Trên đầu Chu Lạc đổ đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng, vung tay vắt áo khoác đồng phục lên vai. Cậu rít một hơi thuốc thật sâu, khói thuốc còn chưa xuống đến cổ họng, Trần Quân đã cướp đi nửa điếu còn lại trong tay cậu: "Đưa đây."
Trần Quân hút hơi mạnh, suýt chút nữa bị sặc, tay run lên, bắn tàn thuốc ra, bay vào áo khoác đồng phục của Chu Lạc.
Chu Lạc vẩy áo, phủi sạch tàn thuốc.
Chập tối mùa thu hơi lạnh, nhưng vừa chơi bóng trong tiết thể dục cuối cùng xong, cả người đều toàn mồ hôi, tàn thuốc rơi trên ngón tay ướt sũng, không thể gạt đi được.
"Sợ mẹ cậu phát hiện à?" Trần Quân nhả khói, cố tình bôi thêm vào áo cậu.
Chu Lạc liếc cậu ta, đôi lông mày rậm hơi nhếch lên: "Cậu có gan thì đến trước mặt mẹ cậu hút đi."
Trần Quân cười ha ha: "Cậu không dám sao tớ dám chứ?"
Chu Lạc gạt tóc dính vào trán lên đầu, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi.
Trần Quân đập vai Chu Lạc, trả lại thuốc cho cậu: "Trả cậu này."
Trần Quân mừng rỡ, rít mấy hơi cuối cùng, lông mày rung rung: "Này, cậu có nghe nói chuyện kia không? Dương Tiểu Xuyên và Sử Giai Lệ...cái kia cái kia ấy."
Ánh mắt Chu Lạc di chuyển đến mặt cậu ta: "Sao cơ?"
"Cậu nói xem? Xảy ra quan hệ rồi, ngủ với nhau đó."
Chu Lạc sửng sốt: "Bọn họ dám..."
"Đúng vậy, lá gan quá lớn." Trần Quân chậc lưỡi, "Sau khi làm chuyện này Dương Tiểu Xuyên cũng trở nên khác lạ ở trước mặt bọn mình, thường xuyên lạm dụng khoe khoang, dường như bản thân tài trí hơn người."
Một đám học sinh tan học rượt đuổi nhau chạy qua, Trần Quân nhanh chóng ném thuốc đi, ngậm miệng.
Gió núi hơi lạnh, Chu Lạc lại mặc áo khoác đồng phục vào, quẳng cặp sách lên vai, đi theo bậc thang xuống chân núi.
Đi ngang qua một hồ sen, gió thu thổi mang theo mùi hương từ lá sen, không hiểu sao trong lòng Chu Lạc hơi kích động. Tình dục, ở tuổi bọn học chỉ dám tưởng tượng chứ không dám làm. Người lớn nói đây là chuyện nhơ nhuốc, bẩn thỉu, nhục nhã và hèn mọn. Nhưng đám thanh niên bọn họ lại cảm thấy đó là chuyện thật huyền bí, hấp dẫn, mị hoặc.
Chỉ có thể trao đổi bằng ám hiệu, một ánh mắt nói bộ ngực của ai trổ mã, một cái nhíu mày ám chỉ mông ai trở nên nẩy nở; học sinh nữ cũng có ám hiệu ngầm của mình, yết hầu ai nhô lên cao, giọng nói ai trầm khàn, quần ai đột nhiên nổi một cục ở giữa.
Xung quanh mỗi người đều mang theo lớp cửa sổ giấy mỏng manh.
Nhưng khi Dương Tiểu Xuyên và Sử Giai Lệ đâm thủng lớp giấy này, không chỉ là đâm thủng mà còn xé vụn nó.
Chu Lạc không thể tưởng tượng được mỗi ngày những người bạn ngồi cùng lớp học với cậu ấp ủ trong lòng sự trần trụi gặm nhấm đi gặm nhấm lại là bộ dáng gì, thậm chí bọn họ còn làm loại chuyện này, cậu nhìn thấy loại chuyện này bên ngoài cửa sổ dưới cây hoa phượng vĩ. Nghĩ đến chuyện thiếu nam thiếu nữ cùng tuổi đã phá bỏ cấm kỵ làm đến mức độ này, cả người Chu Lạc cảm thấy kích thích, còn mơ hồ có cảm giác nóng lòng muốn thử.
Trần Quân vẫn oán giận: "Cậu không biết bộ dáng đó của Dương Tiểu Xuyên đâu, nói cái gì sau khi đã làm chuyện đó cậu ta chính là đàn ông, bọn mình không có tư cách nói chuyện khiến tớ tức đến phát điên, nhìn thấy là muốn đánh."
Chu Lạc hừ một tiếng: "Vô vị."
"Nếu tớ là cậu, tớ sẽ dỗ dành Trương Thanh Lí làm một trận."
Chu Lạc quay ngoắt đầu lại:"Cậu nói cái gì?"
"Trương Thanh Lí thích cậu, cậu không nhìn ra sao? Bộ dáng của cậu ấy cũng được, chỉ hơi đen thôi, cậu..."
"Đầu cậu không bình thường à?" Chu Lạc nói.
Trần Quân tiếc nuối: "Chả có cô gái nào thích tớ, nếu không tớ đã sớm dỗ lên giường rồi, làm gì đến lượt Dương Tiểu Xuyên khoe khoang trước mặt tớ chứ."
Trần Quân nói mấy bạn học đã hẹn nhau đánh cho Dương Tiểu Xuyên một trận, hỏi Chu Lạc có đi không, Chu Lạc cảm thấy bọn họ vô cùng nhàm chán, nói phải đi về học bài.
Chu Lạc xuống núi, một mình đi vào trong ngõ, thầm nghĩ bọn con trai tuổi này đúng là sói, trong đầu toàn ý nghĩ lưu manh xấu xa. Lại nghĩ đến mình, không phải cậu cũng là người như vậy sao, nằm mơ muốn nuốt Nam Nhã vào trong bụng.
Nghĩ như vậy, Chu Lạc lại hơi vui vẻ.
Chậc, lưu manh thì lưu manh đi.
Chu Lạc bước nhanh hơn, chạy xuống núi.
Phố chính là nơi có địa hình thấp nhất trong trấn Thanh Thủy, như bánh ngọt đảo ngược tầng dưới cùng, phía sau một loạt cửa hàng là sườn núi bóng cây, tầng trên cùng là tường thấp và các con ngõ nhỏ.
Khi Nam Nhã chuẩn bị đóng cửa sau, lại nghe thấy tiếng ầm của vật rơi xuống, Chu Lạc từ bên trên nhảy xuống, phủi lá cây dính trên đít quần, ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn cô.
Nam Nhã: "..."
Nam Nhã muốn đóng cửa, Chu Lạc nhanh chóng chạy vào trong đẩy cửa. Nam Nhã cũng dùng sức không chịu cho cậu đi vào. Chu Lạc đẩy mạnh khe hở cửa, luồn được tay vào trong, lưu manh nói: "Aiz đau, nếu chị không mở ra em kêu lên đó."
"Cậu ra ngoài!"
"Aiz! Đau ~" Chu Lạc bắt đầu kêu to.
Người đi giày chỉ sợ người chân không, người biết lẽ phải chỉ sợ kẻ xấu, dù sao Nam Nhã cũng không muốn bên cạnh nghe thấy, đen mặt bỏ tay ra.
Chu Lạc vui vẻ ra mặt, chen vào cửa, tay không đau, chân cũng không đau, niềm nở đóng cửa sau cho cô.
Nam Nhã như nhìn một kẻ bị thần kinh: "Chu Lạc, học sinh tốt không làm chuyện xằng bậy."
Chu Lạc cười: "Chỉ cần thành tích tốt, bộ dạng tốt. Đức trí thể mĩ lao (*), chiếm trí là tốt rồi."
(*) Đạo đức, trí tuệ, thể thao, mĩ thuật, lao động
Cậu khua môi múa mép, nhưng sắc mặt cô vẫn không hề thân thiện: "Cậu ra ngoài, tôi không muốn để người khác thấy lại bàn tán, đối với cả cậu và tôi đều không tốt."
Cô muốn đi mở cửa, Chu Lạc nhanh nhẹn lắc mình đẩy tay cô ra, ngăn ở cửa sau, bất mãn: "Nói lời ong tiếng ve gì chứ? Hai chúng ta trong sạch. Hơn nữa, chị còn sợ ánh mắt của người khác sao, em nghĩ chị không cần nữa chứ."
Nam Nhã liếc cậu, ảm đạm cười: "Phép khích tướng của cậu thật vụng về. Tôi thực sự không cần, nhưng tôi cũng sẽ không mặc kệ cho mình trở thành bộ dáng kia."
Chu Lạc nhíu mày: "Mặc kệ thế nào chứ. Nói cái gì cũng không được sao?"
Nam Nhã nói: "Chu Lạc, tôi không rõ có phải vì lần trước thất bại nên cậu càng có thêm sức lực hay không, cậu còn rất trẻ, yêu thích hay yêu mến một người là muốn kéo người đó về phe mình làm bạn, tôi hiểu chứ, nhưng cậu và tôi không giống nhau, tôi có rất nhiều chuyện phải lo lắng, tôi cũng không cần bạn bè. Cậu chạy đến chỗ này, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, thì người ngoài cũng sẽ suy nghĩ phức tạp. Nếu chuyện bị lộ ra, cho dù cậu có một nghìn cái miệng cũng không thanh minh được. Có lẽ cậu có dũng khí đối mặt, nhưng tôi không muốn rơi vào vũng nước đục này. Cậu có nghĩ tới mẹ cậu sẽ đối xử với tôi thế nào không? Cậu cũng không muốn tôi rơi vào tình cảnh khó xử đó chứ? Đến lúc đó quan hệ bị vạch trần, trong vòng nước xoáy ấy, tôi và cậu đối mặt với nhau như thế nào đây? Cầu mong sẽ giấu diếm được không bị lộ ra sao? Vậy sẽ càng thêm hổ thẹn. Cậu cũng không hi vọng phát triển như vậy chứ?"
Chu Lạc ngẩn người, nhanh chóng bình tĩnh trở lại, cậu thực sự rất xúc động, cô lý trí làm rõ, cậu chịu thua rồi, nhưng cậu không muốn từ bỏ:"Em tôn trọng tất cả những điều chị nói. Thật đấy, đàn chị, nhưng có một chỗ chị sai rồi."
"Hả?"
"Chị nên nói với em, "Chu Lạc, cậu không được phép rêu rao, không được phép để cho người khác phát hiện, không được phép mang lại phiền phức cho tôi, nếu không chúng ta sẽ đoạn tuyệt." Chị nên nói như vậy, chứ không phải ngay từ đầu đã đẩy em đi, có đúng không? Chị để ý đám người bị bệnh thần kinh trong trấn làm gì, chị tự chụp cho mình một cái lồng, bọn họ sẽ không nói chị sao? Có phải em không đến bọn họ sẽ không bàn tán về chị nữa?" Chu Lạc thấy cô không nói được lời nào, tiếp tục nói: "Hơn nữa, em cũng không phải là người không hiểu chuyện, đúng không? Nếu không nghĩ cho chị, không phải em đã đi từ cửa trước chứ không phải cẩn thận đi cửa sau sao? Nếu em thật sự bị điên, chỉ để ý đến mình không để ý đến chị, em sẽ gõ cửa xông vào, lớn tiếng gọi đàn chị, xông thẳng vào luôn, đúng không?"
Nam Nhã im lặng.
Qua một lúc, cô hỏi: "Cậu chạy tới đây làm gì?"
Lúc này Chu Lạc mới cười nói: "Không phải chị đồng ý rồi sao?"
"Tôi đồng ý gì chứ?"
"Đàn chị, chị đồng ý nếu em có vấn đề không hiểu có thể hỏi chị mà. Em mang sách đến rồi, chẳng lẽ để cho em đi một chuyến tay không?"
Nam Nhã không biết lấy gì chống đỡ, chỉ trách ngày ấy nhất thời mềm lòng.
"Hỏi gì?"
Chu Lạc làm như thật bỏ cặp sách xuống, nhìn không gian cách máy may chật hẹp, không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra lần trước ở trong này, trong lòng cũng xấu hổ, vì thế vém rèm lên chạy ra đằng trước.
Rèm cửa trong cửa hàng đã được kéo xuống hơn nửa, chỉ còn tấm rèm trước cửa ra vào chưa đến nửa mét chưa được kéo xuống, ánh chiều tà chiếu xuống mặt đất, phần còn lại đã tối om.
Chỉ còn một ngọn đèn trên quầy, sổ sách, bản thiết kế, vải vóc, hàng mẫu linh tinh gì đó trên mặt bàn, đã được thu dọn ngăn nắp sạch sẽ.
Chu Lạc để cặp sách xuống mặt đất, Nam Nhã từ sau rèm đi ra, ngồi vào bên cạnh quầy, mở sổ sách nói: "Cậu có mười lăm phút, đối chiếu sổ sách xong tôi phải đi đón Uyển Loan."
"Đủ đủ rồi, khả năng nhận thức của em rất cao."
Chu Lạc kéo ghế ra ngồi đối diện với cô, muốn nói gì đó, Nam Nhã lại nhíu mày ngẩng đầu hỏi: "Cậu hút thuốc?"
Đầu óc Chu Lạc còn mê man, mở miệng, một giây sau, gật đầu.
Cậu không muốn giấu diếm cô chút nào.
Nam Nhã dường như cũng bất ngờ vì sự thành thật của cậu, nghĩ đến cậu sẽ giải thích hoặc nói dối, nhất thời không nói được lời nào, qua mấy giây tiếp tục hỏi: "Mẹ cậu có biết không?"
Chu Lạc ngậm chặt miệng, từ từ lắc đầu. Vốn tưởng rằng cô muốn giáo huấn cậu, ai ngờ cô không nói gì, chỉ cúi đầu đối chiếu sổ sách. Bên trong u ám, dưới ngọn đèn gương mặt cô trắng nõn, cổ và tay cũng thế.
Chu Lạc nhớ tới giấc mơ đêm đó, nhớ tới Nam Nhã trong mơ, vì thế hỏi: "Chị hút thuốc à?"
Nam Ngã dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu: "Cậu nghĩ sao?"
"Không biết."
"Không biết?"
Chu Lạc ậm ờ nói: "Em nghĩ chị sẽ không nghe The Beatles, ai ngờ lại được mở rộng tầm mắt."
Nam Nhã nở nụ cười, nghiêm túc nói: "Ý cậu là tôi trong ngoài không đồng nhất, nên sẽ hút thuốc?"
Chu Lạc phản ứng vô cùng nhanh: "Này! Em không nói trong ngoài không đồng nhất nhé."
"Vậy thì nên hút thuốc rồi."
"Chị có muốn thử không?" Chu Lạc nói, làm bộ dạng lưu manh, cũng không biết lấy can đảm ở đâu, lấy ra một điếu thuốc và bật lửa từ trong cặp sách, nghiêng người chống tay lên quầy, một tay cầm bật lửa, tay kia đưa thuốc cho cô.
Ánh mắt cậu đen như vực sâu, hơi cười khiêu khích nhìn cô.
Nam Nhã nhìn thẳng vào cậu, cậu cũng tiến thêm đối mặt, cuối cùng cô thu lại vẻ mặt, giành lấy thuốc trong cậu, để sang bên cạnh, xua đuổi nói: "Không có việc gì mau đi đi."
Cậu trai ngang ngược này thực sự là người nhìnthấy ngày thường sao, chỉ sợ người trong trấn, cha mẹ, thầy cô giáo và bạn họccũng không biết cậu có mặt này. Cũng phải, mỗi ngày đều đối mặt với mấy ngườiđó, liệc có mấy ai sống đúng với những gì mình thể hiện ra chứ? Có lẽ tất cả đều là vỏ bọc mà thôi.