Phó Tinh Thần đột nhiên nở nụ cười, đặc biệt nhẹ, mang theo trào phúng.
Cô còn tưởng rằng, Trình Miểu không thích Kỷ Thần Viễn, thích ai, cũng không phải là Hoắc Cận Sơ.
Vốn dĩ hai người không gặp nhau nhiều, số lần gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, cô thậm chí không thể nghĩ được lý do Trình Miểu thích Hoắc Cận Sơ.
Trình Miểu: “Cô nói xem, rốt cuộc anh ấy vì cái gì lại thích cô?”
Phó Tinh Thần nhích lại gần, không muốn nói chuyện, cũng không thể nói gì hơn.
Trình Miểu tựa hồ cũng biết mình không nghe được đáp án, nhẹ buông tay, vừa rồi muỗng quấy cà phê chạm vào ở thành ly, cà phê bắn ra vài giọt dừng ở mu bàn tay cô ta, có chút nóng, nhưng cô ta không có cảm giác gì, tiếp tục đi xuống nói: “Bị phong sát bị bôi đen đối với tôi kỳ thật đều không sao cả……”
Dừng một chút, “Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cuối cùng cô cũng không thể ở bên nhau với Hoắc Cận Sơ, tôi liền đặc biệt vui vẻ.”
Việc này cũng là việc duy nhất có thể làm cô ta vui vẻ.
Có người chỉ cần yêu từ cái nhìn đầu tiên, cô đối Hoắc Cận Sơ là như vậy, khả năng Hoắc Cận Sơ đối Phó Tinh Thần cũng như vậy.
Vòng đi vòng lại, cô ta liền trở thành đáy của chuỗi thức ăn.
Trình Miểu cảm thấy buồn cười, có chút tự giễu mà cắn môi, sau đó nghe được Phó Tinh Thần nói câu đầu tiên từ khi ngồi xuống: “Tuy rằng tôi cũng không biết lý do anh ấy thích tôi là gì, nhưng tôi lại biết lý do anh ấy không thích cô.”
Câu nói này Phó Tinh Thần có chút vòng vo, nhưng hoàn toàn có thể biểu đạt rõ ràng ý tứ của cô.
“Cô không xứng với anh ấy.”
Phó Tinh Thần không muốn nhiều lời với cô ta, nghe Trình Miểu nói nửa ngày, cô ngược lại cảm thấy ngọn núi đè nặng ở trong lòng đã bị dời đi, lúc này cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có, cô đứng lên, trước khi rời đi bỏ lại nửa câu sau lời nói: “Đương nhiên, tôi cũng không xứng.”
Ánh mắt Trình Miểu lóe lóe, còn chưa phản ứng lại, Phó Tinh Thần đã cầm túi đi ra quán cà phê.
Vì cái gì lại thích Phó Tinh Thần.
Trình Miểu trước kia đã hỏi qua Hoắc Cận Sơ, giống như thổ lộ bị cự tuyệt, khó hiểu lại không cam lòng.
Cuối cùng đương nhiên cũng không hỏi ra được.
Hoắc Cận Sơ cùng Phó Tinh Thần giống nhau, một chữ cũng không nói, khi rời đi sạch sẽ lưu loát.
Quán cà phê, Trình Miểu đưa tách cà phê lên miệng.
Cà phê hơi nómg, lướt qua cổ họng lưu lại chua xót, đôi mắt cũng chua sót, hình như cô cũng biết, nguyên nhân Hoắc Cận Sơ vĩnh viễn sẽ không thích cô.
Khả năng căn bản không phải vì Phó Tinh Thần, mà là bởi vì chính cô.
Qua hồi lâu, Trình Miểu mới nâng tay che mặt lại, có nước mắt từ khe hở ngón tay chảy ra, rất nhanh đã làm ướt mu bàn tay.
Không có cơ hội hối hận.
Đã quá muộn.
Phó Tinh Thần ra khỏi quán cà phê, dọc theo lối đi bộ đi được chục mét.
Hôm nay đường phố đặc biệt náo nhiệt.
Tốp năm tốp ba cặp đôi yêu nhau từ bên người cô lướt qua, khiến cô nhìn rất cô đơn.
Phó Tinh Thần cảm thấy không thích hợp, vừa muốn lấy di động ra xem ngày, tin nhắn Mạc Văn Ngữ đã gửi lại đây ——
“Ngôi sao nhỏ xinh đẹp, Lễ Tình Nhân vui vẻ!”
Phó Tinh Thần nhìn ngày, ngày thứ bảy của âm lịch.
Mấy ngày nay nhiều viêc, cô mới không chú ý tới.
Cô trả lời tin nhắn của Mạc Văn Ngữ, sau đó gọi cho Giang Dạ.
Chỉ vang lên một tiếng, đầu kia nhanh chóng tiếp nghe.
“Đang làm gì?”
“Mở họp.”
Phó Tinh Thần cũng chú ý tới bên kia yên tĩnh có chút quỷ dị, cô đem thanh âm đè thấp chút, “Mở họp anh nhận điện thoại làm gì?”
Bên kia trầm mặc vài giây, người đàn ông mới mở miệng nói câu: “Tan họp.”
Phó Tinh Thần: “……”
Cô rõ ràng không có ý này!
Một hồi lâu, Giang Dạ một lần nữa mở miệng: “Đã họp xong rồi.”
Phó Tinh Thần quay đầu lại nhìn toàn nhà cao chót vót ở phía sao, “Biết hôm nay là ngày mấy không?”
“Ngày kỷ niệm kết hôn.”
Phó Tinh Thần không nói nổi nữa: “……”
Đầu kia Cố tình, Giang Dạ lại hỏi: “Đang ở đâu?”
“Mới ra khỏi Hán Giang.”
“Tới khách sạn, anh dạy cho em đánh đàn dương cầm.”
Phó Tinh Thần đá hòn đá nhỏ dưới chân, “Anh tan tầm rồi sao?”
“Ừ.”
Bên kia truyền đến tiếng đóng cửa, Phó Tinh Thần mở miệng hỏi anh: “Buổi tối muốn ăn cái gì? Em mua nguyên liệu nấu ăn cho ạn ăn.”
Giang Dạ cười một tiếng, “Đem chính mình đưa lại đây là được.”
Phó Tinh Thần lười để ý đến anh, không nói hai lời, trực tiếp cắt đứt liên lạc.
Cắt đứt điện thoại, Phó Tinh Thần chậm rì rì mà trở về đi.
Ven đường thượng có không ít bán cô gái đang bán hoa, Phó Tinh Thần dừng lại, mua một cành hoa hồng.
Chỉ một cành, cô không mang quá nhiều tiền.
Hoa hồng còn mang theo sương sớm, để sát vào một chút, là có thể ngửi được mùi hương rất nhạt.
Mỗi một người đi qu, không ít cô gái tron ngực đều ôm một bó hoa hồng, so sánh mới thấy, Phó Tinh Thần cầm một cành hoa hồng đứng ở trong đám người, thật ra thấy được không ít.
Ngẫu nhiên còn sẽ có người tò mò mà nhìn qua, Phó Tinh Thần không để ý, siết chặt cành hoa hồng kia đi vào khách sạn.
Phía sau đầu, có tiếng nghị——
“Một người như vậy lại sống trong khách sạn tốt như vậy?”
“Thật lãng phí……”
Phó Tinh Thần: “……”
Hiện tại chủ khách sạn tốt như vậy, là chồng của cô.
Phó Tinh Thần tưởng tượng như vậy, tự tin hơn, sống lưng thẳng hơn không ít.
Phó Tinh Thần bước vào thang máy lêm đỉnh tầng, ra khỏi thang máy, cô nhận được tin nhắn của Tạ Cảnh Phi.
“Lễ Tình Nhân vui vẻ…… Thím nhỏ.”
“Chị cùng chú ba đêm nay có trở về không?”
“Không trở về thì không cần nói cho em.”
Vì thế Phó Tinh Thần không trả lời lại Tạ Cảnh Phi.
Đi được vài bước, cô dừng lại ở cửa phòng, giơ tay muốn gõ cửa, liền chú ý tới cửa vẫn đang mở hờ.
Trong phòng chỉ có ánh sáng của đèn tường, ánh sáng nhạt nhẽo lại nhu hòa.
Phó Tinh Thần đến gần cửa sổ thấy được bóng người Giang Dạ, cô xoay người giữ cửa nhẹ nhàng mà khép lại, tiếng “Cùm cụp” qua đi, người đàn ông quay đầu lại nhìn cô.
Sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, nhưng tầm nhìn đã rất thấp, Phó Tinh Thần bật đèn phòng, sau đó thay dép lê tiến vào, “Muốn ăn cái gì?”
Lúc cô lại đây không thấy được siêu thị, cho nên đồ gì cũng chưa mua.
Dù sao nếu không có gì bất ngờ, khách sạn sẽ có sẵn nguyên liệu nấu ăn.
Lại lui một vạn bước, nếu trong khách sạn cái gì cũng không có, bọn họ cũng có thể tạo ra.
Phó Tinh Thần cảm thấy ý nghĩ của mình đặc biệt toàn diện, mới vừa đi đến mở cửa tủ lạnh, đột nhiên bị Giang Dạ ôm lấy.
Tay anh dọc theo cánh tay cô đi xuống, sau đó cầm lấy tay cô, “Nào có ai tự mua hoa cho chính mình?”
Phó Tinh Thần thuận tay đưa hoa tới: “Mua cho anh.”
Giang Dạ không trả lời, qua vài giây mới nhận cành hoa hồng kia.
Phó Tinh Thần khẽ tựa vào lòng ngực anh, sau đó một cái tay mở tủ lạnh, “Vẫn chưa nói cho em anh muốn ăn cái gì?”
Tủ lạnh mới mở ra, lại bị Giang Dạ đóng lại, nụ hôn của anh đã hạ xuống, thanh âm rất nhẹ, mang theo một loại dịu dàng khó có thể nói rõ: “Em a……”
Phó Tinh Thần trốn đi, “Không cho…… Anh còn chưa có dạy em đàn dương cầm.”
Cô tùy ý dịch sang bên cạnh một bước nhỏ, vốn dĩ cũng không không trốn thật, kết quả Giang Dạ lại buông cô ra.
Phó Tinh Thần quay đầu nhìn anh, vừa vặn nhìn thấy Giang Dạ đem càn hoa hồng kia đặt ở đàn dương cầm, anh duỗi tay kéo cô, giong nói cùng âm thanh dương cầm hòa làm một.
“Hiện tại dạy.”
Phó Tinh Thần cảm thấy, chỉ cần người đàn ông này đánh đàn, có một loại mị lực, hấp dẫn đến mức cô không rời mắt được.
Tay cô dừng trên phím đàn, ánh mắt dừng ở trên người Giang Dạ, nửa ngày cũng không đàn xuống một âm.
Giang Dạ nghiêng đầu nhìn cô, ngón tay cùng động tác cũng không dừng lại, “Làm sao vậy?”
Phó Tinh Thần thuận miệng nói: “Quá nhanh.”
“…… Cái gì nhanh?”
Phó Tinh Thần đá anh, “Anh có thể đứng đắn một chút không?”
Khóe miệng Giang Dạ theo bản năng mà hướng lên trên, đôi mắt anh nửa tối nửa sáng, giống như bầu trời đêm sâu thẳm với ánh sao vỡ tan, rất sáng.
Phó Tinh Thần dứt khoát đưa tay xuống, mặt giữ nguyên chuyên tâm mà nghe anh đàn.
Qua vài phút, Phó Tinh Thần mở miệng hỏi anh: “Giang Dạ, đây là lần đầu tiên anh dạy người khác đúng không?”
Tưởng tượng như vậy, Phó Tinh Thần cảm thấy rất vui vẻ.
Có nhiều người năn nỉ Giang Dạ dạy cho……
Hiện tại tại nơi này anh đang cầm tay mà dạy cho cô.
Đây cũng có thể là lần cuối cùng.
Giong nói Phó Tinh Thần mới rơi xuống không lâu, âm thanh tiếng đàn dừng lại.
Tay Giang Dạ vẫn không thu lại, ngón tay tùy ý mà ở trên phím đàn, bị phím đàn đen trắng sấn đến tinh xảo.
Phó Tinh Thần nhìn chằm chằm vài giây, sau đó nghe được Giang Dạ trả lời: “Người thứ nhất anh dạy chính là Đường Ngộ.”
Vui vẻ vỡ tan.
“Tuy em không phải là người đầu tiên,” Phó Tinh Thần mới nâng mắt, Giang Dạ liền duỗi tay đem nắp dương cầm khép lại, anh ghé vào mặt Phó Tinh Thần khẽ hôn một cái, “Nhưng lần đầu tiên của anh, là cho em.”
Hô hấp cùng nhiệt độ tất cả đều dừng trên mặt Phó Tinh Thần, cô nàng đỏ lên, trong lòng ngọt ngào, nhưng lại vịt chết mà cái mỏ vẫn còn cứng khẽ hừ một tiếng: “Lần đầu tiên của anh, chẳng lẽ không phải cho tay phải sao?”
Giang Dạ không trả lời, ôm Phó Tinh Thần lên nắp đàn, Phó Tinh Thần duỗi tay kéo cà vạt của anh, nhẹ giọng hỏi: “Giang Dạ vì cái gì anh lại thích em?”
Vì cái gì lại thích?
Lý do có thể có rất nhiều, cũng có thể không có.
Giang Dạ đến bây giờ vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Phó Tinh Thần, bộ dạng của cô.
Cô gái nhỏ đôi mắt sạch sẽ sáng ngời, nổi lên tầng tầng lớp lớp ánh sáng, cô rõ ràng đang ngồi quy củ sau chiếc đàn, nhưng lại khiến tim anh phát ngứa.
Khả năng bởi vì đôi mắt kia.
Cũng có thể là bởi vì cô cười rộ lên trên mặt xuất hiện một lúm đồng tiền, rõ ràng như ẩn như hiện, lại có thể làm anh hãm sâu vào.
Giang Dạ không trả lời, nhẹ nhàng mà ôm lấy cô, sau đó ở hôn nhẹ lên cằm cô “Còn em thì sao?”
Phó Tinh Thần dương cằm nghĩ nghĩ, sau đó đem vài câu trong kịch bản áp dụng: “Bởi vì anh là Giang Dạ.”
“Học ai đấy?”
Phó Tinh Thần bị vạch trần cũng không cảm thấy xấu hổ,cô giơ tay đem ngũ quan tinh tế của Giang Dạ mà miêu tả một lần, đụng tới cằm anh, eo đột nhiên bị Giang Dạ sờ một chút.
Phó Tinh Thần sợ ngứa, cười trốn đi, mới vừa nghiêng người, giọng nói Giang Dạ vang ở bên tai cô: “Yêu anh sao?”
“Yêu chứ,” giọng nói Phó Tinh Thần âm mang theo ý cười đặc biệt rõ ràng, cô không trốn nụ hôn của anh, đem một chữ lặp lại: “Yêu yêu yêu yêu……”
Giang Dạ thấp thấp cười, “Yêu bao nhiêu?”
Phó Tinh Thần đưa cành hoa hồng cho Giang Dạ, Giang Dạ chỉ nâng mắt, cô nhanh tay thả lại, kéo mặt anh tới gần ngực trái của mình.
Tim đập một tiếng lại một tiếng, tựa như truyền từ lòng bàn tay người đàn ông truyền tới tay cô.