Đầu ngón tay Phó Tinh Thần hơi lạnh, Lâm Ấm sờ soạng một phen, sau đó an ủi mà vỗ vỗ bả vai cô: “Chị Thần Thần, nếu chị thật sự khẩn trương, đến lúc đó liền nhắm mắt lại, cho là bị chó……"
Cô nàng còn nói chưa nói xong, đã bị Phó Tinh Thần che lại.
Người sau trừng mắt nhìn cô nàng một cái, “Đừng nói bừa.”
Lâm Ấm thè lưỡi, có chút ngượng ngùng mà cúi thấp đầu.
Thiếu chút nữa nói thuận miệng, đến lúc đó có người nghe được sẽ không hay.
Phó Tinh Thần nhéo nhéo ngón tay, “Ấm Ấm, chờ lát nữa đi mua cho chị chai nước.”
Rất nhanh Lâm Ấm đồng ý, Phó Tinh Thần căng da đầu đi qua
Nhân vật lần này cô diễn là trà xanh bạch liên hoa, thập phần biến thái mà đi câu dẫn bạn trai của nữ chính.
Phó Tinh Thần đã đọc qua một lần, tuy rằng kịch bản được đánh dấu là cảnh giường chiếu, nhưng kỳ thật không phát sinh việc gì, tiến triển được một nửa, bị Trình Miểu đóng vai nữ chính đụng phải.
Nam chính là loại đàn ông cặn bã, căn bản phải xin lỗi vì anh ta nghiền áp nam phụ.
Cảnh giường chiếu có thể diễn qua loa, nhưng hôn lại diễn thật, hơn nữa vẫn là nữ số 2 chủ động hôn.
Nụ hôn kéo dài hơn hai phút.
Phó Tinh Thần tưởng tượng đến việc này, liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cảm giác như là mới vừa nuốt hai viên thuốc, còn không có nụ hôn mang theo vị hoa quả của Giang Dạ.
Cô nhanh chóng bước tới, cùng nam chính mặt đối mặt.
Nhìn nhau cười…… Không khí có chút xấu hổ.
Phó Tinh Thần khẩn trương mà bắt đầu đổ mồ hôi, hít thở mấy lần mà nhịp tim vẫn không thể bình ổn lại.
Thẳng đến khi Trì Minh bảo bắt đầu quay, cô mới cưỡng bách chính mình nhìn về phía nam chính, cô không phải người chủ động, lớn như vậy, đối đãi với người khác phái, chỉ chủ động với Giang Dạ một lần.
Quên đi, dù sao đều tránh không khỏi.
Phó Tinh Thần cũng không ngượng ngùng xoắn xít, bắt đầu đối mặt với nam chính đinh giọng nói và tình cảm phong phú nói lên câu thoại.
Kết quả lại xảy ra sự cố, bên cô không vố vấn đề, nam chính lại có vấn đề.
Khoảng cách anh ta với khóe miệng Phó Tinh Thần chưa tới hai centimet liền dừng lại, Phó Tinh Thần nhẹ nhàng hít vào một hơi, sợ thở ra tới mặt anh ta có chút ái muội, cho nên cố tình thở nhẹ.
“Cắt!”
Trì Minh từ máy quay phim ngẩng đầu nhìn lên, “Làm sao vậy?”
Nam chính lập tức xin lỗi: “Xin lỗi đạo diễn Trì, vừa nãy có chút phân tâm.”
Hai người chỉ có thể quay lại.
Lần này thuận lợi mà nhiều, nam chính quy củ, nhưng nhân vật Phó Tinh Thần đóng không cho phép cô quy cue, toàn bộ quá trình cô đều nín thở, mắt cũng chưa dám mở, thẳng đến khi khó chịu, Trì Minh rốt cuộc hô “Qua”.
Anh ta khó có mà được cười một chút, ngữ khí mang theo tán thưởng: “Không tồi.”
Phó Tinh Thần nghĩ, xong rồi.
Cô đối với Giang Dạ cũng chưa từng chủ động như vậy.
Bị Cố Niên nhìn thấy có khả năng không bị gì, nhưng bị Giang Dạ nhìn thấy…… Phó Tinh Thần sớm chuẩn bị tốt trong lòng.
Cô gật đầu với nam chímh, đại não thiếu oxi, mặt cũng nghẹn đến đỏ bừng.
Lâm Ấm một cầm chai nước lại đây, cô liền tìm nơi không ai nhìn thấy để súc miệng.
“Chị Thần Thần, chị còn có bệnh sạch sẽ sao?” Vẻ mặt Lâm Ấm không hiểu.
Phó Tinh Thần lắc đầu.
Cô không có, nhưng sợ có người có.
Phó Tinh Thần dừng nửa chai nước để súc miệng, lúc này mới cảm thấy tốt hơn.
Ban đêm trời có chút lạnh, Phó Tinh Thần tiếp nhận áo Lâm Ấm đưa qua, sau đó giở kịch bản, “Đêm nay có bao nhiêu cảnh?”
“Vừa rồi nghe đạo diễn Trì nói, cảnh của Trình Miểu phải quay lại, cho nên cảnh của chị cùng nam chính …… Khụ…… Hoãn đến ngày mai,” Lâm Ấm nói vừa nhìn phía bên kia, đầu kia đã có diễn viên lục tục rời đi, cô nàng mở miệng: “Chị Thần Thần, chúng ta cũng có thể trở về.”
Phó Tinh Thần cũng theo tầm mắt cô màng nhìn thoáng qua, bên kia chỉ còn lại có vài người, Trình Miểu chính mặt chờ mở máy.
Phó Tinh Thần khẽ cắn môi dưới, “Chúng ta đi thôi.”
Hai cô đều không thể lái xe, mức độ nổi tiếng không vang vọng toàn bộ Tây Thành, lúc kêu taxi xe, người tài xế cao lãnh ánh mắt cũng không thèm bố thí cho bọn họ?
Phó Tinh Thần dựa vào ghế sau, nhắn tin hỏi Tạ Cảnh Phi hỏi số di động của cậu ta.
Tạ Cảnh Phi tuy rằng đối với việc cô không biết số di động cậu ta nên đặc biệt thương tâm, nhưng thương tâm không đến nửa phút liền lập tức suy nghĩ cẩn thận, ngay lập tức mà đem dãy số gửi cho cô.
Phó Tinh Thần lưu vào danh bạ.
Lên xe ba bốn phút, Lâm Ấm còn vịn cửa sổ nhìn phía sau, vừa nhìn vừa buồn bực nói: “Chị, buổi chiều nay chị khẩn trương, khẳng định không chú ý tới Trình Miểu đã bị nhắc vài lần, mặt đạo diễn Trì đen thui, nhưng một câu tàn nhẫn cũng không nói.”
Phó Tinh Thần cười một chút.
Lâm Ấm tiếp theo nói: “Trình Miểu không phải được nhà sản xuất hay là nhà đầu tư nhét vào, Trì Đạo khó mà nói cái gì, nhưng lại thật sự không hài lòng, cho nên vẫn luôn không cho qua……”
Phó Tinh Thần khó mà giải thích rõ ràng, chỉ nhẹ giọng nói: “Về sau lời nói này nhưng đừng nói ở bên ngoài, bằng không Trình Miểu động ngón tay, là có thể biến em trở thành dân thất nghiệp.”
Lâm Ấm quả nhiên ngậm miệng.
Nha đầu này nhỏ tuổi, căn bản không chịu nổi hù dọa.
Phó Tinh Thần chợp mắt trong chốc lát, về đến nhà khi trả tiền xe, dặn dò Lâm Ấm về đến nhà phải nhắn tin cho cô, sau đó mới xoay người đi vào.
Lăn lộn nửa ngày, đèn lầu hai đã tắt hết, Phó Tinh Thần đi nhẹ nhàng, đi vào phòng đóng cửa lại, trước tiên gửi tin nhắn cho Tạ Cảnh Phi: “Ngủ chưa?”
Đầu kia nhanh chóng trả lời: “Ban đêm cuồng hoan, tiểu tỷ tỷ có muốn cùng nhau không?”
Phó Tinh Thần đã nhìn ra.
Xưng hô Tạ Cảnh Phi với cô, thay đổi xoành xoạch.
Bị kêu như vậy, cô còn cảm thấy chính mình trẻ hơn rất nhiều, nên cũng không sửa đúng sai, Phó Tinh Thần lại hỏi: “Có tiện tiếp điện thoại không?”
“Có.”
Phó Tinh Thần không nói thêm nữa, tìm số điện thoại của Tạ Cảnh Phi điện thoại gọi qua.
Đầu kia nhanh chóng nhận, âm thanh có chút náo nhiệt, có thể đang ở quán bar nào đó hoặc là hộp đêm.
Chờ bên kia an tĩnh, Phó Tinh Thần mới mở miệng: “Cảnh phi, có thể giúp chị việc này không?”
“Tiểu tỷ tỷ, chị kêu em là gì?”
Phó Tinh Thần: “……"
Trọng điểm rõ ràng là ở nửa câu phía sau.
Tâm tình Tạ Cảnh Phi rất tốt, “Có chuyện gì vậy?”
“Có thể giới thiệu mấy paparazzi đáng tin cậy cho chị không?".
Bên kia dừng một chút, sau đó dứt khoát mà mở miệng: “Được, đợi lát nữa em đem phương thức liên hệ cho chị.”
“Cảm ơn……”
“Tiểu tỷ tỷ, sao chị có thể kêu tên em dễ nghe như vậy?”
Phó Tinh Thần cười một chút: “Chú ba của em kêu tên càng dễ nghe hơn.”
“Có thể không nói tới chú ấy không,” Tạ Cảnh Phi bất mãn mà khẽ hừ một tiếng, “Đúng rồi, chị tìm paparazzi để đối phó với ai?”
Phó Tinh Thần cũng không giấu: “Trình Miểu.”
Trình Miểu này, Tạ Cảnh Phi có biết.
Ở hậu trường, mỗi lần cậu bắt được tài liệu đen của cô ta, sẽ có người bỏ tiền ra chuộc lại.
Không ai chê tiền cả, cho dù Tạ Cảnh Phi căn bản không thiếu tiền.
Cậu có chút kinh ngạc: “Chị muốn đối phó với phụ nữ? Em còn cho rằng chị muốn cho paparazzi theo chú ba của em?”
“Đi theo anh ấy làm gì?”
"Lúc trước đã nói qua, chú ba của em là đại đào hoa, không đếm được nữ nhân chờ chú ấy.” Tạ Cảnh Phi thêm mắm thêm muối, “Tiểu tỷ tỷ, hình như chị yên tâm với chú ấy quá thì phải.”
Tạ Cảnh Phi vừa nói như vậy, Phó Tinh Thần cảm thấy mình xác thật quá yên tâm Giang Dạ.
Trước kiac cô không nghĩ tới vấn đề này.
Bên kia hình như có người kêu Tạ Cảnh Phi một tiếng, Tạ Cảnh Phi không kiên nhẫn mà đuổi đi, sau đó lại mở miệng nói: “Tỷ tỷ, nếu không em trực tiếp tìm người giúp chị nhìn chằm chằm cô ta, đến lúc đó có chuyện gì cũng dễ giải quyết.”
Phó Tinh Thần suy nghĩ vài giây, đáp ứng.
Lấy Tạ Cảnh Phi danh nghĩa, ít hơn rất nhiều
Phó Tinh Thần nói cảm ơn, sau đó cắt đứt điện thoại.
Về nhà không quá muộn, nhưng cũng không còn sớm.
Phó Tinh Thần rửa mặt xong, vừa muốn tắt đèn ngủ, tin nhắn của Tạ Cảnh Phi đã gửi lại đây.
Nói chuyện gần nữa giờ.
Cậu chỉ đã phát một câu: “Đã nói chị đừng yên tâm quá về chú ấy!”
Phía dưới còn có một bức ảnh chụp.
Phó Tinh Thần click mở nhìn thoáng qua, sau đó nhíu mày.
Trong ảnh chụp, một nam một nữ song song đứng chung một chỗ, tuy khoảng cách không tính gần, nhìn không giống quan hệ bạn bè.
Phó Tinh Thần nhìn không ra biểu cảm của Giang Dạ, tương phản, mặt cô gái kia đối diện cammera.
Có chút quen mắt.
Nhưng khoảng cách quá xa, Phó Tinh Thần không dám xác định là ai.
Cô chỉ có thể hỏi Tạ Cảnh Phi: “Cô gái kia là ai?”
Đầu kia đáp lại: “Tiểu tỷ tỷ, em gái của bạn trai cũ, chị nhìn không ra sao?”
“……”
Cô đã nói sao thấy quen mắt thế nào.
Thì ra là Kỷ Dư An.
Lúc trước Kỷ Thần Viễn đã nói qua về qua quan hệ của Kỷ Dư An cùng Giang Dạ, cho nên không đến mức quá kinh ngạc.
Liên tiếp vài ngày, cảnh diễn của Trình Miểu đều khó qua.
Cảnh hôn cùng cảnh giường chiếu của Phó Tinh Thần đã được thông qua, toàn bộ quá trình quay chụp trình đơn giản hơn không ít, lạc thú mỗi ngày của cô, cùng Lâm Ấm chơi trò chơi, biến thành xem Trình Miểu bị chửi.
Tạ Cảnh Phi mấy ngày nay chưa có động tĩnh gì, Phó Tinh Thần cũng không sốt ruột, thúc giục cũng chưa thúc giục qua một lần.
Một tuần qua, mặt Trình Miểu ngày càng đen.
Đang là giữa hè, nhiệt độ không khí tăng lên không ít.
Phó Tinh Thần cầm quạt quạt liên hồi, chờ xem cảnh quay của Trình Miểu, di động đột nhiên vang lên.
Phó Tinh Thần nhìn thoáng qua, không tiếp.
Lâm Ấm ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Chị Thần Thần, điện thoại.”
Phó Tinh Thần sửa lại hình thức, đem quạt nhét vào tay Lâm Ấm, sau đó chạy đến nơi không có ai nghe điện thoại.
Mạc Văn Ngữ cứ theo lẽ thường: “Có một tin tức tốt, cùng một tin tức xấu, muốn nghe cái nào trước?”
“Như cũ.”
“Vậy nói tin tức tốt trước, bạn trai của cậu về nước rồi,” Mạc Văn Ngữ dừng lại, nhẹ “Hmm” một tiếng: “Tin tức xấu là, người bạn trai này cùng một cô gái khác lên đầu đề.”
Phó Tinh Thần phiền lòng, nhưng không nói ra.
“Thần Thần, có tý phản ứng đi——”
Mạc Văn Ngữ còn chưa nói xong đã dừng lại, “Đầu đề đã bị xóa bỏ.”
Ở hot search chưa tới ba phút, đã bị xóa sạch.
Phó Tinh Thần còn không kịp xem, cô đè đè ấn đường, “Tớ đã biết, cúp trước đây.”
Cái gì muốn nói đã nói, Mạc Văn Ngữ cũng không nói thêm nữa, lưu loát mà cắt đứt điện thoại.
Phó Tinh Thần mở đầu đề, quả nhiên không thấy được đề tài gì có quan hệ với Giang Dạ.
Cô nhích lại gần cây cột phía sau, mới vừa mở weibo, liền thấy được một tin nhắn ——
“Nhớ anh không?”
Còn nhớ anh?
Phó Tinh Thần: “Ha hả.”
Một lát sau, bên kia nhắm lại đây.
“Trước tiên đừng nói về vấn đề anh với Kỷ Dư An, nói đến vấn đề hôn môi của em cùng người đàn ông khác trước.”
Cách hơn mười giây, nửa câu sau lời nói: "Buổi tối chúng ta lại nói.”