Hắn ta bước đến bên nó. Đôi lông mày nó nhíu sâu. Đôi tay đầy tà khí của hắn ta chạm lên da mặt nó. Minh Vũ – hắn không ngừng quát lớn:
- KHÔNG ĐƯỢC. TAO CẤM MÀY… KHÔNG ĐƯỢC CHẠM VÀO CÔ ẤY.
Anh Minh hoảng sợ, đe dọa:
- Tiểu Càn, mày không được đụng tới Nhược Hi. Mày thử động vào 1 sợi tóc
của cô ấy xem. Tao sẽ cho mày vào tù, áp giải ra biên giới 1 năm rồi
chém chết.
Hắn ta bật cười:
- Ha ha…Mày đe dọa tao? Sao Hoàng Minh? Được… Xem mày làm được gì.
Khuôn mặt độc ác của hắn ta tiến sát đến cạnh mặt nó. Đôi tay dơ bẩn kia chạm vào eo nó. Thật kinh tởm. Nó ném ánh mắt căm phẫn, né tránh. Cái môi
thâm đầy ướt át lướt qua cổ nó, khiến nó rùng mình…
- Tên…Đ I Ê N…
Nó thấy hắn vùng vẫy muốn thoát ra cứu nó, anh Minh căm phẫn, vầng trán
nheo lại, gồng mình, cả hai cùng ra sức thoát khỏi bọn kia.
Viên Viên nhìn thấy cảnh đó, đôi mắt đỏ rực, hét lên:
- TÊN CHẾT TIỆT… TÊN THỐI HOẮC KIA, CÁI MIỆNG DƠ BẨN CỦA MÀY ĐANG CHẠM VÀO BẠN TAO ĐẤY. MUỐN ĂN ĐÒN À?
Mẫn Mẫn ném ánh mắt kinh thường, nhổ nước bọt xuống sàn nhà, giọng nói mỉa mai:
- Viên à, 1 tên biến thái, điên khùng, thằng nhà quê lên thành phố…vác
theo mấy anh đệm mông, đệm ngực còn đòi ăn thịt thiên nga thành phố,
đúng là không phép tắc. Chắc sau này không làm được gì nên hồn đâu! Gì
mà xã hội đen? Chả có khí thế gì… Ngắt thiết bị theo dõi, xông vào túm
người trong nhà, rồi làm nhục đứa con gái trước mặt đứa con
trai…ôi…chiêu cũ lắm rồi. Xã hội đen gì mà cổ hủ vậy? Không có gì mới
sao? Chán ngắt.
Tên đó lập tức dừng lại. Hai đứa bạn nó đã cứu nó^^
Quả thực, bây giờ mới biết nhỏ Mẫn có tài ăn nói rất cay độc nha! Trông ngây thơ, dễ thương thế kia mà không hiền đâu^^
Nhưng mà…ánh mắt tên đó hướng về phía hai đứa bạn nó…trời ơi…. Bạn nó toi rồi.
Tên kia rất tức giận, tiện tay dí sát khẩu súng lên cổ Mẫn Mẫn. Bạn nó nhếch môi cười. Nhỏ này gan quá.
- Con nhỏ đáng gét. Mày lăng mạ tao.
- Ok.
- Mày muốn ăn viên đạn không hả?
- Tùy thôi.
Cái Mẫn vừa nói xong câu đó, nhỏ bạn Viên Viên xông tới, đá thẳng vào chỗ
hiểm của hắn ta. Làm hắn ta ôm lấy, đau đến mức thét lên. Nhân cơ hội
này, nó cắn thật mạnh vào tay cái tên đen hôi đang ôm nó chặt. Tên đó
nhảy lên đau nhức, tay còn rỉ máu. Ha ha… không ngờ, răng nó lại sắc đến như vậy.
Ngay lúc đó, tất cả bọn áo đen bị đánh lén, chúng nó thoát
khỏi thế bị động. Minh Vũ, hắn cay cú đến cạnh tên áo đen suýt làm nhục
nó đang nằm co ro dưới đất vì đau, đá thật mạnh một cái. Túm lấy cổ áo
hắn ta, hàm răng cọ sát kêu ken két, ánh mắt rực lửa như thiêu đốt,
giọng nói hằm hằm tức giận, vung một nắm đấm thật mạnh vào mặt hắn ta:
- Cái này cho mày vì dám xông vào nhà tao không cho phép.
Hắn lại vung tiếp một nắm đấm về phía tên áo đen:
- Cái này là vì mày dám bắt bọn tao.
Cơn điên của hắn như lên đến đỉnh điểm, dùng tất cả sức lực dồn vào nắm đấm, khiến hắn bật ra khỏi cửa:
- Cái này cho mày vì dám làm ô uế người con gái của tao!!!!!!!!
Đánh xong, hắn thở dốc. Nó lao đến bên cạnh hắn:
- Anh không sao chứ?
- Không. Họ…
Nó cười:
- Bọn em xử lí xong hết rồi.
Hắn quay người, ôm trọn nó vào lòng, rất chặt:
- Nhược Hi… Anh xin lỗi…
- Vì cái gì?
- Vì bọn anh mà em suýt bị làm nhục…
- Không sao. Mặc dù rất tởm. Anh đừng lo.
Đúng lúc này, bố nó với bác nó xông vào với đám cảnh sát chuyên nghiệp, bắt
hết tất cả bọn chúng. Mặt của hai người họ bị bầm vào thương tích. Nhưng dẹp được hết bọn này thì tâm trạng ông rất vui, vào nhà nói chuyện với
chúng nó.
Nó kể lể mọi việc, đặc biệt quan tâm đến phần “Hai nữ
anh hùng” Viên Viên và Mẫn Mẫn đã ra tay ứng phó. Bố nó lịch sự cúi đầu
cảm ơn hai đứa nó, chúng nó cứ ngồi cười khúc khích rồi nói: “Không sao
ạ!” Kể cả hắn, cũng không còn lạnh nhạt với hai đứa bạn nó nữa.
Buổi tối vừa vui, vừa hãi hùng cũng kết thúc sau tiếng cười của mọi người.