Tên khác: VỊ GIÓ HÈ
Càng ngày thì mọi người sống trong thế giới này càng làm việc điên cuồng, mục nát, thối rữa, không còn tính người, nhưng duy nhất chỉ có anh vẫn luôn tỉnh táo, dịu dàng, không nhuốm chút bụi trần. Con đường phía trước dù có khó khăn, nhưng anh vẫn là phong cảnh đẹp nhất trong cuộc đời của em.
- ----
Năm ấy, Chu Lạc học lớp 12, là niềm hy vọng của toàn bộ trấn Thanh Thuỷ. Cậu học giỏi nhất trấn, lại được giáo dục tốt. Cả cái trấn vùng núi này chưa từng có ai đậu được đại học ở thành phố lớn. À không, chính là chưa từng có ai đậu đại học. Cho nên, Chu Lạc chính là niềm tự hào của tất cả bọn họ.
Nói như vậy, cũng có thể tưởng tượng được sự nhỏ bé và lạc hậu của trấn Thanh Thuỷ đến mức nào. Vì nhỏ bé, cho nên bất cứ chuyện gì, chuyện nhà ai cũng đều được đem ra bàn tán đến lúc tất cả mọi người đều tường tận thì mới hài lòng. Vì lạc hậu, cho nên tư tưởng của những con người ở đó đối với những vấn đề về đạo đức và luân lý đều vô cùng cay nghiệt.
Người được khảo nghiệm nhiều nhất ở đó chính là Nam Nhã.
Cô là một cô gái trẻ, làm chủ một tiệm may sườn xám trong trấn, đã có chồng và một cô con gái nhỏ 3 tuổi. Cô từ trong miệng mọi người chính là một cô gái lẳng lơ, mất nết. Tại sao nói cô lẳng lơ? Bởi vì cô luôn mặc những bộ sườn xám bó sát người tôn lên những đường cong hoàn mỹ của cơ thể sao? Tại sao nói cô mất nết? Bởi vì những người đàn ông không quản được nửa thân dưới, ve vãn không được nên quay ra nói cô dụ dỗ sao?
Chu Lạc bắt đầu chú ý đến sau một lần thấy cô bị chồng đánh, cũng vô tình nhìn thấy thân thể của cô khi bị chính người chồng của mình c.ư.ỡ.ng b.ứ.c. Tâm tình của chàng trai đến tuổi dậy thì bắt đầu rạo rực. Ban đầu chỉ là sự kích thích của dục vọng, nhưng về sau, tình cảm của cậu dành cho cô đã vượt xa ranh giới đó...
Bình luận truyện