Tiểu Nha Đầu!! Em Không Thể Chạy Trốn Định Mệnh

Chương 18



Cậu ngồi trên ghế, vắt chéo đôi chân lên bàn và gương mặt lộ hẳn nét khó chịu... Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy a~!!

- Mặt cậu làm tớ sợ đấy!! - Vũ Cường khẽ chồm lên bàn trên, và tất nhiên là nhận được cái lườm tóe lửa của thằng bạn thân cùng một câu hai chữ ''im mồm''...!!

// Xoạch //

Nó thản nhiên mở cửa, thản nhiên bước đi, thản nhiên về chỗ ngồi mà không để ỷ rằng lũ cấp 12 đang đổ bộ đến.... Mà lạ thật nha ~!! Các bạn trong lớp sao nhìn nó sợ hãi dữ vậy cà?? Mặt nó dính gì sao?? Và thậm chí nó còn không biết có một người ngồi phía sau nó còn chắp tay cầu nguyện cho nó bình yên sống xót qua ngày hôm nay, mà không, ít nhất là năm phút thôi cũng được...!!

Thế mà không biết ma xui quỷ khiến sao mà chỉ chửa đến ba giây sau... hàn khí lại nổi lên ngùn ngụt không có dấu hiệu ngừng lại...

- Cậu... - cậu chậm rãi lên tiếng, cả lớp như nín thở chờ đợi... Không biết Quý Phàm đã đắc tội chi với Minh Khánh a ~!!!

-Gì vậy?? Có chuyện gì sao?? - nó quay sang nhìn cậu với gương mặt ngây thơ hết sức... Con này giỏi!! Phải nói là rất giỏi đánh đòn tâm lý nha ~!! Vì sau khi nhìn gương mặt vô tội dễ thương khiến ai kia chỉ muốn cắn một phát thì cậu liền quay phắt đi ngay, nói liền một mạch...

- Không có gì!! - chỉ đợi có vậy, cả lớp liền thở phào nhẹ nhõm... Trong cậu lạnh lùng bình tĩnh vậy thôi chứ nổi giận lên là không phải dạng vừa đâu nha... Vì vốn cậu đã có một quá khứ không mấy tốt đẹp làm ai cũng phải khiêm nhường mấy phần..

- Honey ~!! - từ đâu, Tử Duyên chạy lại ôm cổ cậu phá tan không khí căng thẳng vừa có ở đây vài phút trước...Nhói!! Thuận tay đưa lên ôm ngực, cái cảm giác vừa mới thoáng qua trong nó là gì??

- Tử Duyên!! Đừng làm trò!! - cậu khẽ thở dài rồi nhấc tay Tử Duyên ra khỏi vai mình...

-Nè!! Nè!! Ai làm trò chứ!! Chỉ là tớ mới phát hiện ra có vài thứ khá thú vị thôi mà!! - Tử Duyên cười mờ ám, khẽ liếc mắt nhìn nó làm nó không kiềm được khẽ rùng mình... Một cảm giác thật không hay!! Như cũng nhận thấy được sự khác lạ, cậu khẽ liếc mắt nhìn Tử Duyên rồi lại nhìn sang nó... Co phải cô nàng này....

-Quý Phàm!! Tớ có chuyện muốn nói được chứ?? - Tử Duyên ngước đôi mắt bồ câu về phía nó, nhưng nó lại cảm thấy trong ánh mắt này có thứ gì đó mờ đục...

-Được chứ!! Sao lại không nhỉ?? - nó gượng đáp... Nói rồi, cả nó và Tử Duyên bước ra ngoài mang theo những ánh mắt khó hiểu...

.

.

.

- Cậu có che giấu chuyện gì không?? - Tử Duyên khẽ cười.. Nó giật nảy, Tử Duyên có ý gì đây??

- Tớ không hiểu cậu muốn nói gì!! - mặt nó xuống sắc thấy rõ, bàn tay không tự được mà run rẩy nắm chặt gấu áo... Tử Duyên cười lớn hơn, mang theo vẻ khiêu khích và bỡn cợt...

-Được rồi!! Tớ đã nghe cậu nói chuyện với Andy rồi!! Nói đi!! Cậu là ai?? -Tử Duyên nheo mắt nghi ngờ nhìn nó... Không phải chứ?? Lộ rồi sao?? Nó mặt lo lắng thấy rõ, quả thật chuyện này cực kì tồi tệ a ~!!

-Tớ... tớ...!! - nó ngập ngừng, trực giác mách bảo không nên nói rõ cho người này nghe!! Nhưng làm sao đây?? Nếu giờ nó không nói ra thì đảm bảo mọi chuyện sẽ cực kì tồi tệ a!!

-Sao nào?? Quyết định đi!! Nói hay không?? - Tử Duyên bắt đầu mất kiên nhẫn, thật là mất thời gian...

- Tôi... nói...!! Tôi là B.. Bạch Quý Nhi!! Em gái song sinh của Phàm ca ca!!! Tôi giả làm anh ấy để làm một tí việc riêng... - nó nói ngập ngừng, nhưng những điều nó nói không hoàn toàn là sự thật... nó luôn cảm thấy người này không đáng tin chút nào... Nghe nó nói vậy, ánh mắt Tử Duyên thoáng nét cười... Khẽ vỗ nhẹ vai của nó, Tử Duyên cười tươi...

- Hóa ra là vậy!! Không sao, không sao!! Từ giờ cùng làm bạn nhé!! Tớ không nói ai nghe đâu mà!!

-Ư...!! ~ Vậy... Vậy là được rồi!!

Một thoáng suy nghĩ... Nó có nên tin vào người này hay không?? Nó vẫn cứ có cảm giác cô gái Tử Duyên này thực sự là có điều gì đó kì lạ...

Nó quay đầu bước đi một bước, không hề biết rằng phía sau đang có con thỏ nhe răng cười nụ cười của sói... Gió khẽ rùng mình thương thay cho số phận của cô gái nhỏ... Bầu trời âm u như báo trước một

.

.

.

- Chiều này Tử Duyên nói gì với cậu? - cậu lên tiếng chậm rãi hỏi nó... Nó khẽ giật nảy, và hành động đó dường như thu lại trong tầm mắt cậu... Nó run run, miệng lắp bắp...

-Ơ.. tôi!! Cậu ấy... A!! Quyển sách!! Tử Duyên mượn tôi quyển sách!! - nha đầu này quả thực không biết cách nói dối... Mượn quyển sách thì cần gì gọi nó ra ngoài nói việc riêng làm gì!! Đúng là ngốc, nó khinh thường cậu thế à??!...

Và thế rồi... cuộc nói chuyện lại chìm vào im lặng... Đêm nay... ai cũng có một suy nghĩ riêng!! Ngoài trời, những vì sao như cũng không muốn làm phiền tâm tư của hai bạn trẻ...!! Vầng trăng khẽ thở dài xót thương cho cặp đôi bạc mệnh...!! Tình yêu này có bền vững hay không đều phụ thuộc vào hai người...!! Hãy lựa chọn thật kĩ càng... để không ai hải rơi bất kì giọt nước mắt nào vì hối tiếc...

Liệu những đêm còn lại, giấc ngủ của nó và cậu có còn tròn vẹn như đêm nay??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.