Tiểu Nha Đầu!! Em Không Thể Chạy Trốn Định Mệnh

Chương 23



- Honey ~!! Cậu đến trễ quá nha!! - Tử Duyên không biết từ đâu chạy lại phía cậu ôm cổ, xoay xoay mấy vòng...

- Buông!! - cậu một câu năm tiếng buông lời lạnh lùng, vậy mà hình như con khỉ trên cổ cậu dường như không thèm để ý... Ai nha nha ~!! Ví con khỉ có phải là hơi xúc phạm đến một mĩ nhân không??

  Nó đứng cách xa cậu hơn mười mét vì đã được cậu “giáo huấn” gần cả tiếng đồng hồ!! Chẹp chẹp!! Đàn ông con trai mà giận dai gớm... Tử Duyên chọt chọt vào miếng băng cá nhân nằm yên vị trên cổ cậu, lòng không thể thôi xót xa...

- Honey ~!! Đây là gì?? - vừa hỏi, Tử Duyên không thể không thôi nheo mày...

- À!! - cậu liếc nhìn về phía nó, khiến nó giật thót ôm tim... -... mèo dại cắn!!

Sặc!! Nó tí là phun cả ngụm nước chưa kịp uống vào ra ngoài. Mèo ư?? Hơn nữa còn là mèo dại?? Sao có thể ví một người mặt xinh như hoa, tài đức vẹn toàn như nó là một con mèo thần kinh không ổn định?? Ah ~ hh!! Quả thật là muốn chọc điên nó mà...

  Tử Duyên nhìn vào vết thương, tay khẽ vuốt nhẹ nâng niu, rồi phút chốc... hôn vào vết thương một cái, nụ hôn nhẹ nhàng che chở như không có ý làm cậu bị đau. Vẫn không để ý rằng... hành động đó như cứa vào tim một người một cách đau đớn...

Nó nhìn cảnh đó mà mắt lưng tròng, ứa lệ. Đưa tay nắm chặt một bên ngực áo, hô hấp dường như càng trở nên khó khăn!! Đau!! Sao lại có thể đau đến như vậy...

- Quý Phàm?? Sao vậy?? - Vũ Cường cơ bản nhìn sơ qua cũng biết là gì, cười nhạt đau đớn, khẽ ân cần hỏi thăm nó...

  Chỉ chưa đầy hai phút sau, cảm giác đau đớn nơi lồng ngực bỗng không còn, khẽ vỗ vỗ vài cái. Quả thật là biến mất rồi a ~!! Chẹp!! Chắc ăn sáng chưa đủ...

- Không sao!! Không sao!! Chắc lại ăn sáng chưa đủ no!! - nó gượng cười cãi đầu. Còn chàng thì lắc đầu cười khổ, cô ngốc này bao giờ mới nhận ra đây??

.

.

.

  Trong chuyến đi này, Andy có vẻ là hăng hái nhất, lôi lôi kéo kéo nó suốt cả từ chân núi đến lưng núi, miệng thì không ngừng cười ha hả!!

- Nè nè Charly ~!! Trong năm phút chúng ta thi chạy đến đỉnh núi và cùng nhau hét thật to nhé!! - Andy vui vẻ cười híp cả mắt!! Còn nó thì gương mặt tỉ lệ nghịch với thời gian ngày càng méo xuống một cách kinh dị...

- Chạy lên đó trong vòng năm phút thì cậu hét bằng niềm tin à??

Andy nghe vậy liền dừng bước, ngồi xổm xuống đất xem xét đôi chân của cậu, rồi khẽ gật gù tỏ vẻ hiểu biết, nó bực mình một cước đá Andy văng xa năm mét...

Lồm cồm bò dậy đi đến chỗ nó, cười nham nhở mang hàm ý trêu chọc...

- Á à!! Tớ quên cặp chân của Charly chạy bẩm sinh không được nhanh lắm!!Sorry Sorry!!

Andy cười cười nhìn nó như thách thức, mặt nó thì đen càng hơn đen. Còn dám nhấn mạnh như vậy nữa chứ. Bà đây cho mi chết!!

Nghĩ rồi nó vụt chạy lên trước.... Quay mặt lại cười một cách khing khỉnh, hét lớn...

- Ai lên sau là con rùa nhá!!

  Andy nhếch môi cười rồi cũng tăng tốc đuổi theo nó. Chạy giỡn như một cuộc đuổi bắt...

Ai đó nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi nhíu mày...

.

.

.

- Muoaaaa!! Đẹp quá đi!!  - Andy nhìn cười híp cả mắt, tay lay lay vai nó...

- Ừ! Đẹp!! - nó lau mồ hôi rồi uống một ngụm nước, không thèm để ý đến Andy lấy một lần... Andy miệng không ngớt hỏi nó những gì thậm chí là nó còn không nghe, còn nó thì gật đầu cho có lệ̃, cơ bản là không cần quan tâm a ~!!

- Tập trung!! - cậu lững thững đi đến bên nó, nhàn nhạt nói một cách không cảm xúc...

- A!! Nhanh vậy sao?? - nó ngạc nhiên nhìn cậu một cách ngây thơ... -...Andy!! Tớ đi trước...

Phút chốc, bàn tay cậu bỗng nghiến chặt bàn tay của nó... Một cảm giác len lõi tràn vào lòng nó?? Liệu đây là cảm giác gì?? Ấm áp chăng??

.

.

.

- Charly à!! Cậu ngủ ngon nha!! - Andy vẫy tay chào nó khi dùng xong bữa tối. A ~!! Đây quả là một quãng thời gian tuyệt vời để ngủ... Ặc!! Không nhanh đến vậy chứ?? Cái gì thế này?? Chung phòng?? Nó và cậu ư?? Hừ hừ!! Biết sao được!! Nó đang là một thằng con trai mà... Dù miễn cưỡng nói vậy, nhưng trong lòng nó không thể giấu được một niềm vui đang nhen nhóm...

Sự sắp xếp phức tạp khiến nhiều người nhăn nhó ôm quần áo chạy về phòng, à!! Trong đó còn có cả nó nữa. Chưa đến năm phút sau, hành lang trở nên cô độc đến kì lạ. Cảm giác bất an bỗng dấy lên trong lòng nó, mách bảo là có điều gì đó không tốt làng gì sắp xảy ra...

// Cộc... cộc... cộc //

Tiếng mu bàn tay va chạm vào nền cửa gỗ lạnh lẽo, phút chốc đánh bay đi sự yên tĩnh vốn có

Nó khẽ uể oải chui qua lớp chăn dày, khẽ dụi mắt... Ai lại đến vào giờ này??

// Cạch //...

- Cậu rảnh không??

- Tôi rảnh!! Sao vậy?? - nó nheo mày nhìn người trước mặt, không kìm lòng nhăn mày vì bị làm phiền...

  Phía đối diện, con ngươi đen láy bỗng loé lên một tia thâm độc, nụ cười vòng bán nguyệt không tự chủ con lên một cách kín đáo...

-... Đi theo tôi!! Minh Khánh muốn gặp cậu!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.