Dư Điềm Điềm co người lại trên tảng đá, cứng ngắc không dám làm một cử động nhỏ nào, bởi vì ở một bên đầu kia của tảng đá lớn có một con rắn đầu tam giác đang ở phía đối diện với cô, thỉnh thoảng khạc lưỡi rắn, duy trì động tác kích động.Giờ phút này Dư Điềm Điềm vô cùng khẩn trương, cô cơ bản không dám động, nước mắt trong một khắc liền muốn rơi xuống, móng tay muốn c ắm vào thịt trong lòng bàn tay, khóe mắt cố gắng tìm ánh mắt Phương Nghị, bởi vì nói không được, cũng sắp chết ngộp.Sau khi Phương Nghị nhìn thấy rõ tình huống, sắc mặt âm trầm đi vòng qua phía sau tảng đá.
Lúc này làm ra động tĩnh quá lớn ngược lại sẽ gây phiền toái.
Ánh mắt của Dư Điềm Điềm rưng rưng, rốt cuộc trong chớp mắt liền thấy bóng dáng của Phương Nghị.Nước mắt của cô liền chảy xuống, Phương Nghị tỏ ý cô đừng cử động, anh lấy dao chẻ củi từ bên hông ra.Ánh mắt Phương Nghị dữ tợn, cánh tay hất một cái.
Gió thổi qua, còn không có âm thanh khác, dao chẻ củi từ phía đối diện bay tới.
Hàn quang lóe lên.Dư Điềm Điềm nắm chặt hai mắt.Phương Nghị ném rất chuẩn, con rắn kia còn chưa kịp phản ứng, dao chẻ củi liền chặt nó thành hai nữa, lực đạo quá lớn, nửa đoạn bay thẳng vào lồng ngực Dư Điềm Điềm.
Rắn vừa mới bị chém chết dù bị cắt thành hai đoạn nhưng còn chưa chết hẳn, còn không cam lòng uốn éo người, chẳng qua máu chậm rải rỉ ra, chảy xuống quần áo Dư Điềm Điềm.Phương Nghị trầm mặc đi nhanh tới, thấy bộ dáng cô ngây ngô sững sờ, nhắc nhở: "Rắn."Dư Điềm Điềm chậm rãi nâng lên mắt, hơi nước trong mắt còn chưa tản đi, cũng không kịp phản ứng, ngơ ngác giống như một động vật nhỏ vụng về.Cô nghe được Phương Nghị nói chuyện, tiếp theo chớp mắt chậm rãi cúi đầu nhìn thấy trên chân cô có nữa đoạn thân rắn.Trong núi rừng bật ra tiếng hét chói tai của thiếu nữ.Trăm chim vỗ cánh, con sóc chạy trốn, Phương Nghị đều bị hành động sợ hãi của cô lui hai bước.Dư Điềm Điềm chợt nhảy cẫng lên từ trên tảng đá, cô liều mạng nhảy loạn đá loạn lung tung, muốn ném đoạn thân rắn đi.Phương Nghị muốn đưa tay lấy giúp cô, kết quả nhiều lần bị cô đánh tới tay."Đừng động!" Phương Nghị không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là một tay đè cô xuống một tay lấy thân rắn trên người cô ném đi.“Được rồi."Dư Điềm Điềm chưa hoàn hồn nắm chặt cánh tay Phương Nghị không chịu buông ra, chờ sau khi xác nhận hai thân rắn bị ném ra ngoài, mới chậm rãi khôi phục lại.Vào lúc này không biết là cỏ hay thứ gì khác phất qua mắt cá chân của Dư Điềm Điềm, cô chưa hoàn hồn đã bị sợ hãi sau di chứng, còn không đợi thấy rõ là thứ gì liền đâm vào lòng ngực Phương Nghị.Trong đầu Phương Nghị trong nháy mắt liền nổ tung.Ôn hương nhuyễn ngọc tràn đầy cõi lòng, trong nháy mắt, anh nắm tay thành nắm đấm, dùng hết khí lực nói: "Đừng sợ, rắn đã chết rồi."Dư Điềm Điềm thật ra cũng luống cuống mấy giây, rất nhanh liền kịp thời phản ứng rời khỏi lồng ngực anh, cô cúi đầu xuống, đúng là không nhìn thấy thứ gì, có thể là sâu hoặc là cỏ.Dư Điềm Điềm rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.Phương Nghị cũng chịu kinh hách một hồi mới rốt cuộc tỉnh táo lại."Cô.."Dư Điềm Điềm nháy mắt mấy cái, nhìn về phía anh, cô làm sao?Con gái nhìn thấy rắn sợ hãi không phải rất bình thường sao? Huống chi mới vừa rồi nửa đoạn thân rắn còn ở trong ngực cô uốn tới uốn lui."Cô mới vừa rồi, kêu một tiếng.." Phương Nghị nhắc nhở cô.Dư Điềm Điềm ngẩn người.Rốt cuộc cô cũng nhớ tới tiếng hét vừa rồi.Ánh mắt kinh ngạc trở nên mừng rỡ, ánh mắt Dư Điềm Điềm tràn đầy vui mừng nhìn về phía Phương Nghị, sau đó cô chỉ chỉ chính mình, vẻ mặt vui mừng không thể che giấu được.Phương Nghị không biết làm sao, "Ừ, cô vừa rồi thật sự kêu một tiếng."Dư Điềm Điềm lại nhảy một chút, tuy nhiên lần này là vui vẻ, cô chẳng ngó ngàng gì tới chạy tới trước mặt Phương Nghị, vẻ mặt hưng phấn bắt được cổ tay anh, còn lắc lư hai cái, muốn chia sẻ niềm vui sướng của bản thân.Nhưng Phương Nghị chợt rút tay về.Cảm xúc mềm mại làm trên người anh lửa từng chút cháy lan tràn, giờ phút nguy hiểm này khí tức trên người cô đều ngọt ngào.Anh là đàn ông.Cô gái này làm sao chút phòng bị cũng không có.Giờ phút này Dư Điềm Điềm vẫn chìm đắm trong hạnh phúc bản thân có thể phát ra tiếng, hoàn toàn không có chú ý tới sự khác thường của anh, cô có thể phát ra tiếng, cái này chứng minh bệnh câm của cô có thể thật sự chữa khỏi.Cô đối với tương lai tràn đầy lòng tin.Phương Nghị đi tới xác rắn bên kia, nhặt dao chẻ củi lên, hai ba cái liền cắt thân rắn, moi ra mật rắn đỏ tươi.Dư Điềm Điềm mắt nhìn thẳng, Phương Nghị từ trong giỏ tìm được một cái chai bỏ mật rắn vào.Mật rắn đại bổ, pha rượu hoặc làm thuốc đều cực tốt, Dư Điềm Điềm hiểu..