“Trình nha đầu,
ngươi cũng tớiđây góp vui sao?” Mặt cương thi bay tới chụp lấy tay tôi,
cười ha ha nói: “Ngươi ở đây thật đúng lúc, có thể xem ta cắt lông con
chó râu dài.” Nói rồi xoay người trong chớp mắt, xoẹt 1 tiếng, cái kéo
lớn chĩa tới bộ râu của Phàn Nhất Ông mà cắt.
Bọn người Dương
Quá, Hoắc Đô có vẻ rất bất ngờ vì mặt cương thi chẳng những quen biết
tôi, mà còn có vẻ rất thân thiết, nhưng bọn họ làm sao biết được mặt
cương thi vốn không phải là Tiêu Tương Tử, mà là lão ngoan đồng đeo mặt
nạ da người giả trang.
Phàn Nhất Ông bị lão ngoan đồng tấn công
bất ngờ cũng không hoảng, vội chống cây trượng, tung người lộn 1 vòng
lên cao hơn 1 trượng. Lão ngoan đồng tấn công cực nhanh, Phàn Nhất Ông
né tránh cũng thần tốc, 1 cắt 1 né, đúng là hai cao thủ võ công thượng
thừa. Bởi lẽ đám xanh lá cây trong sảnh còn bận quan tâm đến trận đấu,
nên tôi mới được bình yên.
Phàn Nhất Ông bị lão ngoan đồng cắt
mất 3 sợi râu, lão thổi 1 hơi, ba sợi râu bay về phía bàn, “choang” 1
tiếng, ly trà trên bàn vở tan. Lão ngoan đồng cười ha ha, nhảy đến chỗ
tôi, đánh kéo tanh tách, nói: “Trình nha đầu, ngươi có thấy cây kéo cắt
lông chó của ta có lợi hại không?”
Tôi bị lão hỏi, chỉ có thể
cười gượng, đáp: “Lợi hại.” Bởi Hoắc Đô lúc này như đang muốn đục lỗ lên người tôi, nếu không phải lão khỉ gì Kim Luân kìm lại, chắc hắn đã xông đến ăn sống tôi luôn rồi, mà điều đáng sợ hơn là ánh mắt hắn nhìn tôi
rất giống ánh mắt mỗi khi sư phụ tức giận, chặc chặc.
Phàn Nhất
Ông bị lão ngoan đồng đùa giỡn thì rất tức giận, quay về phía Công Tôn
Chỉ, cúi mình nói: “Sư phụ, đệ tử hôm nay không thể giữ lễ kính khách
được nữa rồi.”
Công Tôn Chỉ khẽ gật đầu. Phàn Nhất Ông vung cây
cương trượng quét ngang qua chỗ lão ngoan đồng, tiếng gió nghe ù ù. Tôi
đứng kế bên thấy vậy liền cả kinh, vội dùng khinh công nhảy lên xà ngang tránh né. Lão ngoan đồng giơ tay trái chụp cây cương trượng, tay phải
cầm kéo chĩa đến cắt râu của Phàn Nhất Ông.
Đột nhiên 1 cái bóng
xám từ cửa sảnh vụt vào cực nhanh, song chưởng cùng đánh tới sau lưng
lão ngoan đồng. Tôi cả kinh quát: “Cẩn thận.”
Thế chưởng của kẻ
đánh lén vừa nhanh vừa mạnh, tất đắc thủ, lão ngoan đồng liền dùng
chưởng đánh vào cùi chỏ kẻ đánh lén, lập tức hóa giải ngay chưởng lực.
Bọn Dương Quá cả kinh kêu lên: “Tiêu Tương Tử!”
Lão ngoan đồng : “Bị phát hiện rồi, chơi không vui.” Nói rồi túm lấy mặt nạ trên mặt tháo ra quăng lên không trung, Dương Quá thấy thế liền nhảy
lên chụp lấy cái mặt nạ, nhét vào trong áo. Thì ra cái mặt nạ da người
này là lão trộm của Dương Quá.
Thiếu nữ áo lục vừa thấy diện mạo lão ngoan đồng thì kêu lên: “Cha ơi, là lão già ấy đấy.”
Lão ngoan đồng nhảy lên xà ngang kéo tôi xuống, định mang tôi rời đi, nhưng Tiêu Tương Tử nào có chụi để yên, hai bàn tay của gã như hai cái móng
vuốt sắt chụp tới chỗ chúng tôi. Công Tôn Chỉ liền cao giọng nói: “Thỉnh hai vị dừng tay.”
Tiêu Tương Tử vì nẻ mặt Công Tôn Chỉ nên không động thủ nữa, lão ngoan đồng lại không thèm để ý, đứng cười hề hề bên
cạnh tôi, xem như chẳng có việc liên quan tới mình.
Công Tôn Chỉ
thong thả bước ra giữa sảnh, dùng tay phải phẩy phẩy bụi trên áo, lại
dùng tay trái phẩy phẩy bụi, mặc dù trên người ông ta không hề có 1 hạt
bụi nào, tên cốc chủ này cũng quá làm màu đi. Sau khi đã xác định trên
người mình không có bụi, Công Tôn Chỉ mới chậm rãi lên tiếng: “Lão tiền
bối này, nếu lão muốn rời khỏi cốc, trước hết hãy để lại mấy thứ hôm
trước lão đã lấy thì hơn.”
Lão ngoan đồng nghe thế thì cả giận,
mày dựng ngược lên, cao giọng nói: “Ngươi nói thế tức là bảo ta lấy trộm đồ của ngươi à. Hừ, cái xó cùng cốc này có bảo bối quái gì để cho ta
trộm chứ?”
Nói rồi như để chứng minh mình không có lấy, liền cởi
bỏ quần áo trên người ra, động tác chân tay cực lẹ, trong giây lát đã
trần như nhộng. Công Tôn Chỉ luôn miệng quát dừng, nhưng lão ngoan đồng
chẳng thèm để ý, cứ cởi tuốt tuột. Tôi đứng bên nhìn 1 màn này mà đầu
choáng mắt hoa. Phải chi là 1 nam tử trẻ tuổi thoát y trước mặt tôi, chứ không 1 lão già, da nhăn nheo hết như lão ngoan đồng, thì tốt biết mấy. Nhưng đột nhiên trước mắt tối sầm, người đã bị người nào đó ôm lấy, đầu dùi vào ngực người nào đó.
Hoắc Đô: “Chu lão tiền bối, tốt hơn
lão hãy mặc lại quần áo vào trước thì hơn, ở đây còn có nữ nhân, lão như thế thật là phô cái xấu ra cho thiên hạ chê cười mà.”
Lão ngoan
đồng: “Ta ở trong bụng mẹ chui ra như thế nào, thì bây giờ vẫn trong
trắng y nguyên như thế, có gì là xấu? Còn cái tên cốc chủ kia, đã già
rồi mà còn lấy 1 thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp làm vợ, hì hì, thế mới đáng
bị thiên hạ chê cười… Nhưng mà ngươi là ai mà lại ôm Trình nha đầu nhà
ta như vậy, mau buông tay.” Nghe lão nói tới đây thì tôi đã bị kéo ra từ trong lòng người nào đó, đến đứng sau lưng lão ngoan đồng, trước mắt
lại sáng rõ.
Hoắc Đô hình như bị trúng chưởng của lão ngoan đồng, sắc mặt tái nhợt. Lão ngoan đồng đột nhiên kêu lên: “Ôi chao, quên mất, không mặc quần áo, lạnh quá.” Nói rồi tay chân thoăn thoắt mặc quần áo
trên đất vào. Sau túm lấy tay tôi dùng kinh công bay đi. Mọi thứ chỉ
diễn ra trong chớp mắt, đến khi tôi định thần lại thì không biết mình bị lão ngoan đồng mang đến nơi nào rồi. Nhìn xung quang thì thấy đây là 1
đỉnh núi hoang vu, bốn phía cây cối rậm rạp, sơn trang ở dưới chân núi
cách đây vài dặm chứ không ít. Bên kia còn có vách núi cao trăm trượng,
gió thổi vù vù, nếu lỡ chân rơi xuống, thịt nát xương tan là cái chắc.
“Trình nha đầu, ngươi không sao chứ?” Lão ngoan đồng lăn xoăn chạy quanh người tôi, hỏi han, tôi cười khổ 1 cái nói: “Ta thì có thể bị làm sao, nhưng
mà lúc nãy lão….” Sao lại ra tay đánh Hoắc Đô kia chứ. Mấy chữ sau cùng
tôi thật không nói ra được.
Lão ngoan đồng tò mò hỏi: “Ta làm sao?”
“Không có gì.”
Lão ngoan đồng liếc mắt nhìn tôi 1 cái, sau như nhớ ra gì đó thì cười vui
vẻ nói: “Ta trong lúc đi tìm ngươi thì gặp một tiểu cô nương rất xinh
đẹp nha, đẹp hơn ngươi nhiều. Mà 1 tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, lại
sắp phải gã cho cái gả cốc chủ già đó, thật đúng là “hoa lài cấm bãi
phân trâu” mà…”
Tôi đoán lão ngoan đồng đã gặp Tiểu Long Nữ, lão
có vẻ rất thích nàng ta, cứ liến thoắn kể Tiểu Long Nữ như thế này, Tiểu Long Nữ như thế kia. Chẳng phải lão không có hứng thú với nữ nhân sao?
Mị lực của Tiểu Long Nữ quả thật quá lớn. Tôi nghe 1 hồi thì đầu choáng
váng. Chỉ bó gối, ngồi thẩn thờ nhìn mây trắng bay bồng bềnh bên dưới,
không biết đã qua bao lâu. Lúc nãy nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoắc Đô,
tôi thật sự có chút xíu lo lắng. Lão ngoan đồng ra tay không biết có
nặng quá không? Dù gì hắn cũng là mỹ nam, nếu để 1 mỹ nam như Hoắc Đô
chết sớm, thật sự quá đáng tiếc.
“Lão tặc tử.” Đột nhiên 1 tiếng
nam nhân vang lên. Ngay sau đó chỉ nghe tiếng gió vù vù, 1 bóng người
bay nhanh đến chỗ chúng tôi.
Người đến là Phàn Nhất Ông, chỉ có
điều bộ râu dài của lão đã bị cắt mất. Lão nhìn thấy lão ngoan đồng trên đỉnh núi thì liền xông vào giao đấu. Hai người đánh nhau vô cùng kịch
liệt, còn kịch liệt hơn cả lúc ở đại sảnh, không quan tâm đến việc nơi
đây là đỉnh núi, bên kia còn có vực sâu. Nhưng mà họ đánh nhau thì đánh
nhau đi, tại sao lại làm liên lụy đến 1 người vô tội như tôi chứ?
Lão ngoan đồng đánh vào ngực Phàn Nhất Ông 1 chưởng, khiến lão lùn họ Phàn
bay vèo về phía tôi, tôi liền dùng khinh công tránh né, nhưng nơi tôi
đứng lại là bên mép vực, chân trái của tôi đạp hụt vào không trung 1
cái, cả người liền ngã ra sau, chỉ thấy gió thổi ù ù bên tai, cùng tiếng la thất thanh của lão ngoan đồng.
Định luật khi rơi xuống vực
của nhân vật nam chính trong phim kiếm hiệp là: 1- rơi xuống hồ nước,
không chết, còn gặp được cao nhân; 2- túm được cành cây mọc ra lưng
chừng núi, không chết, còn vô tình lấy được võ lâm bí tịch đã thất lạc
từ lâu; 3- rơi thẳng xuống núi nhưng chỉ bị thương, không chết, được
nhân vật nữ chính đẹp như thiên tiên cứu sống. Nói chung, dù như thế nào cũng không chết được.
Nhưng: 1- tôi không phải nam chính, không
có ánh sáng hào quang nhân vật chính bảo vệ; 2- tôi cũng không phải nữ
chính, giống như trên, không được tác giả bảo vệ; 3- tôi cũng không phải nhân vật phụ quan trọng, chỉ là tiểu nhân vật, có tôi cũng thế mà không có tôi thì Thần Điêu của Kim Dung lão gia tử vẫn là Thần Điêu. Cho nên…