Tiếu Ngạo Thần Điêu

Chương 29



“Oa, oa… Ta sợ quá, sợ chết đi được… Huhuhu…” Do quá sợ, cũng quá vui mừng, nên tôi mặc kệ trước mặt mình là ai. Tôi lao vào lòng người nào đó khóc ngất lên như 1 đứa trẻ.

Hoắc Đô ôm lấy tôi. Hai tay còn vỗ nhẹ lên lưng tôi, an ủi: “Không sao rồi, có ta ở đây, không cần sợ nữa.”

“Sao ngươi lại ở đây? Còn biết ta ở đáy vực mà cứu?” Sau khi khóc lóc thỏa mãn, tôi đẩy Hoắc Đô ra, khó hiểu hỏi.

“Ta thấy nàng bị lão ngoan đồng Chu Bá Thông mang đi, nên đuổi theo, nhưng lão chạy nhanh quá, ta theo không kịp, không biết lão đã mang nàng đi đâu, chỉ có thể đi kiếm khắp nơi. Khi tìm đến dưới chân núi Lệ Phong Quỷ thì gặp Dương Quá đi cùng với 1 quái bà và 1 cô nương, hắn nói cho ta biết nàng ở dưới đáy vực, bảo ta đến cứu nàng…?”

“Ngươi lo lắng cho ta sao?” Tôi bất giác hỏi. Người như Hoắc Đô mà lại lo lắng cho sự an nguy của tôi sao? Thật sự quá khó tin đi.

Hoắc Đô đang nói bị tôi đột nhiên cắt lời thì im lặng, nhìn tôi. Ánh mắt hắn nhìn tôi rất lạ, khiến cả ngươi tôi không thoải mái, phải quay đầu đi, né tránh ánh mắt của hắn.

Đột nhiên, Hoắc Đô ôm chầm lấy tôi, cả người tôi tựa sát vào trên ngực hắn, hai cánh tay Hoắc Đô như hai gọng kiềm, kiềm chặt tôi vào trong lòng hắn

“Tiểu Trình, ta…”

“Đau quá, ngươi muốn giết chết ta sao?” Hắn không thấy tôi cả người thương tích hay sao, ôm chặt như thế làm gì?

“…”

“Thả lỏng tay ra đi, đau chết ta rồi.”

“Trình Anh!”

“Cái gì?” Tôi ngẩng đầu nhìn lên. “Ngươi giận dữ cái gì, ta nói không đúng sao?” Ánh mắt như muốn nuốt sống người khác của Hoắc Đô nhìn tôi là có ý gì?

“Nàng được lắm!” Hoắc Đô cười lạnh nói, rồi lao vào cắn mút môi tôi, mà môi tôi có phải là thịt dê nướng đâu chứ, muốn cắn mút là cắn mút sao?

Tôi khó chịu, cắn mạnh 1 cái vào môi hắn, cũng để trả thù việc hắn dám cắn tôi trước đây. Chỉ 1 lát, cả khoang miệng đều tràn ngập vị máu tươi. Nhưng Hoắc Đô hình như không để ý đến vết thương trên môi, mà vẫn điên cuồng cắn lấy môi tôi, chiếc lưỡi cạy khớp hàm tôi ra, mảnh liệt xông vào, ngao du khắp nơi trong khoang miệng của tôi, cướp đoạt bằng hết không khí trong người tôi, khiến đầu óc tôi choáng váng. Muốn phản kháng, nhưng không còn chút sức lực.

Chẳng lẽ Hoắc Đô muốn tiếp tục chuyện hắn làm chưa xong với tôi. Hoắc đại gia à, tôi là người đang bị thương mà. Con bà nó, dù không bị thương cũng không thể để cho hắn làm sằn làm bậy.

“Trình Anh!”

Hoắc Đô bị tôi thụi mạnh 1 cái vào “tiểu đệ đệ”, thì mặt đen lại, gầm giọng quát. Tiếng của hắn lớn như tiếng sấm, xém chút làm lủng cả màn nhỉ của tôi.

“Haha… Ngươi có đau không?”

“…”

“Yên tâm, yên tâm, ta có thuốc giảm đau rất hiệu quả. Để ta lấy cho ngươi uống.” Sắc mặt Hoắc Đô càng ngày càng kém rồi, nếu không nhanh chóng làm dịu cơn tức giận của hắn, có khi nào Hoắc Đô sẽ ném tôi xuống vực lần nữa không?”

“…”

“Ôi, Hoắc đại gia, ngài đừng tức giận nữa mà, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ đụng vào “tiểu đệ đệ” của ngài nữa. Ta thề! Nếu như ta còn…”

“Nàng dám!” Sắc mặt Hoắc Đô có thể nói còn đen hơn đêm 30, trên trán ẩn hiện gân xanh, tay hắn nắm mạnh lấy bàn tay đang giơ cao lên trời chuẩn bị thề thốt của tôi, hét lớn 1 câu mà tôi chẳng hiểu. Thật ra ý hắn là gì đây?

“A… Hoắc Đô, ta là người đang bị thương a… Nhẹ tay, nhẹ tay thôi…”

“Nàng còn sức la to như thế chứng tỏ vết thương không nghiệm trọng. Ta yên tâm rồi!”

“…”

Lão ngoan đồng chết tiệc, không biết lại chạy đi đâu rồi. Tôi thân “liễu yếu đào tơ”, võ công kém hơn Hoắc Đô, lại đang bị thương, bị ác bá Hoắc Đô cưỡng bức vác lên vai, tha đi như 1 bao cát. Chỉ có thể mặc cho số trời sắp đặc. Cầu mong ông trời có thể thương xót cho tôi, mà phái 1 mỹ nam đại hiệp đến cứu tôi thoát khỏi ma chưởng của Hoắc Đô. Nhưng có lẽ, trời tối, sao sáng, ông trời ngủ mất tiêu rồi, nên chẳng nghe được nỗi lòng của tôi. Huhuhuhu… Mỹ nhân ở đây, còn mỹ nam của ta đâu rồi?

Lúc tôi còn ở dưới đáy vực thì Tuyệt Tình cốc đã đổi chủ. Công Tôn Chỉ đã bị bà già Cầu Thiên Xích đánh đuổi đi. Đám người Dương Quá, Tiểu Long Nữ cùng với lão khỉ già Kim Luân cũng rời đi. Đại khái là nhờ có Công Tôn Lục Ngạc nên bà già đó không làm khó dễ gì tôi, mà còn cấp cho 1 bữa ăn đạm bạc đúng nghĩa. Sau khi ăn qua loa 1 chút, tôi và Hoắc Đô cũng nhanh chóng rời đi.

Chúng tôi men theo đường mòn mà rời khỏi Tuyệt Tình cốc. Đi được 1 đoạn thì bắt kịp đám người Dương Quá. Dương Quá thấy tôi thì ái ngại vô cùng. Nói liền mấy câu xin lỗi với tôi.

“Tiểu Trình, thật xin lỗi, bởi vì Cầu Thiên Xích nói, nếu ta kéo cô nương lên, thì sẽ không đưa Tuyệt Tình đan cho ta. Nên ta… Xin lỗi.”

“Quá Nhi, đó không phải là lỗi của ngươi, chỉ tại ta.” Tiểu Long Nữ ánh mắt đắm đuối nắm lấy tay Dương Quá nói.

“Cô cô…” Dương Quá cũng ánh mắt mê ly nhìn lại Tiểu Long Nữ.

“Trình cô nương, nếu muốn trách thì cứ trách ta, đừng trách Quá Nhi.”

“Không, chuyện này là lỗi của Quá Nhi, sao có thể trách cô cô kia chứ.”

“Quá Nhi…”

“Cô cô…”

“Là tại ta xui xẻo.” Con bà nó, bọn họ là đang đóng phim cho ai xem đây. Biết tình cảm hai người bọn họ tốt rồi, có cần phô ra như vậy không chứ?

Dương Quá: “…”

Tiểu Long Nữ: “…”

Hoắc Đô: “…”

Dương Quá vì 1 viên thuốc mà bỏ rơi sự sống chết của tôi, đã thế sau khi lấy được Tuyệt Tình Đan lại cùng cô cô của hắn rời khỏi Tuyệt Tình Cốc, mà không chịu quay trở lại cứu tôi. Con bà nó, Dương Quá ngươi được lắm.

Hỏa khí trong người tôi lúc này có thể thêu trụi 1 cánh rừng 2 ha. Cho nên tôi ra 1 quyết định thâm độc. Đó là cốc nói cho hắn biết, tôi cũng có thể giải độc hoa tình. Dù gì hắn cũng không chết được. Cho hắn chịu khổ sở 1 thời gian đã.

Lão khỉ già Kim Luân khi thấy Hoắc Đô cõng tôi về thì rất ngạc nhiên, khuôn mặt vốn đã nhăn nheo lại càng thêm nhăn nheo, nhưng đại khái do Hoắc Đô là vương tử nên lão không nói gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt muốn ăn thịt người mà thôi. Dạo này tôi thật sự cảm thấy mình rất giống Đường Tăng, tại sao ai cũng muốn ăn tươi nuốt sống tôi hết vậy, bộ ăn vào có thể trường sinh bất lão sao?

Trên đường đi, nam nhân thân hình cao lớn, khuôn mặt ngớ ngẩn, tên là Mã Quang Tá xảy ra sung đột với lão khỉ già, hai người qua lại mấy chiêu. Mã Quang Tá không phải là đối thủ của lão nên bị đánh trọng thương, nếu không phải Dương Quá ngăn cản thì lão khỉ già Kim Luân đã đập đầu Mã Quang Tá vào tảng đá to.

Sau, bởi xác khô Tiêu Tương Tử khích tướng, nên tên lùn Ni Ma Tinh lại giao đấu với lão khỉ già Kim Luân. Cứ cái đà này, biết bao giờ chúng tôi mới có thể rời khỏi Tuyệt Tình cốc kia chứ?

Lão khỉ già Kim Luân và tên lùn Ni Ma Tinh đang giao đấu 1 mất 1 còn, thì bỗng sau núi vang lên tiếng vó ngựa rầm rập, thế như sấm động, tinh kỳ triển động.

Một đội nhân mã lao tới. Đó là 1 đội kỵ binh Mông Cổ, ai nấy đều mang trường đao, cung nỏ. Đến cách chúng tôi vài chục trượng thì dừng lại, quan lãnh binh giơ tay làm hiệu, toàn đội kìm ngựa, không tiến nữa.

Một người đứng dưới cờ xem cuộc đấu giữa lão khỉ già và tên lùn trông giây lát, rồi giục ngựa chạy tới, gọi to: “Dừng tay, dừng tay.”

Người ấy mặc áo quý tộc Mông Cổ, tay cầm thiết cung, không phải là vị hoàng đế người dân tộc thiểu số, duy nhất của Trung Hoa Hốt Tất Liệt, thì còn là ai. Lão khỉ già Kim Luân và tên lùn Ni Ma Tinh nghe tiếng nên cũng dừng tay.

Hốt Tất Liệt xuống ngựa, tay trái kéo lão khỉ già Kim Luân, tay phải kéo tên lùn Ni Ma Tinh, cười nói: “Thì ra là hai vị đang trao đổi võ công ở đây, khiến tiểu vương đại khai nhãn giới.”

“… (||| – -)” Bọn họ đánh nhau đến thừa sống thiếu chết thế kia, mà bảo là “trao đổi võ công”, đúng là quan có hai cái miệng. Hốt Tất Liệt lại là Vương gia, vậy hắn chẳng phải có tới 3 cái miệng sao?

Kim Luân mỉm cười nói: “Vị Ni huynh này võ học hết sức độc đáo, hiếm có, hiếm có!”

Ni Ma Tinh lườm lão khỉ già 1 cái, nói: “Tại hạ cứ ngỡ đệ nhất quốc sư Mông Cổ tài giỏi lắm, hóa ra… Ha ha!”

Hoắc Đô thấy người đến là Hốt Tất Liệt, nên cũng đặt tôi xuống, đi đến trước mặt Hốt Tất Liệt cúi chào: “Vương huynh!”

Hốt Tất Liệt cười ha ha nói: “Chốn này phong cảnh hữu tình, há có thể không uống rượu! Tả hữu, mang rượu lại, chúng ta uống vài chén nào.”

Người Mông Cổ sinh trưởng giữa thảo nguyên, quen màn trời chiếu đất, coi việc ăn uống giữa rừng hoang với trong nhà không khác gì nhau. Đám thị vệ nghe lệnh Hốt Tất Liệt, thì lập tức bày mâm rượu và món nhắm trên mặt đất.

Hốt Tất Liệt có vẻ bị mê muội bởi nhan sắc của Tiểu Long Nữ, nhìn nàng 1 lúc lâu, bèn hỏi Dương Quá: “Vị cô nương này là?”

Dương Quá: “Đây là Long cô nương, là sư phụ của tiểu nhân, cũng là thê tử của tiểu nhân.”

Hốt Tất Liệt nghe xong, vẻ mặt thoáng hiện qua vẻ tiếc nuối, nhưng rất nhanh liền cười nói: “Quả nhiên là lang tài nữ mạo, thiên sinh khuê ngẫu, vừa lứa xứng đôi, hay lắm, hay lắm! Nào, mọi người cùng cạn 1 chén chúc mừng hai vị nào.”

Nói rồi nâng ly rượu uống 1 hơi cạn sạch. Mấy người kia thấy vậy cũng nâng ly uống cạn. Riêng Mã Quang Tá uống liền ba chén. Tiểu Long Nữ bình thường không uống rượu, nay được khen là “xứng đôi” với Dương Quá nên cũng rất vui, nâng cốc lên uống cạn ly rượu.

Hốt Tất Liệt uống cạn, đặt chén xuống, lại quét ánh mắt về phía tôi, thấy tôi đang ngồi cạnh Hoắc Đô, thì ngạc nhiên hỏi: “Vị tiểu huynh đệ này là?”

Ôi trời, Hốt Tất Liệt nói tôi là nam nhân, trước giờ mặc dù tôi cải nam trang nhưng đều bị nhận ra là nữ. Nay có người công nhận thuật hóa trang của tôi. Thật khiến tôi kích động mà.

“Là thân vệ của đệ!” Tôi đang định mở miệng nói, thì Hoắc Đô đã cướp lời.

Hốt Tất Liệt nghe thế thì cười nói: “Thì ra cũng là 1 thiếu niên anh tài, quả nhiên khác người.” Hắn là đang mỉa mai tôi sao?

Hốt Tất Liệt: “Ba hôm nay, không thấy các vị trở về, tiểu vương nhớ quá, ngặt nỗi thành Tương Dương quân vụ khẩn cấp, không thể chờ lâu, tiểu vương bèn dặn lại đại doanh, mời các vị lập tức đến bên thành Tương Dương hợp lực. Hôm nay may gặp ở đây, thật không gì bằng.”

Kim Luân: “Thỉnh vấn vương gia, quân ta công thành Tương Dương có thuận lợi hay không?”

Hốt Tất Liệt cau mày, nói: “Viên tướng giữ thành Tương Dương Lã Văn Đức vốn là kẻ bất tài, nhưng tiểu vương lo nhất khi nghe có 1 người là Quách Tĩnh ở đó.”

Dương Quá đột nhiên hỏi: “Quách Tĩnh đang ở thành Tương Dương ư?”

Hốt Tất Liệt: “Vị Quách Tĩnh ấy lại là bề trên của tiểu vương, hồi trẻ từng kết giao huynh đệ với tiên vương, từng là viên ái tướng số 1 của tổ phụ tiểu vương Thành Cát Tư Hãn. Người ấy trí dũng song toàn, cầm quân viễn chinh Tây Vực, kiến lập đại công. Tiên vương từng dặn tiểu vương, Nam triều chúa hôn thần gian, tướng binh nhu nhược, người tuy đông song khó địch nổi tinh binh Mông Cổ chúng ta, nhưng nếu gặp Quách Tĩnh thì phải hết sức cẩn trọng, nhất thiết không được sơ ý. Ôi, phụ vương quả có tiên kiến, quân ta đóng binh ngoài thành Tương Dương tấn công lâu rồi, vẫn chưa hạ được, tất cả chỉ tại Quách Tĩnh ở trong đó.”

Dương Quá đứng bật dậy nói: “Gã họ Quách ấy có mối thì lớn giết cha của tiểu nhân, tiểu nhân xin nhận lệnh đi lấy đầu hắn.”

Hốt Tất Liệt nghe thế thì vui mừng, nói: “Tiểu vương mời các vị anh hùng hảo hán cũng chính là vì việc ấy. Nhưng nghe đồn Quách Tĩnh võ công đứng đầu người Hán ở Trung Nguyên, lại có không ít người tài năng dị thường trợ giúp, tiểu vương mấy lần phái dũng sĩ đi hành thích, hết thảy đều thất thủ, bị bắt hoặc bị giết, không 1 ai trở về. Dương huynh đệ tuy vũ dũng, song 1 tay khó vỗ thành tiếng, tiểu vương muốn mời các vị anh hùng cùng trà trộn vào thành Tương Dương, hợp lực hạ thủ. Chỉ cần giết được Quách Tĩnh, thành Tương Dương ắt buông tay đầu hàng.”

Từ lúc dọn tiệc đến giờ, đám người Hốt Tất Liệt và Dương Quá cứ lo bàn việc ám sát Quách Tĩnh mà chẳng hề đụng tới thức ăn. Vương gia chưa động đũa, nên chẳng ai dám ăn.

Bụng tôi đã đói đến nỗi kêu như trống chầu, nay nhìn thức ăn bày ê hề trước mặt, nhưng lại chẳng thể chạm đến, cảm giác này còn khó chịu hơn cả việc có mỹ nam bên cạnh, mà chẳng chấm mút được gì? Còn bà nó, bọn họ còn nói đến bao giờ?

“Haha, tốt, tốt lắm, tất cả đều nhờ vào Dương huynh đệ vậy. Nào chúng ta ăn đi thôi.” Đến khi Hốt Tất Liệt nói ra lời này, thì tôi đã muốn ngất xủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.