Sau khi bữa tiệc kết thúc mẹ già vẫn ăn nói giữ kẽ.
Chết tiệt, mẹ già, giả vờ quá mức rồi đó. Nhưng mà, tôi không có gan nói.
Tiểu Phiên lại rất lo lắng. anh ấy cứ thì thầm kéo tôi ra và hỏi: "Mẹ không vui, làm thế nào bây giờ?".
"Làm thế nào? Còn làm thế nào được nữa? Việc gì con gái thích thì mẹ em cũng thích, anh mời mẹ đi shopping đi, đương nhiên, anh nói với mẹ, anh thanh toán".
Tiểu Phiên đúng là một anh chàng thật thà, anh cầm ngay thẻ đưa cho mẹ.
"Mẹ, chúng ta đến công ty bách hóa mua đồ cho mẹ và bố đi".
Mẹ già: cao quý –ing… lộng lẫy –ing… khí phái –ing…
Tôi sắp không chịu được rồi, tôi muốn đánh người quá!
Đi ra ngoài cửa mẹ già cầm thẻ thanh toán, dùng sự nhiệt tình mà Dương Quá và Tiểu Long Nữ tích tụ sau 16 năm để được gặp nhau, nói một hơi: "Mẹ muốn mua gì cũng được à? Mẹ muốn mua gì cũng được à?".
"Cứ dùng chổi mãi không sướng lắm, thử cảm giác khác xem thế nào".
"Mẹ già…".
Tôi shock.
……………..
"Mẹ già, mua cái lau nhà này làm gì?".
"Phí lời! Đương nhiên là mua cho con rồi, nếu không con lấy gì đỡ bộ đấm bốc của mẹ?".
Tôi choáng….. tôi shock.
…………………………….
"Có mua dao thái rau không mẹ?".
"Sao lại không mua? Cái này 40 tệ đấy, con dao ở nhà sớm đã không dùng được rồi, con dao 40 tệ trong truyền thuyết đó! Cho tôi ba con!".
Tôi choáng….. tôi shock nặng…
…………….
"Chết tiệt, mẹ già, mẹ dám mua bồn cầu, thì con… đi chết".
"Nha đầu chết tiệt, có phải con vác về đâu, mẹ tự vác là được chứ gì?".
Shock chết!
Không được, tôi muốn nhảy lầu!
……….
Giằng co –ing, khuyên giải –ing, van xin –ing….
Đột nhiên tôi nhìn thấy bà dì từ phía xa, đứng bên một người đàn ông trung niên.
Tôi mặc kệ bà mẹ già đang tiếc nuối với cái bồn cậu, tôi nhảy ngay tới trước mặt bà dì:
"Bà dì, xin chào".
Sắc mặt bà dì biến đổi: "Cô, cô muốn làm gì?".
Tôi: "Hỏi thăm thôi mà, dì họ".
Người đàn ông trung niên đứng cạnh gì ưỡn ngực đứng trước mặt tôi.
Gương mặt nhỏ xương xẩu, đôi mắt dài, miệng vêu ra ngoài, dỉ mắt hôm qua còn đọng lại, mấy cái râu mũi không ngừng rung rinh trước gió, trên dưới, vô hình trung lại thể hiện ra một kiểu đẹp tri thức.
Tôi không kiềm chế được liền đấm hai phát lên mặt ông ta.
Vẫn chưa kịp nói nhiều đột nhiên tôi phát hiện ra đằng sau ông ta, bà dì đã thay đổi sắc mặt, và cắm đầu chạy không ngoái lại. Tôi vừa may vẫn kịp lên tiếng: Đừng chạy mà!
Đằng sau là mẹ tôi, đeo hai nắm đấm bốc trước mặt, cây lau nhà ở giữa eo, hai tay vung vẩy hai con dao 40 tệ, hưng phấn bước tới hỏi: "Ai thế?".
Chết tiệt, nhìn thấy dáng vẻ mẹ thế này bà ta không chạy có mà điên!
Kết thúc:
Khi kết hôn, Tiểu Vy cũng đến, thế nhưng không vào.
Cô ta đứng ngoài khách sạn, nhìn rất lâu.
Rồi nhẹ nhàng đi mất.
Tình yêu của tôi, cuối cùng cũng được thu hoạch rồi.