Tiếu Ngạo Thần Điêu

Chương 17: Công lao to lớn



Phải, lão thiết trượng chính là Phùng Mặc Phong, đồ đệ của sư phụ tôi, cũng tức là sư huynh của tôi, ngay từ lúc đầu tôi đã đoán ra được, chỉ là hơi bất ngờ là diện mạo của Phùng sư huynh nhìn còn già hơn cả sư phụ. Chặc, chặc, đúng là thiếu tu dưỡng mà.

Cho nên sư huynh muội hai chúng tôi trùng phùng, Lý Mạc Sầu chẳng thể làm gì được tôi. Còn tôi lại rất muốn làm gì bà.

Lý Mạc Sầu lạnh giọng nói: “Lão đã bị sư phụ đuổi đi, sao còn lưu luyến làm gì? Hôm nay ta muốn giết nha đầu kia, lão hãy đứng sang 1 một bên mà xem cảnh náo nhiệt.”

Phùng sư huynh chậm rãi nói: “Lão phu tuy có học võ nghệ, nhưng cả đời chưa từng động thủ với ai, huống hồ 1 chân bị gãy, có muốn đánh nhau cũng chẳng được.”

Lý Mạc Sầu nghe thế thì cả mừng nói: “Như thế thì tốt, vậy là lão cũng giữ được cái mạng già của mình đó.”

Phùng sư huynh lắc đầu: “Nhưng lão phu không cho phép đạo cô động tới 1 sợi tóc của sư muội lão phu.” Đặc thù bao che khuyết điểm này sư phụ truyền dạy cho đệ tử rất tốt. Hahaha.

Tôi châm ngòi: “Phùng sư huynh, còn nói nhiều với ả ta làm gì, ả đã muốn giết muội, huynh hãy mau đánh đuổi ả đi.”

Lý Mạc Sầu tức giận, cả người tỏa sát khí, cười lạnh nói: “Vậy thì lão cũng chết cùng.”

Lý Mạc Sầu vung cây phất trần đánh tới. Phùng sư huynh vội tránh, nhảy sang bên rất nhanh nhẹn, nhưng Phùng sư huynh chỉ lo né tránh, không có ý đánh trả. Tôi thấy không ổn liền kích: “Lý Mạc Sầu, bà quả nhiên to gan, dám nói sư phụ của ta là kẻ bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa. Dám vu *** sư phụ ta cưỡng dâm thê tử người khác, bắt cóc đệ tử của người khác, bà có tận mắt nhìn thấy không? Bà còn dám bảo sư phụ ta lừa dối bằng hữu, bán rẻ ân nhân. Tại sao bà lại tung tin đồn nhảm khắp giang hồ, để hủy hoại thanh danh của sư phụ ta.” Lần này gấp quá hóa liều, nếu mấy lời này mà hắc nô thuật y lại cho sư phụ nghe, tôi chết chắc.

Phùng sư huynh sau nghi nghe được, quả nhiên nổi cơn lôi đình, cây quải trượng vung ra, đứng 1 chân, thành thế “kim kê độc lập”. Lý Mạc Sầu không dám đánh nhau trực diện, vội phi thân tránh né.

Lý Mạc Sầu vung cây phất trần cuốn lấy cây quải trượng trong tay Phùng sư huynh, đây là tuyệt chiêu đoạt binh khí đối phương của bà, chỉ cần giật 1 cái, cây quải trượng của Phùng sư huynh sẽ bị văng tuột khỏi tay.

Nhưng… “Xèo xèo” 1 hồi, khói xanh bốc lên, mùi khét tỏa ra. Cây phất trần của Lý Mạc Sầu đã bị thiêu hủy.

Tôi cười thầm trong lòng, bà ta quên mất cây quải trượng của Phùng sư huynh đã được nung nóng lúc nãy trong đe lửa rồi. Hiện giờ không đoạt được binh khí của người khác, mà binh khí của chính mình còn bị hủy. Lý Mạc Sầu có chút rối loạn, ném phất trần đi, sử dụng “Ngũ độc thần chưởng”.

Chưởng lực tuy lợi hại, nhưng phải đánh gần mới có hiệu quả. Phùng sư huynh cứ múa trượng vù vù, khoảng cách giữa hai người liên tục có khói xanh bay lên. Y phục của Lý Mạc Sầu bị quải trượng nóng đỏ chạm tới đốt cháy từng vệt.

Lý Mạc Sầu, quần áo bị đốt rách, lộ ra từng mản da thịt trắng tuyết, quá xấu hổ, mà phi thân đi mất. 1 vấn đề được giải quyết. Nhưng còn có 1 vấn đề rất rất lớn.

“Ra đây đi.” Tôi ngồi đung đưa trên 1 tán cây lớn của cây cổ thụ ngoài thành, hôm nay do trăng quá sáng nên tôi chẳng ngắm được ngôi sao nào.

“Vèo” 1 cái, 1 bóng đen cung kính quỳ 1 chân trên tán cây bên cạnh tôi. Tôi nhìn thấy hắc y nhân, thì cảm thấy nhức đầu vô cùng. Nhưng lại cười hỏi: “Ngươi là hắc nô số mấy?”

“Thập bách ngũ.” Hắc y nhân trả lời ngắn gọn. Tôi gật đầu như đã biết, sau lại cười hỏi: “Thế nhiệm vụ của ngươi là gì?”

“Theo dõi hành tung Lý Mạc Sầu, báo cho những kẻ thù trên giang hồ của ả.” Hắc nô này là cái tên tôi gặp lúc trước ở nhà trúc trên núi đây mà.

“Thế ngoài ngươi ra còn có hắc nô nào nữa không?” Cầu trời khẩn phật là chỉ có 1 mình hắn.

“Chỉ 1 mình thuộc hạ.”

“Oh!” Cũng may chỉ có mình hắn, nếu không uy hiếp được vẫn có thể chạy trốn. “Ngươi đọc lại điều 15 trong điều lệ hắc nô cho ta nghe thử.”

“1 khi nhận được nhiệm vụ, dù cho có chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, ngoài nhiệm vụ được giao, những chuyện khác không cần quản.” Sư phụ rất ghét những hắc nô không phục tùng, tự cho mình làm đúng.

“Thế ngươi theo ta làm gì?” Tôi học bộ dáng sư phụ, híp mắt cười lạnh.

“Thuộc hạ biết tội.” Hắn nói biết sai nhưng lại không thấy chút sợ hãi nào, mấy hắc nô này được sư phụ huấn luyện cũng quá lạnh lùng đi. Suốt ngày giữ cái bộ mặt sắc đó, thật uổng phí cho khuôn mặt xinh đẹp của mình.

“Biết sai rồi, còn không mau đi theo Lý Mạc Sầu. Ngươi cũng biết lợi hại của phụ cốt châm rồi đấy?” Tôi lạnh giọng cảnh cáo lần nữa. “Thế chuyện hôm nay thì sao?”

“Chưa hề gặp qua người.”

“Vậy ngươi có nghe thấy gì không?”

“Không nghe thấy bất cứ gì.”

Tôi hài lòng với câu trả lời của 105, phất tay cho hắn đi. Chỉ mấy cái nhúng nhảy qua tàn cây, 105 đã hoàn tòan biến mất trong màn đêm. Lúc này tôi mới thở ra 1 hơi nhẹ nhõm. Giờ mới thấy, lúc trước gợi ý cho sư phụ biên soạn điều lệ hắc nô là 1 điều đúng đắn.

“Tiểu sư muội, muội vừa đi đâu về vậy?”

Khi về gần tới, đã thấy bóng Phùng sư huynh đi qua đi lại trước cửa lò rèn. Thấy tôi, Phùng sư huynh lo lắng chạy đến hỏi. Tôi cười nói: “Muội chỉ ra ngoài thành, ngắm trăng thôi, hôm nay trăng rất sáng, rất đẹp.” Mỹ nam 105 cũng rất đẹp, nếu cười 1 cái còn đẹp hơn.

“Lý Mạc Sầu chỉ mới vừa đi khỏi đây thôi, biết đâu ả vẫn còn ở gần đây. Tiểu sư muội phải lo lắng đến sự an nguy của mình kia chứ, bây giờ sư… À không, Hoàng đảo chủ chỉ còn lại 1 mình tiểu sư muội là đồ đệ, nếu muội gặp chuyện gì thì ta biết ăn nói thế nào với người đây?”

Tại sao từ 1 đại thúc mặt lạnh, ít nói, lại trở thành 1 bà mẹ già hay lãi nhãi thế này. Phùng sư huynh sau khi biết tôi là sư muội của mình thì thay đổi cũng quá lớn đi.

Tôi cười khổ: “Bà ta bị sư huynh đánh cho chạy trối chết rồi, không dám làm gì muội đâu. Huynh yên tâm, yên tâm đi.”

“Ta sao có thể yên tâm được kia chứ.”

“Haha, muội đói quá, có gì ăn không?” Tôi chuyển đề tài.

“Có!” Phùng sư huynh cười tươi đáp, khuôn mặt già nua của huynh ấy cũng rạng rỡ hơn mấy phần, lập tức đi vào buồn trong, lấy thức ăn ra cho tôi.

Tay nghề của Phùng sư huynh quả thật rất tệ. Sư phụ giỏi nấu ăn như thế, tại sao lại đào tạo ra 1 đồ đệ như Phùng sư huynh kia chứ. Nhưng vì sợ tổn thương huynh ấy nên tôi cố gắng ăn hết 1 bàn thức ăn, ăn xong chỉ có cảm giác cả miệng mình bị mất vị giác.

Đêm đến, tôi đợi Phùng sư huynh ngủ say, liền rời nhà, đi đến dinh cơ to lớn của gả mập họ Vương. Đang lúc hết tiền nên tôi cũng lấy ít bạc, cái nào lấy được thì lấy, không lấy được thì đập đỗ, đập bể, phát nát. Rồi tiến đến phòng gã mập.

Hôm sau, gả mập họ Vương được người đánh trống canh phát hiện trong tình trạng, trên người không có 1 mảnh quần áo, trên đầu bị cạo trọc tóc, còn bị khắc hai chữ “Hán gian” bên trên, trước ngực cũng được khắc 3 chữ “Chó theo đuôi”. Hai tay thì bị trói treo lửng lẳng trước của thành. Hai mắt đầy tơ máu, vẻ mặt hoảng sợ, luôn miệng nói: “Ta là Hán gian, ta là chó theo đuôi.”

Đến khi gả mập họ Vương được thả xuống, vẫn không ngừng lập đi lập lại câu đó. Còn quỳ trên đất, dập đầu bình bịch. Gia quyến trong nhà đến khuyên cũng không nghe, làm thê thiếp của hắn khóc lóc thảm thiết trước cổng thành. Nhất thời cảnh tượng đó trở thành chuyện vui lớn cho dân chúng toàn thành. Đến tận mấy năm sau này, khi có người nhắc lại, vẫn có người vỗ đùi cười ha hả, nói lớn: “Đáng, đáng lắm, cho đáng đời cái tên Hán gian. Cái ****** theo đuôi.”

“Tiểu sư muội, chuyện của gả họ Vương, là do muội làm sao?”

Trong lúc ăn sáng, Phùng sư huynh lạnh nhạt nhã ra 1 câu, khiến tôi giật mình sặc luôn ngụm cơm trong miệng, vì thế cơm không đi vào bụng mà lại chạy ngược lên trên phun ra từ mũi.

“Haha… Phùng… Phùng sư huynh… huynh thật biết nói đùa, gả kia mập như thế, muội làm sao có thể mang gả treo lên cao như thế được.” Tôi cố gắng khắc chế nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, cười giả lả nói.

“Chuyện này có phải tiểu sư muội làm hay không thì ta cũng đã có quyết định.”

“Quyết định gì?”

“Vì đất nước, ta sẽ góp 1 phần sức. Không để uổng phí công ơn dạy dỗ bao năm qua của sư phụ.”

“Phùng sư huynh nghĩ như thế là đúng. Nhưng mà… huynh định làm gì?”

Phùng sư huynh sau khi thấy tôi giáo huấn gả mập họ Vương 1 trận xong thì cảm thấy hổ thẹn, bởi thân mang võ công lại cũng là đệ tử Đào Hoa đảo mà chẳng giúp được gì cho đất nước, cho dân chúng. Nên quyết tâm trà trộn vào đại doanh quân Mông Cổ, giết thác tử. Sau này, nhiều lần nhớ lại, mới biết ngày đó ham vui, giáo huấn gả mập họ Vương đó là 1 sai lầm, nhưng tất cả đã quá trể.

Tôi 1 phần vì ham vui 1 phần vì muốn tránh sự truy đuổi của sư phụ cùng đám hắc nô, nên cũng rất hào hứng đòi đi theo.

“Không được, nơi đó toàn là nam nhân, lại rất nguy hiểm, sao có thể để cho 1 nữ nhi như tiểu sư muội đến được chứ. Tuyệt đối không được.”

“Đi mà, muội giả nam trang, không ai biết muội là nữ đâu.” Tôi nắm lấy tay Phùng sư huynh lúc lắc nan nỉ.

“Ta đã nói không được là không được. Nếu tiểu sư muội sảy ra chuyện gì, ta làm sao ăn nói với sư phụ.” Có cần kiên quyết như vậy không, còn lấy sư phụ ra ép tôi. Chặc.

“Phùng sư huynh, đi mà, đi mà, muội muốn đi.”

“Không được.”

“Thôi được, nếu huynh không muốn cho muội thôi, vậy muội chỉ có thể ở lại lò rèn này, chờ Lý Mạc Sầu đến giết thôi. Ai biểu muội võ công kém cỏi, không đủ sức bảo vệ bản thân.” Tôi cúi đầu ủ rũ, nhìn bát cơm trước mặt, hai mắt long lên, nước mắt như sắp chảy ra.

“Tiểu sư muội…” Mặt Phùng sư huynh biến sắc rồi. Hahaha. Ngay cả sư phụ còn mềm lòng trước tuyệt chiêu này của tôi, đừng nói chi 1 người như Phùng sư huynh kia chứ? Nhưng đã là tuyệt chiêu thì chỉ có thể những lúc thật sự vô cùng cần thiết mới sử dụng thôi, sử dụng nhiều sẽ mất linh, hahahaha.

Phùng sư huynh miễn cưỡng cho tôi đi theo, nhưng trăm dặn ngàn dặn nói là hễ có nguy hiểm thì lập tức chạy trước. Tôi rất nghe lời gật đầu lia lịa. Tất nhiên phải chạy trước rồi, chẳng lẽ ở lại chịu chết sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.