Trương Thanh Lí hơi bối rối nói: "Cậu viết đi, tớ kẻ ô ở bên cạnh."
Nói xong cầm thước thẳng ở bên cạnh lên kẻ. Hai người cùng làm, nhưng không ai liên quan đến ai.
Những bạn nữ khác thỉnh thoảng chạm vào Trương Thanh Lí, người sau lại liên tục đụng vào Chu Lạc, lúc thì Trương Thanh Lí phải giải thích với Chu Lạc, lúc thì đỏ mặt đuổi đánh bạn học.
Chu Lạc vẫn luôn im lặng.
Đám học sinh nữ kia cũng không biết nhìn sắc mặt, không biết kiềm chế, lại để Trương Thanh Lí đụng vào người Chu Lạc.
Chu Lạc lên tiếng giọng nói đã không còn kiên nhẫn: "Còn làm loạn thì không viết nữa."
Trương Thanh Lí đỏ mặt, hét lên: "Khương Băng Băng, các cậu đừng làm loạn nữa."
Lần này là tức thật.
"Có làm loạn đâu, là nhiều người nên không cẩn thận đụng vào thôi."
Cuối cùng đã yên tĩnh, nhưng chỉ được một phút lại có người đụng vào Trương Thanh Lí, cô bé lại đụng vào người Chu Lạc.
"Cạch" Chu Lạc ném phấn vào bảng, một vết trắng hiện lên, còn phấn viết đã bắn đi rất xa.
Trương Thanh Lí hoảng sợ, các bạn nữ còn lại đều im lặng.
Chu Lạc đen mặt ra khỏi phòng học.
Các cô gái giúp đỡ Trương Thanh Lí như vậy chỉ có đồ ngốc mới không nhìn ra được. Thích một người chính là như vậy, chỉ cần chạm một chút vào cơ thể, trong lòng đã có thể nở hoa. Nhưng không hề biết nếu đối phương không có tâm ý, thì chỉ cảm thấy khó chịu bực mình.
Chu Lạc chẳng có tình cảm với Trương Thanh Lí, cũng chẳng có ý tứ với bất cứ ai trong trường này.
***
Không bằng Nam Nhã!
Đó là suy nghĩ đầu tiên của Chu Lạc khi ra khỏi lớp.
Chu Lạc nghĩ đến Nam Nhã lại cảm thấy trong lòng ngột ngạt.
Cậu nghĩ đến vẻ dịu dàng, sự lạnh lùng, mềm mại, sắc bén của cô; cũng nghĩ đến dòng nhạc Rock and Roll, tập thơ nhỏ, chiếc sườn xám của cô; thậm chí nghĩ đến chuyện cô không tha thứ; cảm thấy người phụ nữ như vậy mới được xem là thú vị, nhưng cậu không thể chạm vào được chút nào.
Chu Lạc đến thư viện, tìm được tập thơ giấu trong góc, mượn về.
Tiện tay lật, nhìn thấy nhà thơ Tây Ban Nha, Angel Gonzalez viết bài "Đó là yêu".
"Tôi nói với nàng:
-Đôi mắt của em khiến anh xúc động say mê.
Nàng nói:
-Anh thích đôi mắt này hay là hàng lông mi quanh nó?
-Đôi mắt.
Tôi không do dự trả lời.
Nàng cũng chẳng chút đắn đó đặt đôi mắt của mình lên trên đĩa đưa cho tôi, sau đó mò mẫm rời đi."
Yêu là gì? Chàng trai cô gái mười sáu mười bảy tuổi thường tự hỏi nhưng không bao giờ giải được câu đố này.
Là ánh mắt khi truyền qua trang giấy, hay là câu nói cố lên khi chơi bóng rổ? Là một nụ cười tôi dành cho bạn, hay là khi bạn lén nắm tay tôi? Là Elizabeth và Mr. Darcy, hay là Romeo và Juliet? Là ngày qua ngày bình lặng yên ả, nước chảy đá mòn? Hay là điên cuồng chiếm đoạt, sống chết vì yêu?
Đáp án bài thơ đưa ra lại đơn giản như thế.
Chính là lấy bộ phận trên cơ thể ta mà người yêu nhất, đem tặng cho người. Phần còn lại vẫn thuộc về chính ta.
Nhìn lại bài thơ đọc ngày hôm đó, nữ nhà thơ người Italy, Patrizia Valduga – "Sự cám dỗ."
Tất cả tập thơ này đều là như vậy, thẳng thắn, trần trụi, chấn động, xé rách lớp mặt nạ, vạch trần bản chất sâu kín về tình dục, tình yêu, cái chết, sự thối nát, xấu xí, hư vô của nhân tính con người.
Chu Lạc mở rộng tầm mắt, vui vẻ xem hết tập thơ, có một loại cảm giác qua màn sương mù đêm, thời kì trưởng thành đột nhiên nhìn thấy ánh sáng.
Cậu nhận ra chỉ vì tập thơ này mà định nghĩa hành vi của Nam Nhã là "không đứng đắn" thật buồn cười biết bao, hôm nay xem lại mới biết bản thân mình ngu dốt, nông nổi đến mức nào.
Nhưng cậu càng phấn chấn hơn, dường như khi xem xong tập thơ quý giá của Nam Nhã, cậu đã xuyên không và thời gian trao đổi tư tưởng với cô, gần cô thêm một chút.
Rất có ý nghĩa đó.
Chu Lạc nghĩ, có lẽ Nam Nhã không thuộc về trấn nhỏ này, hay nói đúng hơn cô không thuộc về thời đại này. Linh hồn của cô nên thuộc về thế giới của một trăm năm sau.
Chu Lạc nằm trên giường, kích động vui vẻ, cho đến khi đêm đã khuya, đám dế ngoài cửa sổ cũng đã đi ngủ, cậu mới ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trước khi đến trường, Chu Lạc lượn qua nhà trẻ của Uyển Loan, tâm trạng rất tốt tựa vào cửa như thần giữ cửa. Nam Nhã đưa Uyển Loan đi học nhìn thấy cậu, vẫn coi cậu là không khí.
Chu Lạc cũng không để ý, khom lưng trước mặt Uyển Loan, đưa bàn tay trống trơn cho cô bé, búng một cái tách, trong tay hiện ra hai que kẹo, Uyển Loan "oa" một tiếng, tròng mắt xoay tròn nhìn cậu. Trái tim Chu Lạc mềm mại, nếu Nam Nhã cũng dễ dỗ như vậy thì tốt quá.
Nam Nhã khẽ cười với con gái, Uyển Loan nhận lấy kẹo, nói rõ ràng: "Cám ơn anh Chu Lạc."
"Tạm biệt mẹ."
Nam Nhã nhìn theo Uyển Loan đi vào lớp.
Chu Lạc đứng dậy, lại biến ra một que kẹo, cười nói: "Để lại cho chị cây này."
Không ai đánh người đang cười, tối hôm qua cậu đã giác ngộ được chiêu này.
Mặt Nam Nhã không hề thay đổi: "Mặt dày." Nói xong, cô xoay người bước đi.
Chu Lạc bị cô mắng lại cảm thấy dễ chịu, lẽo đẽo theo phía sau, không biết xấu hổ nói: "Gần đây, trải qua kiểm điểm khắc sâu, kiểm điểm rồi lại kiểm điểm, em đã nhận ra hết thành kiến, ngu muội và sai lầm của mình rồi. Em đã mượn tập thơ chị quyên tặng, quả thực là tinh thần được rửa tội, chị nhìn em có cảm thấy em đã sáng sủa hẳn lên không. Không nhìn cũng không sao, em nói cho chị nghe. Tập thơ kia viết rất hay, nhưng em đọc không hiểu. Nếu không, chị giải thích cho em một chút nhé hoặc là chúng ta tìm thời gian nghiên cứu thảo luận."
Nam Nhã dừng lại, khuôn mặt căng thẳng: "Chu Lạc."
"Vâng." Chu Lạc lập tức đáp lại.
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì đây?"
"Nghiên cứu học hỏi mà." Chu Lạc vô cùng nghiêm túc, "Nghe nói chị thích văn học, chị lại học khóa trên cùng trường trung học với em, chúng ta không thể bàn luận nghiên cứu sao? Giao lưu nhiều hơn mới có thể nâng cao tiến bộ đàn chị Nam Nhã ạ."
Đàn chị...
Cậu vô lại, nhưng cô cũng rất bình tĩnh.
Nam Nhã phớt lờ, đi thẳng về phía trước. Chu Lạc như một chiếc kẹo cao su bám theo cô rẽ qua từng ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ xanh tươi, hoa nở trên người cô, còn cậu là một con ong mật.
"Này, đàn chị, chị thích thơ của ai vậy? Em thích Walt Whitman, còn chị?"
Vẫn phớt lờ.
"Em thích nhất bài...à, "Thuyền trưởng! Thuyền trưởng của tôi!" đó."
Cô vẫn không thèm để ý.
"Câu thơ tiếp theo là gì nhỉ? À, thuyền trưởng! Thuyền trưởng của tôi!" Cậu nói linh tinh, "Giăng buồm mang tôi ra biển khơi ngăn sóng cuốn theo chiều gió..."
Nam Nhã không thể nhịn được nữa: "Thuyền trưởng, thuyền trưởng của tôi, hành trình hiểm ác đáng sợ của chúng ta đã chấm dứt, thuyền của chúng ta bình an vượt qua sóng to gió lớn, phần thưởng chúng ta tìm kiếm đã giành được trong tay."
"À, hóa ra là như vậy, chị thuộc hết sao? Sau đó, sau đó là gì nhỉ?"
Cô lại phớt lờ, có lẽ là nhìn ra thủ đoạn của cậu.
"Chị cũng không nhớ rõ phía sau sao?"
Phép khích tướng cũng không ăn thua.
"Chờ em đọc lại rồi thảo luận tiếp. Chị mua tập thơ kia ở chỗ nào, thơ bên trong rất hay, em cũng muốn mua một quyển."
Không để ý.
"Bài nào em cũng thích, chị thích bài nào vậy?"
Vẫn không để ý.
"Em cảm thấy bài thơ "Chuyện phiền muộn" của nhà thơ Gottfried Bain, người Đức rất có ý nghĩa." Cậu thao thao bất tuyệt, bắt đầu đọc bài thơ.
"Ví dụ như không hiểu tiếng Anh
Lại nghe nói có một cuốn tiểu thuyết trinh thám rất hay
Không dịch ra tiếng Đức,
Ví dụ như trời nóng thấy một cốc bia
Lại không thế mua được."
Cậu trai trẻ và người phụ nữ có gia đình cách nhau một khoảng, một lạnh một nóng, sóng vai đi trong ngõ đá được nắng mai chiếu xuống, cô mặc bộ sườn xám hồng nhạt, cậu mặc bộ đồng phục màu xanh, cô không nói lời nào, cậu khẽ ngâm thơ.
Ngâm được một nửa, hơi ngập ngừng: "Chuyện phiền muộn nhất..."
Là...
Là cái gì?
Hình như cậu quên mất rồi.
Cậu vò đầu bứt tai, nhíu mày đau khổ nghĩ: "Là..."
"Chuyện phiền muộn nhất." Cô thản nhiên tiếp lời,
"Được mời làm khách
Nhưng nhà mình im lặng hơn
Cà phê nhà mình thơm hơn
Bạn không muốn nói chuyện vu vơ.
Chuyện phiền muộn nhất: Không..."
Chu Lạc đột nhiên ngắt lời: "Chuyện phiền muộn nhất: muốn cứu vãn tình bạn nhưng đều thất bại, giải thích với cô ấy mà không nhận được sự tha thứ, lại hận chẳng thể đảo ngược thời gian."
Phòng ngừa kĩ đến vậy mà vẫn để cho cậu thực hiện được.
Nam Nhã im lặng.
Chu Lạc liếc trộm cô.
Cô vừa suy nghĩ, sợi tóc bị gió thổi dính vào trán, ánh mặt trời chiếu vào thành màu vàng.
Cô liếc cậu, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt căng thẳng mà chờ đợi của cậu, trong mắt tràn đầy sự áy náy, khuôn mặt cậu thiếu niên sạch sẽ lại tươi mát, giống như không khí trên ngọn núi buổi sáng.
Nam Nhã tiếp tục bước đi, trong lòng khẽ thở dài, dù sao vẫn chỉ là một cậu nhóc.
Đến lối rẽ, Nam Nhã khẽ nói: "Nếu không đi, sẽ bị muộn học đấy."
Vừa nghe giọng là biết cô chấp nhận làm hòa rồi. Sự buồn bực trong lòng Chu Lạc trở thành hư không, hỏi: "Đàn chị, có mấy bài thơ em thực sự không hiểu, lần sau có thể thảo luận với chị không?"
Nam Nhã không nói gì, mấy phút sau mới khẽ "ừ".
Chu Lạc nhảy cao lên như con khỉ, nụ cười lan tỏa khắp mặt: "Vậy em đi học đây."
Nói xong vẫn chưa đi, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Nam Nhã, vẻ mặt xán lạn chờ đợi thông qua.
Nam Nhã bất đắc dĩ, coi như cô không còn cách nào: "Đi đi."
"Tạm biệt đàn chị." Cậu chạy vội vào trong ngõ nhỏ, vừa chạy vừa thỉnh thoảng quay đầu lại, lớn tiếng hét với cô: