễn, là ở cao nhị năm nhất lúc thành lập trường.
Bởi vì là kỉ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, rất nhiều bạn cùng trường có phát triển không tệ đều đến đây, bao gồm cả Kỷ Thần Viễn.
Phó Tinh Thần khi ấy đại diện cho hội học sinh, ở trên bục giảng đàn một khúc dương cầm, lúc đi xuống không biết bộ lễ phục bị gì mà đứt chỉ sau lưng, cô chỉ có thể đi vào phòng thay quần áo để đổi áo quần.
Kỷ Thần Viễn lúc ấy cũng ở phòng thay quần áo, hắn có tiếng là hoa hoa công tử, không biết lúc ấy đang ở cùng cô gái nào, ở bên trong lôi lôi kéo kéo.
Phó Tinh Thần đứng ở ngoài cửa một lúc lâu, sau đó dùng sức mà kêu.
Bên trong tức khắc an tĩnh lại, Phó Tinh Thần liền đi vào, không nhìn hai người bọn họ, ôm quần áo đi vào gian phòng khác.
Kết quả mười phút sau đi, Kỷ Thần Viễn còn chưa đi, nửa người dựa vào tường chơi di động, thấy cô đã đổi quần áo muốn đi ra ngoài, nâng chân dài lên hướng phía trước duỗi ra, chặn cửa lại.
Phó Tinh Thần biết không có khả năng bởi vì chân đã tê mới chen chân vào, cô đem lễ phục ôm chặt, đôi mắt sáng rực: “Kỷ học trưởng, phiền anh tránh ra một chút.”
Cô kỳ thật biết Kỷ Thần Viễn,tuổi của hắn cùng Hoắc Cận Sơ bằng nhau, tuy rằng quan hệ không tốt, nhưng cũng từng có vài lần lui tới.
Hắn là một người đào hoa, phần lớn các cô gái đều cam lòng treo người lên thân cây.
Kỷ Thần Viễn gương mặt anh tuấn,mắt dài hẹp, hắn híp mắt nhìn cô cười, người hơi cúi xuống nhìn thẳng vào cô:“Tiểu học muội, vừa rồi đã thấy cái gì?”
Cô không hiểu sao mặt lại đỏ, ho nhẹ một tiếng sau đó hồi hắn: " Thế giới động vật.”
Phó Tinh Thần vừa mới nói xong, bả vai đã bị một cái tay chụp lấy, Mạc Văn Ngữ kêu cô một tiếng: “Như thế nào lại ngủ trên sô pha?”
“……”
Lại nằm mơ.
Phó Tinh Thần xoa xoa đôi mắt, sau đó chậm rãi ngồi dậy, TV đúng lúc đang phát "thế giới động vật " Âm thanh hiền hậu ôn hòa của Trường Lão sư từ bên trong truyền ra ——
“Mùa xuân tới, động vật lại đến mùa giao phối ——”
“Lớn thế này, còn xem 《 động vật thế giới 》?” Mạc Văn Ngữ không lưu tình mà cười nhạo cô một hồi, sau đó ném điện thoại vào người cô: “Hoắc tổng gọi điện cho cậu.”
“Khi nào?”
“Năm phút đồng hồ trước,” Mạc Văn Ngữ vỗ vỗ mặt Phó Tinh Thần, “Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì đi đưa văn kiện cho Hoắc tổng.”
Phó Tinh Thần bị cô nàng nói có chút không rõ, Mạc Văn Ngữ giải thích: “Hôm nay Hoắc tổng để quên hợp đồng ở nhà.”
Trong nhà những người khác đều không ở đây, lúc Mạc Văn Ngữ vào nhà, phỏng chừng cũng là người hầu mở cửa cho cô nàng, Phó Tinh Thần “À” một tiếng, chỉ chớp mắt liền thấy được trên bàn trà có hai bản hợp đồng.
Hình như là hợp đồng chuyển nhượng đất đai, Phó Tinh Thần không nhìn kỹ, từ ngăn kéo cầm lấy chiếc túi xách bỏ hợp đồng vào, thay giày liền cùng Mạc Văn Ngữ ra cửa.
Khả năng là cuối tuần, Hoắc Cận Sơ nói địa điểm ký hợp đồng không phải là công ty mà là Trà Hương Các.
Mạc Văn Ngữ đem xe dừng ở dưới lầu, nói cho cô là số phòng, không cùng cô đi lên, chỉ nói ở trên xe chờ cô trở lại.
Bởi vì không phải lần đầu tiên tới, Phó Tinh Thần ít nhiều có kinh nghiệm,rất nhanh tìm được số phòng,cô gõ gõ cửa, khó có được dáng vẻ nghiêm túc kêu một tiếng: “Hoắc tổng.”
Bên trong truyền đến giọng Hoắc Cận Sơ “ Vào đi”.
Phó Tinh Thần lúc này mới đẩy cửa đi vào, trong lúc bước đi thò tay vào túi lấy bản hợp đồng, đặt ở trên bàn, ánh mắt xẹt qua đôi tay đối diện Hoắc Cận Sơ, cả người đều sửng sốt một chút.
Giang Dạ.
Cô hiện tại đã tới trình độ nhìn tay có thể đoán ra là anh.
Phó Tinh Thần giống như bị điện giật rụt tay trở về, vừa nhấc mắt, quả nhiên liền thấy được gương mặt của Giang Dạ.
Biểu tình trên mặt anh bình thản, chỉ nhìn cô một cái liền thu hồi tầm mắt, cầm lấy bản hợp đồng kia, đại khái xem qua một lần, nhanh chóng ký tên mình vào .
“Hợp tác vui vẻ, Hoắc tổng.”
Sau khi ký xong, hai người tượng trưng mà nắm tay.
Giang Dạ đứng dậy, lúc đi qua Phó Tinh Thần, ý vị không rõ mà nói câu: “Em gái của Hoắc tổng thật xinh đẹp.”
Hoắc Cận Sơ không để lờ nói đó trong lòng, nhiều năm như vậy, anh ta nghe qua không biết bao nhiêu lời khen như vậy dành cho Phó Tinh Thần, nhưng Phó Tinh Thần lại sửng sốt một chút, còn không đợi cô phản ứng lại, Giang Dạ đã ra cửa.
Hoắc Cận Sơ còn có việc, anh với tay lấy bản hợp đồng đưa cho cô: " Để anh gọi người đưa em về?”
“Mạc Văn Ngữ chờ ở bên ngoài.” Phó Tinh Thần đem hợp đồng cất vào túi" Tôi trở về trước.”
Hoắc Cận Sơ dặn dò: “Chú ý an toàn"
Vừa ra khỏi phòng đã nhận được tin nhắn của Mặc Văn Ngữ.
【 Thần Thần ngoan, Niệm Niệm sinh bệnh, tớ phải trở về đưa nó đi bệnh viện,cậu nói Hoắc tổng gọi người đưa về nha,moah moah! 】
Phó Tinh Thần xoa ấn đường, gõ chữ "Được” gửi đi,cô buông điện thoại, giương mắt nhìn xung quanh liền thấy một cô gái nhìn khá quen mắt.
Cô gái kia hình như đang cùng bạn nói chuyện trong di động, cau mày phồng má, nhìn không ra là phẫn nộ hay buồn bực.
Phó Tinh Thần nhìn qua nhìn lại, trong lúc vô tình nghe được người nọ cắn răng nói: " Cậu còn nhớ lần trước tớ ở chỗ này đi gặp mặt đối tượng xem mắt không?."