Viên Viên chạy tới bên cạnh hai anh em họ, cười típ mắt:
- Ăn tiệc nha? Hai người?
Hắn lập tức cười với Viên Viên:
- Xin lỗi Viên Viên, Mình còn lo chuyện của Nhược Hi!
Nhỏ chết lặng luôn. Hoàng Tử Gió cười với nhỏ, tin HOT thứ nhất, gọi nhỏ là Viên Viên – thật thân mật, tin HOT thứ hai. Nhỏ chỉ cười đáp lại rồi
lôi Mẫn Mẫn chạy ra ngoài nhập tiệc. Hoàng Minh cười:
- Được rồi, anh phải ra ngoài đó, hai em làm gì thì làm!
Nó nói trách:
- Anh nói gì vậy? Làm như, bọn em đen tối lắm!
Hắn nắm lấy tay nó, lôi đi, còn nói khẽ:
- Gần như đen tối.
Nó dự cảm chẳng lành.
Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi!
Phía sân sau…
Tối um, không một bóng người, chỉ có mình hắn và nó.
Nó thấy sợ, nắm chắc lấy tay hắn:
- Minh Vũ à, trời tối quá. Tôi sợ.
- ….
Không có ai lên tiếng, nó vẫn cảm nhận được tay hắn vẫn ở bên. Nhưng nó vẫn sợ, vẫn lo lắng:
- Minh Vũ, tôi thật sự rất sợ… cậu hiểu tôi nói chứ….
- Ừ…
Giọng nói nhẹ nhàng của hắn vang bên tai, làm nó cảm thấy an toàn hơn, nhưng đôi tay vẫn nắm chắc tay hắn, sợ tụt mất.
Nó thấy mình dừng lại, ngây ngô hỏi:
- Cậu định giở trò gì mà dừng lại ở đây?
- Chờ một lúc nhé?
Giọng hắn vang lên trong đêm tối, nó gắng sức chờ đợi.
Đột nhiên, nó thấy xung quanh bật sáng. Nó tự động tuột khỏi tay hắn, ngỡ
ngàng. Cảnh tượng trước nó đẹp vô cùng. Những ngọn nến xếp hình trái tim xung quanh một cái bàn xinh xắn với hai chiếc ghế đẹp lung linh. Có
chùm bóng bay rực rỡ sắc màu trên lối đi đến bàn ăn. Lãng mạn quá. Hắn
kéo nó đi vào giữa những chùm bóng bay đẹp đó, rồi lịch lam kéo ghế mời
nó ngồi. Trên bàn có những chiếc đĩa bằng sứ được đậy kín, hắn dùng tay, mở từng cái ra… Oa…toàn là đồ ăn ngon!!!! Nó thật sự thấy ngạc nhiên,
xúc động hỏi:
- Cậu làm sao?
Hắn thắp nến:
- Chúng ta nên có một nơi riêng tư để ăn tối trong bữa tiệc tốt nghiệp của anh trai anh!
- Không cần làm quá thế này đâu!
- Anh muốn ngày nào cũng có bất ngờ cho em, muốn những điều anh làm luôn làm em cười.
- Cậu đúng là không bình thường mà!
Hắn nhún vai, ngồi xuống ghế, lấy dĩa ăn thử vài món. Nó cũng dùng dĩa dùng dao như hắn như không thể nào cắt được miếng thịt, ở nhà, nhó chỉ dùng
thìa với đũa thôi. Nó chán nản nhìn miếng thịt thơm ngon trên đĩa. Hắn
nhìn nó, bật cười:
- Không biết cầm?
Khuôn mặt xinh đẹp
của nó đỏ ủng lên vì xấu hổ, khẽ gật đầu. Hắn đứng dậy, vươn người sang
phía nó, hắn nhìn nó, cười dịu dàng, rồi nhẹ nhàng cắt miếng thịt cho
nó. Nó đổ gục trước hành động của hắn, quá ân cần>.
- Hôm nay cậu vui chứ?
Giọng nó hòa vào tiếng nhạc du dương, hắn hỏi:
- Vì gì?
- Cậu đã tìm lại được anh trai?
- Vui.
- Cậu còn biết, quản gia Lam chính là Bác của tôi, cậu sẽ không bắt nạt bác ấy như trước chứ?