Tiểu Nam Phong

Chương 17



Buổi trưa trước khi đi học Chu Lạc ra cửa hàng băng đĩa, đúng lúc Lâm Quế Hương phải đi đưa đồ, dặn cậu trông coi cửa hàng tạp hóa, chờ bà trở về rồi đi học, Chu Lạc đồng ý.

Cậu vừa nghe nhạc vừa làm bài tập, chợt nghe thấy tiếng của Uyển Loan: "Không có ai ở trong cả."

Chu Lạc lập tức ném bút xuống chạy sang bên cạnh, nhìn thấy cô bé và Nam Nhã ở bên cạnh, cậu kiềm chế sự vui sướng trong lòng, đến gần trước mặt Nam Nhã, nghiêm túc nói: "Muốn mua gì?"

Nam Nhã liếc nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt của cậu, bình tĩnh cúi đầu, lắc tay Uyển Loan.

Giọng nói giòn giã của Uyển Loan vang lên: "Lãng vị tiên".

(*) Một loại khoai tây chiên của TQ tương tự như Poca bên mình

"Mấy gói?"

"Hai gói." Uyển Loan nói xong, đưa tiền cho cậu.

Chu Lạc nhận lấy tiền, xé hai gói xuống cho cô bé, lại cho thêm một que kẹo.

Uyển Loan chớp mắt: "Anh Chu Lạc, em không muốn kẹo que."

Chu Lạc nói: "Đây là anh cho em."

"Vâng, cám ơn anh." Uyển Loan nói xong, từ từ tháo cặp sách hình con bọ rùa ở phía sau lưng xuống, lấy ra một quyển vở nhỏ, đôi tay bé nhỏ từ từ mở vở ra, nhặt lấy một bông hồng nhỏ ở bên trong, kiễng chân đưa cho cậu, "Anh Chu Lạc, em tặng anh."

Chu Lạc ngẩn người, định từ chối, nhưng lại hiểu ra cô bé không thể lấy không kẹo que của cậu, vì thế mới tặng cậu một bông hồng nhỏ.

Chu Lạc nhận lấy cười: "Cám ơn."

Chu Lạc để bông hồng nhỏ kia lên quyển sách, đi theo Nam Nhã vào cửa hàng băng đĩa, Uyển Loan đứng ở cửa vui vẻ ăn lãng vị tiên.

Nam Nhã đi qua, đưa chiếc túi cầm trong tay cho cậu: "Này."

"Cái gì vậy?" Chu Lạc cười hì hì, lấy từ trong túi ra một chiếc áo len màu đen, đơn giản mà đẹp mắt, sờ vào vô cùng mềm mại.

Ánh mắt Chu Lạc sáng rực: "Tặng cho em?"

"Tặng?" Nam Nhã nói, "Không phải cậu sống chết muốn có sao?"

Chu Lạc cũng không tranh cãi với cô, nhanh chóng cởi áo khoác, mặc áo len vào, lập tức cảm thấy ấm hẳn lên, cỡ vừa vặn, kiểu dáng cũng đẹp.

"Chị đan à?"

Ánh mắt Nam Nhã nhìn ra bên ngoài: "Tôi nào có thời gian chứ? Khi nhập hàng bảo người ta mang đến."

Chu Lạc lại suy nghĩ chất lượng rất tốt, vừa nhẹ vừa mềm mại vừa giữ ấm, không giống như có thể mua được, vậy tay nghề cũng phải rất cao, hỏi: "Chất liệu gì vậy? Cotton? Len? Sợi tổng hợp polyester?"

Nam Nhã nói: "Không biết. Quên hỏi rồi."

Chu Lạc hỏi: "Bao nhiêu tiền? Nếu đã nhờ giúp đỡ, em phải trả tiền cho chị."

"Hai mươi tệ."

"Rẻ vậy sao?"

"Nhập hàng nhiều nên được giảm giá."

Chu Lạc đưa tiền cho cô, Nam Nhã cũng không nói nhiều nữa, xoay người đi chọn băng. Chu Lạc hạnh phúc mặc áo khoác, chỉnh lại cổ áo len màu đen, trong chớp mắt nhìn thấy Uyển Loan vẫn hoạt bát đứng ngoài cửa.

Chu Lạc lén chuồn ra ngoài, ngồi xổm xuống ngoắc ngón tay với Uyển Loan, nhỏ giọng gọi: "Uyển Loan."

"Dạ?" Uyển Loan dừng lại, vui vẻ chạy tới.

Chu Lạc véo mặt cô bé: "Sau này phải gọi là chú Chu Lạc, không được gọi là anh."

"Tại sao ạ?" Uyển Loan nghiêng đầu, vẻ mặt ngơ ngác.

"Mẹ cưng là đàn chị của chú." Chu Lạc nói hợp tình hợp lý. Gọi "đàn chị" lâu như vậy là để cho vai vế của hai người được kéo lại gần, nếu không Nam Nhã vẫn cứ coi cậu là trẻ con.

Nhưng Uyển Loan không hiểu: "Đàn chị là cái gì ạ?"

"Chính là...ý là chị gái đó." Chu Lạc nói, "Mẹ cưng đã là chị chú, sao cưng có thể gọi chú là anh chứ?"

Uyển Loan nhíu mày, suy nghĩ một chút nói: "Nhưng anh cũng không thể gọi là chú Chu Lạc."

"Tại sao không thể là chú chứ?"

"Em của mẹ phải gọi là cậu." Uyển Loan thẳng thắn, "Anh là cậu Chu Lạc."

Chu Lạc: "..."

Quả nhiên là con gái của Nam Nhã, không thể lừa gạt được.

Chu Lạc bị nghẹn, nhưng thôi dù thành công một chút cũng được: "Được, cậu thì cậu, dù sao không phải là anh. Uyển Loan ngoan, gọi một tiếng cậu đi."

Uyển Loan giòn giã gọi: "Cậu Chu Lạc!"

"Ngoan." Chu Lạc sờ đầu cô bé, vui vẻ, ôm cô bé tung hai cái, Uyển Loan được tung lên, vui vẻ kêu.

Chu Lạc thấy cô bé thích, lại tung thêm mấy lần nữa, Uyển Loan vui vẻ không ngừng cười khanh khách. Nam Nhã nghe thấy, liếc mắt một cái, cũng mặc kệ.

Lâm Quế Hương trở về nhìn thấy, hoảng sợ: "Con mau buông ra! Đừng để con bé ngã!"

Chu Lạc đỡ được Uyển Loan, ôm cô bé vào trong lòng: "Uyển Loan, cưng có sợ ngã không?"

"Không ạ." Uyển Loan lắc đầu như trống bỏi.

Một đám người Trần Quân đi học qua phụ họa: "Bọn cháu đều là người lớn cả rồi, sao có thể làm rơi một đứa trẻ chứ?"

Lâm Quế Hương lườm bọn họ: "Cái gì mà người lớn, cái đám nhỏ này, mau đi học đi." Lại quát vào bên trong cửa hàng băng đĩa: "Nam Nhã, ra trông con này."

Nam Nhã đi ra dắt Uyển Loan vào, ánh mắt đám học sinh nam di chuyển theo bóng dáng của cô, khăn quàng cổ dài màu vàng nhạt, áo khoác len nâu nhạt, vạt áo lộ ra bộ sườn xám màu bơ, trăm hoa đua nở trên đó, giống như ẩn dấu cả một mùa xuân bên trong.

Đám người xoay người sang chỗ khác, nhưng ánh mắt không hề dời đi, nhìn chằm chằm mắt cá chân được tất da bao phủ dưới bộ sườn xám, tiếng giày cao gót ẩn chứa sự gợi cảm.

Vẫn còn xem ư, Chu Lạc dịch người ngăn chặn.

Trần Quân cười: "Đi học thôi."

Chu Lạc nói: "Chờ một chút."

Cậu đi vào cửa hàng tính tiền cho Nam Nhã, một đám sói con đều ngó vào cửa hàng ngắm người đẹp.

Ngay cả Trương Thanh Lí và Khương Băng Băng cũng nhìn theo, cảm thấy ngay cả Uyển Loan cũng rất xinh đẹp, một cô bé nho nhỏ túm chặt góc áo mẹ, mặc quần áo giống y như mẹ, áo khoác, khăn quàng cổ, bộ sườn xám nhỏ, mùa đông cũng có thể xinh đẹp như vậy.

Chu Lạc tức giận thở ra khói, nhưng không thể đuổi bọn họ đi, đành phải nhanh chóng tính tiền cho Nam Nhã, vừa liếc danh sách bài hát trên băng, nhìn những bài hát cô thích nghe gần đây, cậu cũng muốn nghe.

Trần Quân đến gần nhìn băng Nam Nhã mua, là tuyển tập ca khúc của các ngôi sao ca nhạc, không nhìn ra lí do, nhạt nhẽo hỏi một câu: "Chị thích nghe nhạc à?"

Nam Nhã cong khóe môi: "Ừ."

Trần Quân thấy cô mỉm cười, tiếp tục hỏi: "Chị thích nghe của ai nhất trong băng này?"

"Chu Tuệ Mẫn."

Chu Lạc nhanh chóng liếc qua, đó là bài hát "Hồng nhan tri kỉ".

Nam Nhã cầm băng dắt tay Uyển Loan bước đi.

Trần Quân mừng rỡ không thôi nói: "Thấy không, Nam Nhã nói chuyện với tớ."

Trong lòng Chu Lạc xem thường mấy trăm lần, đó là phép lịch sự cậu hiểu không.

Một đám học sinh kéo nhau đi học, học sinh nam bàn tán về Nam Nhã, Trần Quân nghe ba cậu ta nói lần này Nam Nhã có thể ly hôn thành công. Sau khi Từ Nghị được thả ra, Nam Nhã đang làm thủ tục ly hôn, trong thời gian này hai người đang ở riêng, nhân viên hòa giải đề nghị hai bên để giảm thiểu mâu thuẫn đừng lén gặp mặt. Ba Trần Quân nói Nam Nhã không làm gì sai, tòa sẽ phán quyết cho Nam Nhã nuôi Uyển Loan, còn ý của Nam Nhã là không cần chút tiền nào cũng phải ly hôn bằng được.

Chu Lạc im lặng nghe, càng nghe càng vui sướng.

Cho đến khi không biết ai thốt lên một câu: "Ly hôn xong, chờ tớ trưởng thành, tớ sẽ lấy Nam Nhã."

Không đợi Chu Lạc ra tay, một đám đã "vây đánh" cho cậu ta kêu cha gọi mẹ.

Khương Băng Băng cảm khái: "Uyển Loan thật đáng yêu, nếu sau này tớ cũng sinh được đứa nhóc đẹp như vậy thì thật tốt."

Chu Lạc đáp lại: "Vậy cậu cũng phải xinh đẹp như mẹ con bé đã."

Các học sinh nam cười ha ha, Khương Băng Băng tức giận, đấm lên vai Chu Lạc.

Chu Lạc nghiêng vai, tránh được cười hỏi: "Tớ nói không đúng sao? Nào có chuyện phượng hoàng sinh gà con, gà con sinh phượng hoàng?"

Khương Băng Băng càng tức hơn, đuổi theo đánh Chu Lạc; Chu Lạc tránh né, hai tay chắn trước mặt cô bạn, nhanh chóng lùi vào ngõ, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, Khương Băng Băng đuổi theo muốn đánh, nhưng cậu còn linh hoạt hơn khỉ, tránh trái tránh phải: "Bên này, bên này..."

Trương Thanh Lí nhìn thấy, yên lặng cúi đầu.

Trần Quân chọc vào người Trương Thanh Lí: "Nghĩ nhiều rồi, không phải cậu ấy đâu."

Trương Thanh Lí sửng sốt: "Cậu biết sao?"

Trần Quân lắc đầu: "Không. Tớ hỏi cậu ấy rồi."

Hỏi có phải hôm đó cậu ấy trốn trong rừng cây với Chu Lạc không?

Trương Thanh Lí dở khóc dở cười.

Trần Quân nói: "Qua mười ngày nữa là sang năm mới, nhân dịp tối hôm đó cậu nắm chặt thời cơ, muốn nói gì đều nói ra hết đi."

Nhất thời tâm trạng Trương Thanh Lí phức tạp. Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã sắp hết tháng mười hai, cô bé yêu thầm lâu như vậy, cũng nên nói ra rồi.

***

Ngày cuối cùng của năm 1999 tới đúng hẹn.

Khi tan học, các học sinh đều vô cùng hưng phấn. Đêm trước năm mới, thế kỉ giao thời, ngàn năm giao thời, ngàn năm có một, mọi người bàn bạc đêm nay đi chỗ nào để đón khoảnh khắc này.

Trần Quân nhảy lên bàn, cuốn sách lại làm loa, lớn tiếng hô: "Tám giờ tối nay, đến trước sân nhà tớ ăn đồ nướng, sau đó đi trượt pa-tanh, rồi đi dạo trên đường, chơi trò chơi, bắn pháo hoa, cùng nhau đếm ngược!"

Các bạn học đều hoan hô, nhiệt liệt hưởng ứng.

Trần Quân nhảy xuống bàn, vỗ vai Chu Lạc: "Đừng quên đấy."

Chu Lạc ừ một tiếng, trong lòng lại nghĩ đến Nam Nhã.

Trương Thanh Lí quay đầu liếc cậu, không nhìn ra sự khác thường.

Vừa tan học, Chu Lạc theo thường lệ mặc kệ mọi người, chạy như điên trên con đường nhỏ, hôm nay là ngày cuối cùng của thế kỷ này! Là ngày cuối cùng của thiên niên!

Hôm nay cậu muốn ở cùng ai trong thời khắc giao thoa ư?

Cậu đắc ý tru một hồi như sói khiến chim bay khỏi rừng cây.

Chu Lạc vượt qua tường thấp, đi xuống chân núi, tới cửa sau cửa hàng sườn xám, kích động muốn đẩy cửa đi vào lại nghe thấy tiếng đàn ông: "...Em muốn anh phải cầu xin cô đến nước nào mới chịu tha thứ đây?"

Chu Lạc dừng lại, nhíu mày, không nghĩ Từ Nghị còn tới quấy rầy Nam Nhã. Cơn tức dâng lên muốn vọt vào đuổi người, nhưng suy nghĩ hiện tại là thời điểm nhạy cảm, nếu bị Từ Nghị nắm thóp thì lại mang thêm phiền phức cho Nam Nhã, nên lại thôi.

"Nam Nhã, anh thực sự biết sai rồi, em còn muốn anh phải làm thế nào đây? Anh yêu em, em không hiểu sao? Anh thề sẽ không chạm vào một ngón tay nào của em nữa, không làm chuyện tổn thương đến em nữa. Thỉnh thoảng tâm trạng anh không tốt, sau này anh sẽ kiềm chế, sao em không tin tưởng anh chứ." Giọng nói của anh ta vô cùng chân thành, như là phân ra hai người so với Từ Nghị khi đánh người vậy.

Đừng tin anh ta nói! Chu Lạc nắm chặt tay.

Giọng nói của Nam Nhã cũng không rõ ràng, nhưng vẫn nghe ra được sự mất kiên nhẫn, dường như không muốn nói nhiều lời nữa: "Nói ân hận ba năm rồi, tôi đã sớm không còn tin nữa."

"Bộp!"

Có người quỳ xuống, tiếng tát, người đàn ông không ngừng giải thích cầu xin. Bên Nam Nhã đã lâu không có tiếng nào, Chu Lạc không biết tình huống bên trong, sợ Nam Nhã mềm lòng, hận không thể vọt vào quyết định thay Nam Nhã, nhưng Nam Nhã cũng không tỏ thái độ, một lúc lâu sau, cuối cùng sám hối và giải thích đã ngừng lại biến thành oán hận: "Vô tình như vậy sao? Cũng không muốn liếc mắt nhìn tôi một cái? Tôi biết cô đang có thằng đàn ông khác rồi! Ai? Đỗ Thanh? Giang Tú? Hứa Minh Vũ? Hay là Lâm Phương Lộ..."

"Anh ầm ĩ đủ chưa vậy?" Giọng nói của Nam Nhã lạnh nhạt, "Từ Nghị, anh chưa từng tin tưởng tôi, làm vợ chồng thế này còn có ý nghĩa sao?"

Từ Nghị nói: "Có ý nghĩa chứ. Cô cho là người đàn ông khác sẽ đối xử tốt với cô sao? Tôi đối với cô như thế nào chứ? Trước khi lấy tôi, cô đã không còn trong trắng, tôi có từng ghét bỏ cô chưa?"

Nam Nhã nói: "Đúng, nhờ có anh không chê và tình yêu chân thành, tôi mới cảm kích lấy anh. Anh đã nói là tình yêu chân thành, vậy thì xin hãy dễ hợp dễ tan đi."

"Dễ tan? Cô đừng có mơ, chỉ cần tôi còn sống, cô đừng có mơ đến chuyên ly hôn."

Nam Nhã khẽ nở nụ cười: "Gọi anh họ anh ra giúp đỡ giống như năm ngoái sao?"

Từ Nghị bị nắm được nhược điểm, thất bại nói: "Cho dù là vì Uyển Loan, cô không muốn Uyển Loan có cha sao?"

"Đừng nhắc đến Uyển Loan." Trong giọng nói của Nam Nhã đã có sự tức giận: "Cho dù là vì Uyển Loan, tôi cũng không muốn sống thêm ngày nào với anh nữa. Bây giờ con bé còn nhỏ, thỉnh thoảng gặp phải chuyện không tốt, tôi còn có thể lừa con bé. Sau này nó lớn lên sẽ không lừa được nữa. Tôi sẽ không để cho Uyển Loan tiếp tục lớn lên trong gia đình thế này."

Từ Nghị bị chọc giận: "Cô muốn cho nó lớn lên ở gia đình như thế nào? Cô muốn lập gia đình mới với ai?"

"Cả đời một mình còn tốt hơn ở cùng anh. Anh cho là sau khi gặp anh, tôi còn ôm hi vọng với đàn ông sao?"

"Không đúng, chắc chắn cô có người bên ngoài."

"Tôi không nói với anh nữa."

"Tôi hỏi cô, không phải cô đã tìm được thằng khác khá hơn tôi rồi phải không?"

Nam Nhã không quan tâm nữa, tiếng bước chân vang lên; tiếng bước chân người đàn ông đuổi theo phía sau.

"Tại sao phải ly hôn? Đã hứa hẹn với ai rồi? Có phải Lâm Phương Lộ không? Hay là Đỗ Thanh? Có phải hay không? Nói với cô đấy."

Đột nhiên truyền đến tiếng ghế đổ xuống, tiếp đó là tiếng đập vào quầy, sau đó là tiếng vải vóc bị xé rách.

Chu Lạc ở cửa sau hoảng hốt, lập tức vọt vào gian phòng cạnh đó, liếc mắt qua khe hở thấy Từ Nghị đã đè cả người Nam Nhã lên quầy, áo cô đã bị xé rách lộ ra bả vai trắng ngần, anh ta kéo váy cô, xé rách tất chân.

Bắp đùi trắng nõn hiện ra.

Một giây trước khi Chu Lạc lao ra, Từ Nghị đã dừng lại, hai tay từ từ buông xuống.

Hai tay Nam Nhã nắm chặt kéo cắt vải nhắm ngay cổ họng Từ Nghị.

Từ Nghị sửng sốt, hai tay bỏ ra, lùi từng bước về phía sau; Nam Nhã từ từ đứng thẳng dậy, để mũi kéo ngay cổ họng anh ta. Cô thở gấp, thốt ra một từ: "Cút!"

Từ Nghị muốn lên tiếng, lại bị sự tàn nhẫn trong ánh mắt cô dọa: "Cút ngay!"

Anh ta nhanh chóng chui khỏi tấm rèm cửa ra ngoài.

Nam Nhã ngồi ở quầy, tay nắm chiếc kéo run rẩy. Tóc tai cô bù xù, quần áo không chỉnh tề, một lúc lâu mới bỏ cánh tay xuống, chiếc lưng yếu ớt cũng khom xuống.

Chu Lạc ở phía sau rèm cửa, muốn tới chạm vào cô, nhưng cuối cùng cậu chỉ rón rén lui đi.

Chu Lạc đứng trong cơn gió đông rét buốt, nghĩ đến hình ảnh Nam Nhã run rẩy cầm kéo; nghĩ đến câu nói kia của cô "Anh cho là sau khi gặp anh, tôi còn ôm hi vọng với đàn ông sao?"

Cậu cúi đầu, cố sức dụi mắt, bỗng nhiên muốn khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.