Tiểu Nam Phong

Chương 23



Hồi ức lơ đãng hiện lên trước mắt, ngày đó cậu chờ ở cửa nhà Nam Nhã để nói lời xin lỗi, cô nắm tay Uyển Loan đi tới, Uyển Loan đã tặng cô ba bông hoa hồng.

"Con nói đi."

"Biểu hiện của mẹ rất tốt, được ba bông hoa hồng."

"Cảm ơn Uyển Loan."

Thì ra là thế.

Chính là như lúc bị những người kia nhục mạ, ánh mắt cô đầy bi thương, ánh mắt cầu xin của cô nhìn cậu như muốn nói:"Chu Lạc, hãy dẫn Uyển Loan đi. Cầu xin cậu, hãy dẫn Uyển Loan đi chỗ khác."

Chu Lạc nước mắt đầm đìa.

Uyển Loan nhướn mi lên hỏi:"Cậu Chu Lạc, vì sao cậu khóc?"

Chu Lạc nói:"Cậu hận chính bản thân mình, cậu hận mình vẫn chưa trưởng thành, cậu hận mình còn quá nhỏ."

Uyển Loan lắc đầu:"Con không hiểu."

Chu Lạc lau nước mắt trên mặt, cầm tay Uyển Loan:"Uyển Loan, trò chơi này vẫn chưa kết thúc, có người xấu muốn tới bắt Uyển Loan, nhưng cậu phải đi bảo vệ mẹ con, không thể ở cạnh con được nữa. Cho nên Uyển Loan phải trốn thật kĩ, đừng để ai nhìn thấy nhé, được không?"

Ánh mắt Uyển Loan thoáng chốc tỏa sáng, gật đầu rõ mạnh:"Vâng ạ."

Chu Lạc:"Ngoan, không được nói chuyện!"

Uyển Loan đưa tay che miệng lại, mở to đôi mắt, long lanh nhìn cậu.

Chu Lạc lấy chăn bông trải xuống sàn, ôm Uyển Loan đặt xuống nằm ngủ, rồi đắp chăn cho cô bé, đem chậu rửa mặt, bình nước và trái cây cho cô bé.

Cậu nằm ở cuối giường, sờ đầu cô bé:"Uyển Loan ngủ ngoan nhé, mặc kệ có ai đến, con cũng không được lên tiếng, chớ để họ tìm ra con, nhớ chưa?"

Uyển Loan một tay cầm táo, một tay cho miệng, vui mừng gật đầu.

Chu Lạc chạy xuống cầu thang nhấc máy gọi điện đến đồn cảnh sát, nhưng được biết là đã có người gọi điện báo án trước rồi.

Chu Lạc chạy ra cửa, đám người trên đường đã tản ra, Nam Nhã cũng không thấy đâu, thế nhưng vẫn văng vẳng bên tai lời bàn tán về cô.

"Chậc chậc, vừa trắng vừa mềm, đã sinh con rồi mà dáng người vẫn còn đẹp như thế. Đúng là gái một con trông mòn con mắt!"

"Suỵt, đừng có nói nữa, cẩn thận bị bắt! Chuyện vừa rồi là phạm pháp đấy."

"Nhiều người như vậy, chẳng lẽ bắt toàn bộ người dân trong trấn này sao? Có nhốt cũng chẳng có chỗ mà chứa nữa."

"Cũng phải, cô nói xem Nam Nhã có phải bị ngu rồi không? Một hai đòi cảnh sát bắt đám người Trần Linh đi. Họ đều là phụ nữ, đã là phụ nữ thì sao quy tội quấy rối tình dục, xâm hại thân thể được. Còn chưa kể, Trần Linh còn là con gái của cảnh sát trưởng, bố làm sao lại đi bắt nhốt con mình được chứ!"

"Đúng vậy, nếu tôi là cô ta, gặp phải chuyện như vậy chỉ có nước cắm mặt vào gầm cầu, nhục nhã đến mức chẳng dám nhìn mặt ai, nói gì đến tranh cãi đòi xử phạt?"

Chu Lạc chạy về phía đồn cảnh sát, vừa đến cửa liền gặp phải Trần Quân mặt mày ủ dột. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Trần Quân tỏ ra rất áy náy:"Lạc, đừng hận chị tớ!"

Chu Lạc không lên tiếng, chạy vào trong đồn, Trần Quân ngăn cản:"Nam Nhã đã đi rồi."

Lúc này Chu Lạc mới chịu nhìn cậu bạn:"Xử thế nào?"

Trần Quân cắn chặt môi không biết phải trả lời thế nào, một lát sau mới chậm rãi nói:"Là mẹ cậu báo cảnh sát, anh Từ Nghị cũng tới, trước mặt nhiều người như vậy, chỉ đánh mỗi Nam Nhã."

Chu Lạc nhìn chằm chằm cậu bạn, viền mắt đỏ hoe.

Trần Quân luống cuống:"Lạc, đừng..."

Chu Lạc:"Tớ hỏi cậu, bố cậu đã xử như thế nào?"

Trần Quân cúi đầu, thanh âm càng lúc càng nhỏ:"Chỉ nói... xin lỗi rồi thôi..."

Nước mắt Chu Lạc thoáng cái rơi xuống ào ào.

"Dựa vào cái gì?" Ánh mắt Chu Lạc cay độc nhìn cậu bạn:"Tại sao có thể như thế?"

Cậu muốn xông vào trong, Trần Quân kéo Chu Lạc lại.

Chu Lạc:"Tớ đánh chết mấy người đàn bà đó, rồi cúi đầu nói xin lỗi là được phải không?"

Trần Quân cũng muốn khóc lên:"Tớ không giữ nổi cậu nữa rồi. Lạc, xin cậu hãy nghĩ cho Nam Nhã, cậu xông vào như thế, để mọi người đều biết cậu thích Nam Nhã, rồi Nam Nhã sống ra sao?"

Chu Lạc đột nhiên dừng lại.

Trần Quân nói:"Cậu cho rằng một đám người vây xem cô ấy không có ai tốt cả sao? Vì sao bọn họ không dám bước ra giúp đỡ? Chẳng phải bọn họ sợ sẽ hại cô ấy thảm hại hơn sao? Đám phụ nữ kia đều điên hết rồi, chỉ cần có đàn ông đưa tay ra giúp Nam Nhã, những lời bọn họ vu khống cô ta trước đó đều trở thành sự thật, Nam Nhã sẽ càng thê thảm. Bây giờ cậu xông vào đó sao? Được thôi, vào đi, để cho tất cả mọi người nói cô ta dụ dỗ trẻ vị thành niên, để cho chuyện vừa rồi xảy ra lần nữa! Lúc này, ngay cả mẹ cậu cũng không cứu được cô ta nữa là!"

Chu Lạc bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói:"Trần Quân, cậu biết, trong đám người điên đó, có cả chị cậu, cậu thử đặt tay lên ngực mà sờ lương tâm của mình xem, nói xin lỗi, công bằng sao?"

Trần Quân ngồi xổm xuống, đưa tay ôm đầu:"Lạc, cậu đừng hỏi tớ, tớ cũng muốn điên lên đây! Cậu không biết đâu, tớ từng nhìn thấy anh rể tớ quấy rối Nam Nhã, Nam Nhã không để ý đến anh ấy, anh ấy liền đổi trắng thay đen, nói Nam Nhã chủ động dụ dỗ. Ở trước mặt mọi người, anh rể tớ luôn tỏ vẻ đứng đắn đàng hoàng, nhưng bản chất anh ấy thế nào, có lẽ cả chị tớ cũng không hiểu nổi. Tớ biết như vậy là không công bằng, nhưng tớ có thể làm gì chứ? Bản tính tớ hay ba hoa không nghiêm túc, nhưng khi nhìn thấy chuyện xảy ra ngày hôm nay, tớ căn bản không dám nhìn, chỉ biết né tránh. Đó là một cơn ác mộng! Thế nhưng chị tớ lại tham gia vào chuyện đó, Lạc, cậu hiểu cảm giác hiện giờ của tớ không? Thật sự quá đáng sợ!"

Chu Lạc không nói gì, một lát sau liền xoay người rời đi.

Đêm khuya, Chu Lạc do dự bước lang thang gần nhà Nam Nhã, cửa sổ tối đen như mực. Cậu không biết, trong nhà có người hay không, hoặc người trong nhà đã chìm vào giấc ngủ rồi. Cậu thấy hơi lạnh, rút mấy điếu thuốc ra hút, khi định nhấc chân đi thì nhìn thấy Nam Nhã đứng ở trước mặt, im lặng đến đáng sợ.

Chu Lạc ném điếu thuốc xuống dưới đất, ngực phập phồng, vừa lo lắng vừa sợ hãi nhìn cô.

Hai người đứng cách nhau một cái sân. Nam Nhã lên tiếng trước, nói:"Chị đã nghĩ oan cho cậu."

Chu Lạc vội la lên:"Chuyện ấy không quan trọng. Chị, vẫn ổn chứ?"

Nam Nhã rất bình thản gật đầu, nói:"Uyển Loan đâu?"

"Con bé đang ở nhà em, em vừa mới về xem rồi, con bé đang ngủ say, chị đừng lo lắng."

Nam Nhã lại nói:"Nó..."

"Con bé không biết gì đâu." Chu Lạc nói:"Cũng không hiểu những chuyện đã xảy ra đâu."

Nam Nhã như trút được gánh nặng, chậm rãi cúi mặt xuống, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn cậu:"Cám ơn cậu đã đến rất đúng lúc, cám ơn cậu đã dẫn Uyển Loan đi. Chậm một chút nữa thôi, chị không biết phải nói thế nào với con bé nữa. Còn nữa, thay chị cám ơn mẹ cậu đã gọi điện."

Cô vẫn luôn rõ ràng như vậy, bình tĩnh tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chu Lạc đau lòng đến chết lặng. Uy hiếp cô chỉ có Uyển Loan, chỉ vì con gái của cô, cô mới lộ ra ánh mắt cầu xin như vậy, mà bản thân cô thì sao? Đối với những tổn thương bên ngoài, từ trước đến nay cô đều không để tâm đến. Cô luôn tỏ ra hờ hững thờ ơ.

Nam Nhã nói:"Chị vào nhà trước."

Chu Lạc đột nhiên đuổi theo cô, hỏi:"Chị muốn đi bơi không?"

Nam Nhã quay đầu lại, kinh ngạc nhìn cậu.

Chu Lạc lặp lại câu hỏi một lần nữa:"Chị muốn đi bơi giữa đêm đông không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.