Lý Mạc Sầu vốn không
biết hoa Tình có độc, chỉ nghe bọn đệ tử áo xanh của Tuyệt Tình cốc nói
mang máng là: “Lần này hai ả kia bị nhốt vào trận pháp hoa Tình, e là
khó thoát chết.” Thầm nghĩ, loại hoa này chắc chắn chứa huyền cơ. Nên
mới không dám khinh xuất, tự mình xuất trận, mà dùng Hồng Lăng Ba làm
bàn đạp để ra. Nào ngờ bị Dương Quá phá rối. Từ lúc bị Dương Quá đập cho 1 cước, rơi xuống bụi gai hoa Tình, vẫn nằm im bất động, sợ là chỉ cần
nhút nhích 1 chút, sẽ khiến chất độc hoa Tình bộc phát, chết đi. Nhưng
khi vừa nghe Dương Quá nói, Trình Anh có thể chữa được độc hoa Tình, Lý
Mạc Sầu liền bất chấp hậu quả, phi thân ra tóm lấy Trình Anh, kéo vào
trong vòng tròng, còn không quên cười lớn, mỉa mai.
“Haha, Hoàng lão tà, lão không phải rất yêu quý nữ đồ đệ này sao? Có giỏi thì vào đây mà cứu.”
“Trên đời này, ngoài A Hằng ra, Anh Nhi là người ta yêu thương nhất, tất nhiên ta sẽ vào cứu.”
Trời mùa đông, gió bấc thổi vù vù làm những cánh hoa ngũ sắc của hoa Tình
bay tán loạn trong gió, tuyết cũng bắt đầu rơi, sắc trắng, sắc đỏ, sắc
vàng, sắc cam… Hòa lẫn vào nhau, tạo nên 1 bức tranh tuyệt đẹp.
Giữa biển hoa ngút ngàn, thanh y của sư phụ vũ lộng trong gió. Người từng
bước, từng bước, rẽ sóng hoa mà đi. Người tiến vào vành đai đầy gai độc, nhưng cứ như đang thong thả dạo giữa vườn đào. Trên môi là 1 nụ cười
tuyệt mỹ, đã lâu lắm tôi mới được thấy. Nụ cười đó, cứ như đang nói với
tôi rằng: “Anh Nhi ngoan, đừng sợ!”
Khoảng khắc đó, thời gian như ngừng trôi. Mặc dù cổ bị Lý Mạc Sầu bóp chặt, đau rát, không thể hít
thở, toàn thân lạnh toát, cái chết đang gần kề. Nhưng tôi không cảm thấy sợ hãi, lòng lại ấm áp đến lạ thường. Lúc này đây, trong mắt tôi chỉ
thấy mỗi 1 người, tai cũng chỉ nghe được tiếng nói của người đó. Có lẽ,
tôi đã tìm được mặt trời của mình rồi!
“Không được đến đây! Nếu
lão còn dám bước đến, ta sẽ lập tức giết chết con nha đầu này.” Lý Mạc
Sầu những tưởng ngoài tên tiểu tử điên Dương Quá ra, chẳng ai dám xông
vào bụi hoa Tình. Nhưng giờ Dương Quá đã bị hoa Tình làm bị thương, nên ả đứng bên trong là vô cùng an toàn. Nhưng khi nhìn thấy Hoàng Dược Sư từ từ tiến vào, thì đâm ra hoảng sợ, càng dùng sức bóp chặt lấy cổ Trình
Anh, la lớn lên.
Hoàng Dược Sư nghe Lý Mạc Sầu nói như thế, lại
nhìn thấy sắc mặt Trình Anh tím tái, mặc dù tức giận, nhưng cũng đứng
lại, không tiến lên bước nào.
“Nếu ngươi thông minh, thì thả Anh Nhi ra, ta sẽ cho ngươi được chết toàn thây.”
Đám người Hoàng Dung nhìn thấy 1 màn này thì ngạc nhiên đến nỗi chết lặng, không thốt lên nữa lời.
Dương Quá thì ngửa đầu lên trời cười to, sau nắm lấy tay Tiểu Long Nữ, dịu
dàng nói: “Long Nhi, xem ra trong trời đất này, không chỉ có chúng ta là làm trái với lẽ thường. Hoàng đảo chủ được người đời gọi là Đông Tà,
quả nhiên khác người.”
Hoắc Đô, khi nhìn thấy Trình Anh bị Lý Mạc Sầu bắt vào vòng tròn, cũng bất chấp nguy hiểm, định lao vào bên trong, nhưng chân chưa nhắc thì đã bị 1 viên sỏi của Hoàng Dược Sư bắn ra,
điểm chúng huyệt Dương Quan ở chân Hoắc Đô, khiến hắn chẳng thể nhúc
nhích. Lại nghe Hoàng Dược Sư nói ra lời ấy, kèm theo ánh mắt mê ly của
Trình Anh, tim hắn thắt lại. Mặc dù chỉ có chân bị điểm huyệt, nhưng
toàn thân lúc này cứ như bị đắp thành tượng đá, đứng bất động tại chỗ.
10 ngày trước, khi Hoàng Dược Sư cứu thoát Trình Anh và Hoắc Đô ra khỏi
biển lửa. Trình Anh lao vào vòng tay của ông, khóc ngất đi, cho nên hoàn toàn không biết, trong lúc nàng ngủ. Giữa Hoắc Đô và Hoàng Dược Sư đã
sảy ra 1 cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông.
Hoàng Dược Sư
sắc mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt lại tiếc lộ sát khí: “Ta sẽ không
ra tay với loại vô danh tiểu tốt như ngươi. Nên tốt hơn hết, ngươi hãy
tự kết liễu đi.”
Hoắc Đô hơi bị chấn kinh trước câu nói của Hoàng Dược Sư, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười nhạt nói: “Mạng này
của vãn bối là của Tiểu Trình, nếu như nàng muốn vãn bối chết, tự nhiên
vãn bối sẽ chết. Nhưng tiếc là Tiểu Trình lại không muốn vãn bối chết,
nàng ấy đã năm lần bảy lượt cứu mạng vãn bối, thiết nghĩ, nếu bây giờ
Hoàng đảo chủ kêu vãn bối tự kết liễu, mà vãn bối lại y lệnh người, vậy
chẳng phải sẽ khiến Tiểu Trình đau lòng sao?”
“Thế sao?” Hoàng
Dược Sư cười khẩy 1 cái, nói: “Được, ta và ngươi cược 1 ván, nếu như Anh Nhi nói nếu ngươi chết đi, sẽ đau lòng vì ngươi, ta sẽ tha mạng cho
ngươi. Ngược lại… Ngươi tự mình biết phải làm gì rồi chứ?”
Hoắc
Đô đã đem mạng mình ra cược, nhưng cái hắn muốn, không phải là giữ lại
mạng của mình, cái hắn muốn là trái tim của Trình Anh. Hắn vốn biết tâm
tính Trình Anh hời hợt, ham vui, đối với những chuyện tình cảm lại càng
vô tâm. Nhưng khi nghe nàng nói sẽ đau lòng vì hắn chết đi, hắn biết
trong tim nàng có 1 khoảng dành cho hắn, hắn tự nhũ, chỉ cần cố gắng 1
chút, thì tất cả trái tim của Trình Anh, sẽ là của hắn, nhưng giờ đây…
Hắn thật sự đã thua rồi sao?
Hoàng Dược Sư bị Lý Mạc Sầu bức phải dừng lại, trong lòng lo lắng vạn phần, nhưng sắc mặt vẫn bình thản.
Cười khẩy, lấy ngọc tiêu bên thắt lưng ra, bài “Bích hải triều sinh
khúc” vang lên.
Mới đầu Lý Mạc Sầu thấy Hoàng Dược Sư lấy ngọc
tiêu, còn hoảng sợ, luôn miệng la: “Không được thổi tiêu, ngươi thổi
tiêu thì con nha đầu này sẽ chết!” Nhưng 1 lúc, thấy Hoàng Dược Sư chỉ
thổi bình thường, trong tiếng tiêu không hề có 1 chút nội lực nào, mới
thả lỏng bàn tay trên cổ Trình Anh. Bà vốn dĩ, bắt Trình Anh là để giúp
bà chữa độc hoa Tình, tất nhiên không muốn nàng ta chết. Nói như thế
cũng chỉ để hù dọa Hoàng Dược Sư mà thôi.
Hoàng Dược Sư từng sáng tạo rất nhiều chiêu thức võ công như: Lạc Anh thần kiếm, Ngọc Tiêu kiếm pháp, Lan Hoa Phất Huyệt Thủ, Hoàng Phong Tảo Diệp Thoái Pháp, Đạn Chỉ
thần công, Bích Hải Triều Sinh… Công phu nào cũng vô cùng lợi hại,
nhanh, chuẩn, đẹp, lạ mắt. Thế nhưng ông chỉ làm 1 đôi câu thơ như thế
này:
“Đào hoa ảnh lạc phi thần kiếm,
Bích hải triều sinh trỗi ngọc tiêu”
(Hoàng Dược Sư)
Nếu nói do ông thích hai loại công phu này, nên mới làm thơ khen tặng, thì cũng đúng, nhưng còn 1 nguyên do khác nữa là…
“Bích Hải Triều Sinh khúc” vẫn đang vang lên, nhưng chỉ trong chớp mắt, Hoàng Dược Sư đã phi thân đến bên cạnh Lý Mạc Sầu, xuất ra chiêu “Ngọc Tiêu
kiếm pháp”, đánh vào huyệt Ngọc Đường trên ngực Lý Mạc Sầu, kéo nhanh
Trình Anh về ôm trong lòng. Cùng lúc đó, dùng tiêu đánh tới. Tốc độ
nhanh như thiểm điện. Tiếng tiêu phát ra cũng biến chuyển không ngừng.
Khiến người nhìn thấy không khỏi thán phục, vừa thổi tiêu vừa dùng ngọc
tiêu thay kiếm đối địch. Tuyệt kỹ như vậy, trên đời chỉ mỗi Hoàng Dược
Sư có thể mà thôi.
Lý Mạc Sầu tất nhiên không ngờ tới. Trơ mắt
nhìn Trình Anh được Hoàng Dược Sư cứu thoát. Bản thân còn chật vật dùng
kiếm đối phó với ngọc tiêu trong tay Hoàng Dược Sư. Trong khi đó, nội
lực lại bị tiếng tiêu của lão làm cho rối loạn, kinh mạch vận chuyển
ngược, có lẽ chỉ chốc nữa thôi là vỡ mạch máu mà chết. Nhưng nếu chết đi thế này, Lý Mạc Sầu không cam tâm. Suốt cuộc đời bà cô độc, sinh ra bị
cha mẹ bỏ rơi, được sư phụ nhận về làm đệ tử, nhưng sư phụ lại yêu
thương Tiểu Long Nữ hơn. Lớn lên lại bị Lục Triển Nguyên phụ bạc. Nay
nhìn thấy Trình Anh được Hoàng Dược Sư yêu thương bảo vệ như vậy, lòng
đố kị trong bà trổi lên mãnh liệt.
“AAAAAAA…..” Chỉ nghe Lý Mạc
Sầu hét lớn 1 tiếng, mặc cho ngọc tiêu của Hoàng Dược Sư đâm sâu vào
lòng ngực, lao đến xuất chưởng đánh mạnh vào người Trình Anh. Chưởng này bà dùng toàn bộ sức lực còn lại, người trúng chưởng chỉ có 1 con đường, ngực vỡ, tim nát, chết đi.
Tôi được sư phụ cứu thoát khỏi tay Lý Mạc Sầu, nằm trong vòng ôm của người, cứ tưởng đã không còn nguy hiểm. Nào ngờ…
“Anh Nhi!”
Có lẽ, tôi chỉ là 1 người qua đường. Ở thế giới kia, tôi chết đi, linh hồn vô tình đi ngang qua thế giới này, nhập vào thân xác Trình Anh. Nhưng
đã là người qua đường, thì cũng đến lúc rời đi. Thế nhưng, lần chết đi
này, linh hồn tôi sẽ phải đi về đâu? Địa ngục hay là thiên đàng?