Tiếu Ngạo Thần Điêu

Chương 14: Bị bắt cóc



Trăng sáng treo cao, gió thổi vi vu, làm lung lay tàn lá cây tường vi trước sân phòng khách điếm. Tiểu Hoa Nhi đang ngồi chơi xếp sỏi trên đất với Lục Vô Song. Sư phụ đang ở trong phòng luyện “Bát hoang duy ngã độc tôn công”. Còn tôi… Đang đứng tấn. Đã hai canh giờ rồi, mà sư phụ vẫn chưa cho nghĩ, chân cũng muốn nhũn ra rồi. Huhuhu.

“Ngươi làm gì vậy?” Đột nhiên 1 cái đầu người lơ lửng trên không xuất hiện trước mặt tôi. Tôi hoảng sợ muốn hét lên.

Nhưng lại chẳng thể phát ra âm thanh nào, toàn thân cứng đờ, vì đã bị người mới tới điểm huyệt.

Chớp mắt 1 cái tôi cũng ở trên nhánh cây tường vi cùng người mới tới. Mọi việc sảy ra nhanh đến nỗi, tôi không kịp nhìn xem người mới tới dùng thân thủ gì mà trong khi đang treo mình chổng ngược đầu xuống đất, lại có thể lật người lên, còn kéo theo tôi lên trên cây.

Người mới tới là 1 lão nhân râu tóc bạc phơ, nhưng da vẻ hồng hào, ánh mắt tinh anh, mắt miệng lúc nào cũng ẩn chứa nụ cười tinh ranh. Trên người lại mặc 1 bộ đồ kỳ dị, đặc biệt hơn bên hông lão nhân cũng mang 1 cái túi lớn bằng da giống tôi.

Lão nhân cúi sát vào tai tôi nói nhỏ: “Ngươi không la thì ta sẽ giải nguyệt cho ngươi.”

Tôi nghe lão nói, thì vội chớp chớp mắt như đồng ý. Lão nhân cười híp mắt, điểm nhanh hai cái vào người tôi, toàn thân tôi lập tức được thả lỏng.

“Lão…” Tôi chưa kịp nói gì, thì nhìn thấy lão nhân đưa 1 ngón tay lên miệng mình: “Xuỵt!” 1 tiếng, ý bảo tôi phải nói khẽ. Hai mắt lão láo liên, nhìn xung quanh như sợ hãi cái gì đó.

Sư phụ vẫn ở yên trong phòng luyện công, Tiểu Hoa Nhi và Lục Vô Song vẫn say mê chơi trò xếp sỏi, không phát hiện sự mất tích của tôi.

Sau khi xác nhận không ai chú ý đến bọn tôi. Lão nhân mới kê sát vào tai tôi nói nhỏ: “Ngươi là đồ đệ của Hoàng lão tà sao?”

“Sao?” Lão nhân này gọi sư phụ là “Hoàng lão tà”?

“Ngươi có phải là đồ đệ của Hoàng lão tà không?” Lão nhân lại đưa đầu đến nói nhỏ vào tai tôi.

Trong thế giới “Thần Điêu”, người có tạo hình như lão nhân trước mặt còn gọi sư phụ là “Hoàng lão tà” chỉ có 2 người thôi? Nhưng 1 người đã quy thiên rồi, hiện tại chỉ còn lại 1 người.

“Lão…” Tôi không kiềm chế được bật thốt lên. Ngay lập tức lão nhân, bịt chặt lấy miệng của tôi, mặt nhăn mày nhó nói: “Khẽ thôi, khẽ thôi, ngươi muốn Hoàng lão tà biết được sự có mặt của ta sao?”

“Lão là lão ngoan đồng Chu Bá Thông?” Tôi ép giọng của mình nhỏ lại nói.

“Sao ngươi biết tên ta? Ngươi từng gặp qua ta rồi sao? Nhưng mà ta lại chẳng nhớ là đã gặp ngươi nha?” Lão ngoan đồng khó hiểu ngãi ngãi đầu, cố nhớ lại.

“Vẫn chưa, đây là lần đầu tiên gặp.” Tôi nắm lấy tay lão, cười nói.

“Ôi… Ánh mắt ngươi đáng sợ quá đi, nó còn phát sáng nữa kìa. Ta nói trước, ta không có hứng thú với nữ nhân đâu nha, nữ nhân thật sự rất phiền phức.” Lão ngoan đồng rút tay lại, ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi nói.

“Lão “không có hứng thú với nữ nhân”, vậy lão có hứng thú với nam nhân sao?” Tôi thật sự muốn đánh vào khuôn mặt hồng hào phúc hậu của lão 1 cái, lão nghĩ gì mà lại nói là tôi có ý đồ xấu xa với lão kia chứ?

“Ta… Mà ngươi có phải đồ đệ của Hoàng lão tà không?”

“Phải, mà lão hỏi để làm gì?”

“Ngươi thật sự là đồ đệ của Hoàng lão tà sao? Thật không ngờ Hoàng lão tà lại chịu nhận đồ đệ lần nữa… Mà ngươi có biết Quách huynh đệ ở đâu không? Hắn là tiểu tế của Hoàng lão tà, ngươi lại là đồ đệ của Hoàng lão tà chắc biết đúng không?”

“Quách huynh đệ? Người lão nói là Quách Tĩnh Quách đại hiệp nổi danh trên giang hồ có phải không?”

“Đúng, đúng, chính là Quách Tĩnh, hắn là huynh đệ của ta. Hắn gửi thư cho ta, mời ta đến dự đại yến anh hùng. Ta đi ngay, nhưng dọc đường thấy vài chuyện vui nên ở lại xem 1 chút, đến muộn mất vài ngày, mọi người đã ra về cả, chán quá đi mất. Thế ngươi có biết hắn giờ ở đâu không?”

Cơ hội đến rồi, tôi chớp thời cơ, gật đầu cái rụp: “Biết, sao lại không biết.”

“Vậy ngươi mau chỉ đường cho ta đi tìm Quách huynh đệ đi.” Lão ngoan đồng mừng rỡ, xém chút reo lên, nhưng kiềm nén lại được, nhỏ giọng nói.

“Không được!” Sao có thể dễ dàng chỉ đường cho lão như vậy kia chứ.

“Sao lại không được?”

“Trừ khi lão dẫn ta theo cùng, ta mới chỉ cho lão.”

“Dẫn ngươi theo? Nhưng mà…” Lão ngoan đồng có vẻ e ngại, mày nhíu lại, gãi gãi cái đầu rối bù của mình, khó xử nói: “Nhưng mà, ngươi là đồ đệ của Hoàng lão tà, ta không muốn gặp cái kẻ khó chịu đó chút nào.” Tôi thật khâm phục sư phụ, 1 người không sợ trời không sợ đất, ngay cả có nhảy xuống biển đánh nhau với 1 đám cá mập như lão ngoan đồng cũng phải sợ sư phụ. Đủ hiểu mức độ “Tà” của sư phụ cở nào rồi.

“Lão sợ sư phụ ta sao? Nếu vậy thì thôi, ta cũng không thích đi chung với 1 người nhát gan.”

“Ai nói ta sợ Hoàng lão tà.” Lão ngoan đồng chúng chiêu khích tướng của tôi thì tức giận, hét lên 1 tiếng.

“Rầm!” 1 tiếng, sư phụ phi thân từ cửa sổ ra, đáp nhẹ vào 1 nhánh cây tường vi đối diện tôi và lão ngoan đồng. Tiểu Hoa Nhi và Lục Vô Song lúc này mới ngẩng ra, vội nhìn về phía sư phụ. Thấy tôi ngồi cùng 1 lão nhân lạ mặt, Lục Vô Song kêu lên 1 tiếng: “Biểu tỷ.”

“A! Cô cô ở trên cây chơi vui quá, Tiểu Hoa Nhi cũng muốn chơi cùng.” Tiểu Hoa Nhi cười vỗ tay, reo lên 1 tiếng, muốn dùng khinh công phi thân lên cây tường vi, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của sư phụ liếc mắt 1 cái, nên đứng im, cúi đầu điếm ngón chân.

Vì sự xuất hiện bất ngờ của sư phụ, khiến tôi giật mình, xém chút nữa là rơi khỏi nhánh cây, cũng may lão ngoan đồng nhanh tay lẹ mắt, túm lấy tay tôi, mới tránh được 1 màn u đầu mẻ trán. Nhưng ánh mắt sư phụ nhìn tôi thật quá đáng sợ, người sư phụ còn tỏa sát khí.

Lúc này tôi còn nhìn thấy mây đen bay ngang che mờ mất mặt trăng.

“Sư… sư…”

“Hoàng lão tà!” Lão ngoan đồng kinh ngạc bật thốt.

“Lão ngoan đồng, trước đây nể tình Dung Nhi ta mới tha cho lão, không ngờ lão còn dám đến tìm ta, còn muốn bắt đồ đệ của ta?” Sư phụ cười rồi, ôi, lần này tiêu rồi.

“Haha, Hoàng lão tà, đã lâu không gặp, ta với đồ đệ của ngươi còn có chút việc riêng, nên mượn tạm vậy?” Lão ngoan đồng cười giả lả, nói dứt câu thì cắp lấy tôi, nhún chân dùng khinh công thượng thừa của mình bay đi như 1 cơn gió. Tôi muốn ngửa lên trời gào thét. 8 năm trước gặp Võ Tam Thông, bị ông cặp nách tha đi, 8 năm sau gặp lão ngoan đồng, cũng bị lão cặp nách tha đi. Tại sao cao thủ võ lâm điều thích cặp nách tha người khác đi như vậy, đổi cách khác có được không?

“Lão ngoan đồng, đứng lại cho ta.” Sư phụ hét lên 1 tiếng, rồi cũng dùng khinh công đuổi nhanh theo.

“Đầu ta bị lũng lỗ mới đứng lại.”

Khinh công của lão ngoan đồng quả thật khá vô cùng, tôi chỉ nghe được tiếng gió vù vù thổi qua tai. Gió tạt ào ào vào mắt cay xè, tôi không cách nào mở nổi mắt. Chớp mắt 1 cái đã tới cửa thành. Nhưng biết rõ khinh công của sư phụ cũng vô cùng lợi hại, nếu cứ chạy như thế này cũng không phải là cách, chắn chắn sẽ nhanh chóng bị sư phụ bắt lại.

“Kiếm chỗ núp vào!” Tôi la lớn, lão ngoan đồng cũng rất tinh ranh, vừa nghe liền phi thân vòng trở lại, núp vào 1 ngôi nhà dân gần đó.

“Ôi, nhiều năm như vậy, Hoàng lão tà vẫn chưa quên thù xưa, lão cũng quá thù dai đi.” Sau khi xác định, sư phụ đã đuổi theo ra ngoại thành, lão ngoan đồng mới thở ra 1 hơi, vỗ vỗ ngực mình, nói.

“…”

“Mà cũng tại ngươi, nếu không phải ngươi chọc giận ta, ta làm sao lại hét lớn như vậy, còn bị Hoàng lão tà phát hiện.”

“…”

“Ngươi nói gì đi chứ? Ngươi có chỉ đường cho ta đi tìm Quách huynh đệ không?”

“Quách huynh đệ của lão đang ở phía bắc, chỉ cần đi về phía bắc chắc chắn sẽ gặp được.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên!” Là nói dốc rồi, Quách Tĩnh đang ở Tương Dương, nhưng nếu đi Tương Dương có nghĩa là sẽ đi về phía nam, trùng hướng với sư phụ. Tất nhiên phải đi về phía bắc rồi. Mỹ nam ta đến đây.

“Vậy đi thôi!” Lão ngoan đồng túm lấy tôi, muốn phi thân đi.

“Uhm, nhưng trước tiên lão hãy giải huyệt cho người ta đã.” Tôi chỉ tay về 5 người dân vô tội, bị tôi và lão ngoan đồng vô duyên vô cớ chiếm nhà, đang nước mắt lưng tròng ngồi ở 1 góc trong nhà.

“Ahaha… Ta quên mất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.