Tiểu Nhân Nan Dưỡng

Chương 18: Kim môn chủ ở đại bối



“A Đường sao vậy? Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn khóc.” Ngọc Liên Hoàn nhẹ nhàng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Đường Đa Lệnh.

“Hừ, đại khái là trước đây bị người nào đó quăng đi chứ gì. Thật sự là không có tiền đồ!” Hoa Tương Dung xoay người kéo Đường Đa Lệnh đứng dậy, sau đó ném thẳng lên giường.

“Là nữ nhân hả? A Đường không phải luôn nói hắn chỉ thích nữ nhân thôi sao.”

“Nữ nhân? Làm gì có loại nữ nhân đến cả rửa chén cũng để nam nhân rửa? Hừ, ta thấy tên tiểu tử này chưa bao giờ nói sự thật với chúng ta.” Hoa Tương Dung lấy tay nhẹ nhàng vẽ một cái trên hai gò má của Đường Đa Lệnh, cái dáng ngủ như heo kia lúc này thoạt nhìn thế mà lại vô cùng đáng yêu.

“Ừ, có lý, còn nữa, có loại nữ nhân nào lại có thể quăng nam nhân đi? Thế giới ngốc nghếch trước kia của A Đường tuy khác với chúng ta, nhưng hôn sự của nữ nhân cũng không phải nàng ta có thể tự nói được.” Ngọc liên Hoàn cũng đưa tay kéo vạt áo Đường Đa Lệnh, da thịt mới tắm rửa qua nhìn thật thơm mà cũng thật ngọt.

“Mau đưa giải dược cho ta!” Hoa Tương Dung trái lại nắm chặt cổ áo của Ngọc Liên Hoàn.

Ngọc Liên Hoàn cười lạnh một hồi, “Không cần gấp, chờ ta làm xong sẽ tự nhiên đưa giải dược cho ngươi.”

“Nằm mơ! Ngươi dám đụng A Đường ta sẽ giết ngươi!” Trên tay Hoa Tương Dung không biết từ lúc nào có thêm một thanh chủy thủ, tuy không sắc bén bằng Phong Nguyệt, nhưng chém đứt cổ Ngọc Liên Hoàn cũng còn chút dư dả.

Ngọc Liên Hoàn xanh mặt, “Hừ, ta không có thịt ăn thì ngươi cũng đừng hòng ăn canh, muốn trách thì trách cái đó của ngươi không có đú khí lực để tranh giành đi!”

Đường Đa Lệnh đưa tay vuốt vuốt cái trán, bên trong cứ như có một đám tiểu quỷ bướng bỉnh, cầm cây xiên nhỏ đâm chọt khắp nơi, đâm y đến đau. Muốn ngủ thêm chút nữa thôi, nhưng mà không được, nếu y không thức dậy đúng giờ, Đoạn Bối Sơn sẽ không thể kinh doanh hôm nay.

Ai, hiện giờ mới biết khi chính mình làm lảo bản cũng không thể thoải mái như người làm công, thời gian là tiền tái, lãng phí mỗi một giây mỗi một hào cũng là tổn thất của chính mình.

Đưa tay nhấn một cái bên cạnh, ồ, giường của y từ lúc nào trở nên mềm mại co giãn tốt như thế nhỉ, cứ như là đùi của Hoa Tương Dung vậy.

“A Đường, ngươi hiện giờ muốn lắm có phải hay không.” Một thanh âm mập mờ nhẹ nhàng vang lên vào lỗ tai y, còn nhân tiện cắn nhẹ một cái vào vành tai của y.

Đường Đa Lệnh lắp bắp kinh hãi, đột nhiên mở mắt ra, thực sự thấy khuôn mặt tuấn tú của Hoa Tương Dung hiện lên trước mắt y, nhịn không được hét lên một tiếng, đồng thời lùi về sau, rồi lại va vào một thân thể mềm mại khác.

“A Đường, ngươi ồn ào gì thế?” Một thanh âm mơ hồ không rõ khác vang lên phía sau hắn.

Đường Đa Lệnh hoảng sợ đủ kiểu quay đầu lại, chính mắt thấy Ngọc Liên Hoàn dịch chuyển tay của hắn ra khỏi người của y, sau đó nhanh chóng quấn chăn, “Đừng có cãi lộn… Để ta ngủ một chút.”

“Chuyện này, chuyện gì xảy ra thế này? Tại sao các người lại ở trên giường của ta?” Đường Đa Lệnh co mình vào trong, cố gắng không cho thân thể mình đụng phải hai người hai bên, nhân tiện sờ lên quần áo, xác nhận mình còn mặc nó trên ngườì.

Hoa Tương Dung cũng ngồi dậy, lười biếng tựa trên đầu giường, “A Đường, ngươi không nhớ sao? Đêm qua ngươi mời chúng ta vào, muốn chúng ta uống rượu cùng ngươi, rồi nghe ngươi hát đó.”

Đường Đa Lệnh cẩn thận nhớ lại một chút, “Á, hình như là như vậy, vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó ngươi uống nhiều quá, chúng ta muốn để ngươi nghỉ ngơi, vậy mà ngươi lại lôi kéo chúng ta không cho đi, trách chúng ta không ở lại với ngươi, cho nên…” Hoa Tương Dung chỉ chỉ chính mình và Ngọc Liên Hoàn đang ngủ bên trong.

“Ta trách các ngươi không ở lại với ta?” Đường Đa Lệnh không kiềm được mà kéo dây lưng, y thật sự đã làm cái loại chuyện dẫn sói vào nhà này? Mà còn với hai cái con lang háo sắc không có hảo ý với y nữa chứ!

Y lén lút như thế sao có thể giấu diếm được Hoa Tương Dung, tên kia lập tức cười nói: “Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không cho con sắc lang kia đụng tới ngươi dù chỉ một sợi lông.”

Đường Đa Lệnh tuy không có kinh nghiệm, nhưng có thể cảm giác được mình không có bị xâm phạm, nhưng y cũng biết rõ đây cũng không phải công lao của một mình Hoa Tương Dung. Trong lòng y thầm nghĩ: “Nếu không có tên sắc lang kia ở đây, ta chắc cũng bị tên sắc lang nhà ngươi ăn sạch rồi.”

“Hắc hắc, ta không có ý này, ta chỉ cảm thấy… Ba người chen chúc trên một giường lớn ngủ vậy đúng là không thoải mái, thật có lỗi quá.” Về sau tuyệt đối không thể uống say, càng không thể làm loại hành vi ngu xuẩn dẫn sói vào nhà này nữa.

“Không, thoải mái, thoải mái lắm.” Hoa Tương Dung nhìn ***g ngực lộ ra của Đường Đa Lệnh, cười *** tà liếm liếm môi.

“Ta đi làm vằn thắn đây!” Đường Đa Lệnh đột nhiên kéo vạt áo một phát, tự bao mình chặt chẽ như vằn thắn, sau đó nhảy thật nhanh xuống giường biến đi mất.

Hoa Tương Dung nhìn bóng lưng của y, trong nội tâm ai thán nói: “Nếu không phải bị Ngọc Liên Hoàn hạ dược trên người, ta sao có thể đối mặt với sắc đẹp có thể ăn được mà lòng vẫn không loạn chứ? Ta đây không thèm làm quân tử đâu, ta chỉ muốn làm tiểu nhân thôi.”

Vừa nghĩ tới đây, chợt thấy hạ thân khác thường, vừa đưa tay sờ, cái thứ mềm nhũn chết tiệt đêm qua vậy mà lại ưỡn ngực ngẩng đầu được rồi!

“Tiên sư bà ngoại nhà nó, Ngọc Liên Hoàn thằng khốn nhà ngươi!”

Đường Đa Lệnh vừa chạy ra khỏi phòng liền nghe được tiếng hét thảm ở trong phòng truyền ra, nhịn không được rùng mình một cái, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ A Hoa lòng tham không đáy, làm cái kia với A Ngọc luôn rồi?” Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, cuối cùng vẫn ngoan tâm quay đầu bỏ đi, hắn hiện giờ không có dũng khí đi thay mận đổi đào. 1

Một đám người và ngựa mệt mỏi phong trần đi vào cửa thành Lâm Dương, không ít người đi đường đều nhận ra thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi anh tuấn ở giữa kia chính là đại nhân vật được nhiều người sùng kính nhất trong thành Lâm Dương – Thừa Thiên Môn môn chủ, Kim Đao Sai.

Chỉ là, Kim môn chủ hôm nay nhíu mày, con mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước chậm rãi mở ra, đối với những người gửi lời chào với mình trên đường coi như không thấy, giống như có tâm sự đầy bụng.

“Ha ha, bộ dáng này của môn chủ có phải là do bởi vì sắp thành chú rể rồi nên cảm thấy khẩn trương không ta.” Thuộc hạ đắc lực của Kim Đao Sai – Lý Giáp – cười nói với anh bạn Triệu Ất.

“Thôi đi tên kia, ngươi bớt nói bậy. Môn chủ đính hôn lúc nào chứ?”

“Cái này mà nói bậy gì? Môn chủ nhận vòng tay phỉ thúy của Phương đại tiểu thư, không phải là đính hôn rồi sao?”

“Vậy mà còn nói không nói bậy? Vòng tay kia là do Thừa Thiên Môn chúng ta xuất tiền chuộc ra, Phương gia bọn hắn không chi tiền, thứ này đương nhiên thuộc về chúng ta.”

“Ây dà, lão Triệu ngươi thật sự hồ đồ quá! Phương gia là nhà như thế nào? Vì sao chỉ có năm trăm lượng bạc cũng không chịu chi ra? Vì sao nhất định phải cho người kín đáo đưa cái vòng ngọc này là vòng đeo tùy thân của Phương đại tiều thư cho môn chủ? Vì sao mà Phương lão gia lại cười như hồ ly, còn Phương đại tiểu thư lại xấu hổ như đít khỉ2?”

“À.. Ý của ngươi là Phương gia cố ý, để cho Phương đại tiều thư cùng môn chủ của chúng ta…”

“Hắc hắc, lão Triệu nhà ngươi cuối cùng cũng thông suốt.”

“Nhưng mà…” Triệu Ất xem xét xung quanh, “Nhưng mà môn chủ là người thích phương diện kia mà, Phương lão gia sao lại muốn gả khuê nữ của mình cho môn chủ chứ?”

“Hừ, phương diện kia thì sao? Nam nhân có thể sinh con dưỡng cái cho môn chủ được sao? Chỉ cần trong tương lai Phương đại tiểu thư có thể sinh một đứa con, ai có thể động vào nàng dù chỉ một chút? Phương lão gia vậy mới gọi là đa mưu túc trí đó.”

Triệu Ất nhìn về thân ảnh hơi lộ ra một chút cô đơn phía trước, nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Nếu như ngươi nói như vậy, ta ngược lại cảm thấy môn chủ vì không muốn làm chú rể mà khẩn trương, hình như là có chút đau đầu rồi.”

“Đau đầu? Môn chủ sao lại đau đầu? Á! Là thằng khốn nào đánh đầu của ta?” Lý Giáp hầm hầm ngẩng đầu nhìn, đã thấy môn chủ đại nhân u ám nhìn hắn.

“Hai cái tên vô liêm sỉ các ngươi, biết rõ bổn môn chủ tâm tình không tốt, không nghĩ biện pháp thay ta giải quyết thì thôi, còn dám ở sau lưng ta như nữ nhân mà nói tầm xàm.”

Ai da, vậy mà lại bị lão Triệu đoán trúng, môn chủ thật sự có tâm tình không tốt nha!

Lý Giáp nhanh chóng cười nói: “Môn chủ muốn tìm cái gì vui hả? Chuyện đó dễ thôi! Lát nữa trở về tổng đàn, ngài cứ tắm rửa thay quần áo trước, ta mang các huynh đệ đi Đinh Hương Lâu kêu mấy bàn thức ăn ngon, rồi đi Hồng Tụ Viện kêu mấy cô nương xinh đẹp… Không, là mấy tên nhóc tuấn mỹ, để cho môn chủ vui thật vui luôn.” Hắn tuy không thích mấy cái chuyện ở phương diện kia, nhưng vì hào hứng của môn chủ đành phải hy sinh thôi.

“Biết rõ vậy mà còn đem mấy thứ này đến lừa gạt ta.” Kim Đao Sai đưa tay lên, lại thêm một cục đá nhỏ bay vào đầu Lý Giáp, “Lát nữa mà ta không cảm thấy vui, ngươi cứ chờ bị đánh đi.”

Lý Giáp sầu mi khổ kiếm bụm lấy đầu, đang muốn nói tiếp, chợt thấy một người đi tới nói: “Môn chủ và hai vị đường chủ đã trở về!”

Lý Giáp xem xét, đúng là huynh đệ trong nội đường của mình – Vương Đại Tiền, nói: “Tiểu tử nhà ngươi không ngoan ngoãn ở trong tổng đàn đi, chạy tới đây làm gì? Có phải là thấy bổn đường chủ không có ở đó mà muốn lười biếng đúng không.”

Vương Đại Tiền hì hì cười: “Ta nếu muốn lười biếng thì còn tới đây gặp môn chủ với đường chủ làm gì. Hôm nay ta không có trực, cố tình đi ra đây ăn vằn thắn.”

“Vằn thắn? Là cái gì?” Kim Đao Sai tò mò hỏi.

“Môn chủ chắc không biết, hơn hai tháng trước ở thành Lâm Dương của chúng ta mới mở một tiểu ***, chuyên bán một thứ gọi là vằn thắn, luôn luôn đắt hàng, nghe nói chỉ có thành Lâm Dương của chúng ta mới có đó.” Vương Đại Tiền lập tức đắc ý, hắn biết thứ mà cả môn chủ cũng không biết nha.

“A, chỉ có thành Lâm Dương chúng ta có sao, thứ như vậy có chút quý hiếm mới lạ.” Kim Đao Sai đã hứng thú rồi.

“Không phải chỉ là chút thứ đồ ăn vặt thôi sao, làm sao có thể so với rượu và thức ăn ở Đinh Hương Lâu chứ?” Lý Giáp không tin, hắn vẫn cảm thấy đồ ăn đắt tiền ăn ngon hơn.

“Tuy chỉ là món ăn vặt bình thường, nhưng vị rất ngon. Đây cũng không phải ý kiến của một người, trong tiệm luôn luôn đầy người, lúc tới ăn còn kiếm không thấy chỗ. Ta thấy bây giờ không phải giờ cao điểm nên mới dám đi ăn đó.”

“Ngon như vậy sao? Nếu rảnh ta cũng phải đi ăn thử.” Lý Giáp nói.

“Không bằng bây giờ đi đi.” Kim Đao Sai đột nhiên nói.

“Sao? Môn chủ muốn đi ăn cái vằn thắn đó?” Ba người cấp dưới cũng rất giật mình, môn chủ không phù hợp với những nơi như thế này.

“Đúng vậy, đồ ăn vặt mà chỉ có thành Lâm Dương chúng ta có, tại sao ta không đi ăn thử chứ?” Trên mặt Kim Đao Sai lộ ra một phần nhẹ nhõm.

“Vậy thì tốt, Vương Đại Tiền nhà ngươi nhanh dẫn đường đi!” Lý Giáp gánh vác trách nhiệm muốn làm cho m6n chủ vui. đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Đứng trước cửa tiểu ***, ngẩng đầu nhìn ba chữ cái cứng cáp hữu lực to đùng trên tấm biển hiệu “Đoạn Bối Sơn”, Kim Đao Sai khó tránh khỏi muốn hỏi một chút. Vương Đại Tiền thừa cơ hội giảng giải một lần cái điển cố sinh động như thật kia, hình như hắn cũng từng vì vậy mà mém chút nữa gãy lưng.

Kim Đao Sai nghe xong lại cười ha ha, “Chủ quán này đúng thật thú vị, vậy mà lại lấy cái tên mánh lới thế này, ta dám nói cái điển cố này cũng là do tên đó bịa ra.”

Lúc này trong tiệm khách quả thật hơi vắng, nhưng so với những quán khác thì cũng đông đúc hơn nhiều rồi. Một tiểu nhị cỡ mười bốn, mười lăm tuổi đang ngồi ở cửa ra vào thu tiền bán vé.

“Bán vé? Là ý gì?” Kim Đao Sai phát hiện mình hôm nay có thật nhiều câu hỏi.

“À, là trả tiền trước, sau đó dựa vào tờ giấy nhỏ đó đến phòng bếp nhận vằn thắn mình muốn mua.”

“Cái gì? Còn muốn khách tự đến phòng bếp lấy vằn thắn sao?” Lý Giáp thất kinh hỏi.

“Hắc hắc, đường chủ, cửa tiệm này nhỏ, lão bản cũng là đầu bếp, tiểu nhị phải chịu trách nhiệm thu tiền, thật sự là không có người mà.” Vương Đại Tiền đã ăn nhiều lần, cũng thành quen.

Kim Đao Sai cười nói: “Biện pháp này ngược lại cũng có chút thú vị, đã đến đây rồi thì đành theo quy củ của chủ quán thôi. Lý Giáp, ngươi mua ba loại vằn thắn trong tiệm mỗi thứ hai chén, chúng ta cùng ăn thử, ta ngược lại muốn xem cái vằn thắn nho nhỏ này làm thế nào có thể khiến ta gãy lưng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.