Nó thấy yếu ghê luôn, cử động tay, chân thì cảm thấy đau nhói vô cùng, nó bị đánh không nhẹ mà.
Rầm!!!!
- Hừ… Con bé kia, mày bị làm sao thế hả? sao mới hôm qua ra viện mà giờ lại vào viện thế hả? Mày muốn anh mày chết à?
Nó bịt chặt tai, anh trai nó vô cùng tức giận khi thấy nó 2 lần vào viện liên tiếp, nó nói nhỏ nhẹ, nhưng vô cùng yếu:
- Anh… em biết anh lo cho em… nhưng đây không phải tại em mà!!!!
- Lần này, tao không giúp mày nữa. Mày hứa với tao cái gì mà đã thấy
ai đâu hả? CHỉ thấy mày toàn gây chuyện, rồi tao lại theo hầu mày, mày
muốn anh mày tức lắm à? Mà suốt ngày gây hết chuyện nọ đến chuyện kia
thế hả?
Nó mắt rưng rưng, nó biết anh trai nó lo cho nó lắm, nó thấy có lỗi:
- Em xin lỗi…
Và đúng lúc này, nó nghe thấy tiếng của hắn:
- Anh, em đã xử lí gọn nhẹ người đã gây hại cho Nhược Hi rồi, với
lại, đây không phải lỗi cô ấy, anh bớt giận đi, bây giờ, Nhược Hi đang
là người bệnh, anh lớn tiếng như thế, không được ổn cho lắm, chỉ sợ 2
ông bảo vệ kia sẽ đuổi anh ra khỏi bệnh viện vì tội làm ồn trong bệnh
viện đấy!
- Hừ….
Nó thấy anh nó đã nguôi giận, nhưng sao anh nó lại nghe hắn thế? Nó nói giọng sợ sệt:
- Anh Hi Phong, những vết này có đánh được không ạ?
Anh nó tiến lại gần nó, xem kĩ khuôn mặt nó, giọng lại nhẹ nhàng:
- Nặng đấy mày. Anh không chắc sẽ che được hết, anh sẽ cố gắng giúp mày.
- Vâng.
Nó quay đầu nhìn hắn, nó cười:
- Minh Vũ, cảm ơn cậu đã cứu tôi lần nữa! Tôi phải làm sao để trả ơn cậu?
Hắn kéo ghế, ngồi xuống đó, vắt chân lên, ánh mắt vẫn lạnh như ngày thường:
- Lo mà giữ bản thân cô đi.
- Tôi sẽ mời cậu đi ăn nhé?
- Không cần. Tiêu hoang phí không tốt.
- Vậy đi chơi nhé?
- Tôi mệt.
- Ừ. Vậy thôi….
Mặt nó buồn thiu, nó thật sự muốn trả ơn hắn thật mà, vậy mà hắn cũng không nể nó 1 lần.
- Hoàng Minh rất lo cho cô. Anh ta đang ở ngoài kia.
Khuôn mặt nó như vớ được vàng, bật dậy khỏi giường, trong khi anh trai nó chưa trang điểm xong=.=
- Cái con bé kia, còn chưa xong mà…
- Tí nữa ạ!!!!!!!!!!!!!!!!
Nó chạy vù ra ngoài… Nhưng không thấy ai, mặt nó ngệt ra, nó quay vào, nhìn hắn bằng con mắt sát khí:
- Cậu…cậu… dám lừa tôi?????
- Ồ. Tôi không ngờ cô lại tin là thật… Cô thích anh ta đến thế sao?
Anh trai nó thốt lên:
- CÁI GÌ? MÀY THÍCH AI CƠ?
Nó nhìn hắn:
- Tôi đang bệnh mà cậu cũng còn đùa được à?
- Tôi chỉ thử thôi.
- Chết tiệt thật.
Rồi nó lẳng lặng về giường ngồi, để anh trai nó tiếp tục sự nghiệp cao cả.
Nó được ra khỏi viện, nó cùng anh trai về nhà, tuy có che đi đc 1 ít
vết, vì nhờ lớp phấn dày đặc, làm mặt nó trắng tinh, thể nào cũng bị bố
mẹ phát hiện ra cho mà coi, đến nước đó, nó chỉ còn nói thật và chịu tội 1 mình, nó đã hứa với anh trai như thế.
Và chính xác là bố mẹ nó đã nhận ra sự khác lạ trên mặt nó, và cuối
cùng, nó nói sạch ra, bố mẹ không nói gì nhưng vô cùng đau xót. Mẹ bảo
nó đi tẩy hết lớp phấn ấy đi để mẹ chăm sóc cho uống thuốc với bôi thuốc lên mặt nó. Bố nó thì cứ nhìn nó, rồi nói:
- Thế này thì ngày mai dám đi gặp người ta chứ? Con gái?
Nó ngây ra nhìn bố, nó đưa mắt về phía quyển lịch. Ồ, ngày mai đã là
chủ nhật rồi, cái ngày mà nó hứa với bố là sẽ đi cùng bố mà, nó vẻ mặt
tội lỗi:
- Con xin lỗi papa nhé? Hay thôi, bố đi 1 mình đi, con ở nhà cũng đc, dù sao con đi cùng bố cũng khôg để làm gì mà!
Bố nó mặt nghiêm nghị lắm:
- Nhất định phải đi với bố!
Mẹ nó cũng gật đầu tán thành ý của bố nó.
Bố nó đi chơi với bạn, tại sao lại lôi một con nhỏ nghịch ngợm này đi chứ? Đến đó toàn ông bà già, không hợp với nó một chút nào cả. Nó sợ
cái việc phải ngồi nghe giảng đạo đức của mấy ông bà bạn bố
lắm!>.
Sáng hôm sau….
Đúng 8h, bố nó đích thân lên gọi nó dậy, rất hiếm khi ông ấy lên tận phòng nó gọi nó dậy vào buổi sáng.
Nó dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài, đầu tóc bù xù, loạng xoạng dời khỏi chiếc giường yêu quý, nó gãi đầu, vẫn còn ngái ngủ lắm:
- Sao hôm nay papa mặc chỉnh tề vậy? Vest cơ đấy.
Bố nó đứng ở cửa ra vào, chuẩn bị ra khỏi phòng nó ấy mà, nói:
- NHanh lên đi cô nương, trễ giờ mất!
- Vâng. Papa cứ thong thả mà xuống nhà ạ!
Nó đánh răng, rửa mặt, vệ sinh cá nhân xong, rồi mặc quần áo, thì đúng lúc mẹ nó lên, mẹ cười hiền hậu:
- Con gái, con mặc bộ đồ này đi, rất hợp trong buổi hôm nay đó!
1 chiếc váy hơi xòe màu xanh da trời, đính kim tuyến, trang trí cách điệu, rất đặc biệt, và rất độc, nó thấy ngạc nhiên:
- Tại sao phải mặc nó ạ? Hôm nay con đi “Nghe giảng đạo” cơ mà?
- Đã bảo cứ mặc thì con cứ mặc đi! Con rất hợp với nó! Mặc ngay lập tức, không thoát được mẹ đâu!
Nó thấy bố mẹ lạ quá, hôm nay sao thế nhỉ? Nó cầm bộ váy trên tay,
rồi vào phòng thay đồ. Nó xõa tóc, mái tóc bồng bềnh gợi sóng, bộ váy
của nó đang mặc thì hợp với nó vô cùng, nó mặc mà như công chúa vậy,
xinh đẹp giản dị, đến anh trai nó hiếm lắm mới thốt ra được câu khen nó
xinh, thật lạ quá đi.
Nó lên xe ô tô của bố, vẫy tay chào tạm biệt mẹ và anh trai rồi chán nản nhìn khung cảnh ngoài trời.
Cây cối vô vàn trùng điệp, xanh rì, gió thoang thoảng, chúng lướt nhẹ trên làn da của nó, nó cười, nụ cười dành cho thiên nhiên.
Rồi bỗng, nó nhìn thấy xung quanh mình khung cảnh rất đỗi quen thuộc, nó đã đi qua đây mấy lần chứ chẳng phải ít, lạ nhỉ….
Con đường này…. Dẫn tới…..
Nó bỗng giật mình, tái mặt…
CHẳng phải phía trước là nhà của hắn sao? tên Triệu Minh Vũ đó? Và bố nó thì đang giảm tốc độ…
Mặt nó xanh như tàu lá, miệng lẩm bẩm rằng papa thân yêu của nó đừng rẽ vào ngôi nhà nó… Người nó toát mồ hôi luôn…
Và điều khiến nó vô cùng kinh hãi đó chính là…
BỐ ĐÃ ĐẬU XE YÊN VỊ TRÊN SÂN NHÀ HẮN TA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nó níu bố, giọng hơi run:
- Papa… papa… bảo là đi chơi cơ mà? Sao lại đến đây?
- Bố đâu bảo là chúng ta đi chơi? Bố chỉ bảo là hôm nay con đi với bố thôi mà? Sao thế?