“Đa tạ huynh đài. Huynh cũng là tới đây thay trời hành đạo nhưng sơ ý bị bắt?” Nam tử kia chậm rãi ngồi dậy, hỏi.
“Ách….Đúng vậy….” Đường Đa Lệnh cũng không biết hành động của mình có tính là thay trời hành đạo hay không.
“Hừ, đám ác đồ Triêu Thiên Các vì tiền có thể giết bất cứ người nào, chẳng phân biệt tốt xấu, không phân biệt già trẻ, nam nữ. Chính phái nhân sĩ trong võ lâm có ai mà không hận thấu xương, một lòng muốn diệt trừ? Ai, chỉ tiếc tiểu đệ võ công kém cỏi, không phải đối thủ của Phó các chủ Hạ Cô Phong.”
“Ách, ta…Ta cũng kém cỏi, đúng, rất kém cỏi.” Nhớ tới lúc trước mình thất thủ chịu trói, Đường Đa Lệnh không thể không xấu hổ.
Nam tử kia đạm đạm cười: “Tiểu đệ Ngọc Liên Hoàn, đệ tử Thừa Thiên môn, không biết tôn tính đại danh của huynh đài?”
“A, ta tên là Đường Đa Lệnh, là….đệ tử Thiếu Lâm tự.”
“Ha ha, phái nhỏ chốn sơn dã, Ngọc đại hiệp làm sao có thể nghe nói được.” Y cũng không biết Thừa Thiên môn gì a.
Ngọc Liên Hoàn vội vàng lắc đầu, “Tiểu đệ bất quá là một đệ tử cấp thấp nhất của Thừa Thiên môn mà thôi, sao dám xứng với hai chữ đại hiệp? Đường công tử nếu không chê, liền gọi ta một tiếng tiểu đệ đi.”
“Vậy sao được? Ngọc công tử vừa nhìn đã biết chính là xuất thân danh gia, loại người nhỏ nhoi như ta đâu dám cùng ngươi xưng huynh gọi đệ.” Ngọc Liên Hoàn đầy người quý khí, làm Đường Đa Lệnh không khỏi xấu hổ.
Không ngờ Ngọc Liên Hoàn lại cười khổ đứng dậy. “Danh gia gì chứ, vào Triêu Thiên các này, ta cũng như Đường huynh cả thôi….”
Vẻ mặt chua xót của Ngọc Liên Hoàn khiến Đường Đa Lệnh xúc động, cuộc sống của y cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhưng Ngọc Liên Hoàn vẫn còn có cơ hội trở về, mà y?
“Ai, chúng ta cùng bị giam trong lao ngục, đích xác là huynh không ra huynh, đệ không ra đệ, đều là kẻ lưu lạc thiên nhai a.”
“Cùng là kẻ lưu lạc thiên nhai, nói hay lắm! Không thể tưởng được Đường huynh còn có tài văn chương như thế, thật là văn võ song toàn a.” Trong mắt Ngọc Liên Hoàn lóe ra quang mang kích động.
Đường Đa Lệnh sững sờ, y đã quên đây là dị giới, không có cách nói ‘cùng là kẻ lưu lạc thiên nhai’, liền vội vàng đỏ mặt nói: “Ta nào có tài văn chương gì chứ, đó là….Là sư phụ ta viết thôi.” Y thật sự không nhớ nổi vị thi nhân kia tên gọi là gì.
“A, lệnh sư quả thật là cao nhân, về sau nếu có cơ hội không biết huynh có thể dẫn kiến hay không.”
“Ách, tôn..tôn sư đã chết…đã chết lâu rồi.” Lần này y cũng không phải là gạt người.
“A, vậy ư, thật đáng tiếc.” Ngọc Liên Hoàn lộ ra thần sắc thất vọng.
Trầm mặc một hồi, Ngọc Liên Hoàn lại hỏi: “Đường huynh bị nhốt ở đây đã bao lâu?”
Đường Đa Lệnh lập tức đứng dậy, chạy đến trước tường đối diện, đếm vết gạch trên đó, tâm tình đột nhiên trầm xuống, co vào góc tường, “Đã sáu ngày rồi.”
Sáu, con số thuộc loại may mắn. Nhiều ngày như vậy không có tin tức của y, Hoa Tương Dung nhất định đã đoán được y thất thủ chịu bắt, có lẽ là lại thập phần khinh bỉ mắng một tiếng ‘Ngu xuẩn’, sau đó một mình rời đi. Như thế cũng tốt, cách nơi này xa một chút, hắn có thể an toàn.
“Đường huynh đừng quá lo lắng, chúng ta nhất định sẽ chạy trốn được.” Ngọc Liên Hoàn ngồi xuống bên cạnh, tựa vào người y.
“Chạy trốn?” Đường Đa Lệnh bất chợt phát hiện y cư nhiên chưa từng có ý định này. Vì cái gì? Vì nghĩ Hoa Tương Dung sẽ đến cứu y? Không thể nào?
“Đúng vậy, Triêu Thiên các cũng không tha cho các hiệp khách chính phái dám can đảm khiêu chiến với chúng, nhưng trước khi giết chết thường sẽ có một thời gian nhục nhã tra tấn, có lẽ chúng ta có thể từ đó tìm được thời cơ.”
“Nhục nhã tra tấn? Ý ngươi là tra khảo sao?”
“Không chỉ có vậy, có khi bọn chúng còn dùng tù nhân làm công cụ phát tiết, bất luận nam nữ.”
“Không…không phải đâu?” Đường Đa Lệnh theo bản năng túm chặt quần, người Triêu Thiên các quả nhiên đều biến thái như Hoa Tương Dung.
“Đường huynh không cần sợ hãi, đại trượng phu co được dãn được, chỉ cần có thể chạy trốn, chút đau khổ ấy cũng có là gì, cố gắng nhẫn nại sẽ qua thôi.”
Nhưng mà y không muốn nhẫn a!
“Ngọc huynh đệ, ngươi có cách chạy trốn?”
Ngọc Liên Hoàn suy nghĩ trong chốc lát, “Kỳ thật bản thân ta đúng là có cách chạy khỏi đây, chỉ là sau khi rời khỏi không biết có thể chạy tới đâu. Trăm dặm xung quanh đều là phạm vi thế lực của Triêu Thiên các, ta lại không báo trước cho đồng môn tới tiếp ứng, nếu lại bị bắt lại thì chắc chắn chỉ có đường chết.”
“Ta có chỗ trốn!” Đường Đa Lệnh kích động kêu lên, chỗ Hoa Tương Dung có thể trốn, bọn họ nhất định cũng có thể trốn được. Về phần Hoa Tương Dung, hiện tại chắc hẳn đã không còn ở đó nữa.
“Vậy thì tốt quá! Chỉ cần tạm thời tránh được sự truy lùng của Triêu Thiên các, ta liền có thời gian âm thầm báo cho đồng môn tới tiếp ứng, trở lại Thừa Thiên môn thì không cần phải sợ gì nữa.”
Đối với Ngọc Liên Hoàn mà nói, quay về được Thừa Thiên môn đương nhiên chính là mọi sự đại cát, nhưng đối với Đường Đa Lệnh thì lại khác. Rời bỏ Hoa Tương Dung, Lưỡng đồng tâm trong người y sẽ như một quả bom nổ chậm không biết lúc nào phát nổ, nhưng dù biết trước như thế y cũng thà chết dưới trời xanh mây trắng, chứ tuyệt đối không muốn chết trong phòng giam âm u, hoặc là dưới thân địch nhân.
“Chúng ta mau trốn đi thôi!” Đường Đa Lệnh vội vàng lôi kéo Ngọc Liên Hoàn.
“Đường huynh đừng vội, a….”
“Ách, thực xin lỗi, ta đã quên ngươi đang bị thương.” Đường Đa Lệnh buồn bực thả tay xuống.
Ngọc Liên Hoàn hiểu ý cười cười: “Thương thế của tiểu đệ chỉ là chuyện nhỏ, bất quá việc này không thể lỗ mãng, cần tìm cơ hội tốt để hành động, mới có thể thành công. Cứ như vậy trốn ra ngoài, chẳng phải sẽ đánh rắn động cỏ?”
“Ai, khi nào thì mới là cơ hội tốt a?”
“Đường huynh đừng vội, ta tin tưởng cơ hội rất nhanh sẽ đến.” Ngọc Liên Hoàn nở nụ cười rất tự tin, bộ dáng như đã lường trước tất cả.
Cơ hội quả nhiên rất nhanh đã tới rồi. Buổi tối ngày hôm sau, Đường Đa Lệnh còn đang trong giấc mộng, y mộng thấy mình biến thành đại phú ông tiêu tiền như nước, đang ngồi trên bảo tọa bằng vàng uống rượu. Còn lão nam nhân cướp đoạt tình yêu của y kia bị y biến thành thái giám, bạn gái cũ Quyên Tử thì quỳ trên mặt đất liên tục nhìn về phía y liếc mắt đưa tình.
Đáng tiếc y hoàn toàn không để ý tới, bởi vì trong lòng y còn đang ôm mỹ nhân, một mỹ nhân xinh đẹp gấp trăm lần Quyên Tử. Có điều không hiểu vì sao mỹ nhân này có lúc giống như Hoa Tương Dung, có lúc lại như Ngọc Liên Hoàn.
Quái, mỹ nhân giống nam nhân, mà y lại có thể ôm vui vẻ như vậy? (điềm báo đó anh =)))
“Đường huynh….Đường huynh…”
“Ngọc huynh đệ….Ta không phải cố ý….” Y không phải cố ý muốn kéo Ngọc Liên Hoàn vào lòng cao thấp sờ mó a.
Ngọc Liên Hoàn cười chỉnh lại vạt áo, “Đường huynh mau tỉnh, cơ hội của chúng ta đến rồi.”
“Cơ hội? Cơ hội gì?” Đường Đa Lệnh ngượng ngùng chà xát tay lên người, nhưng vẫn không xóa đi được cảm giác nhẵn nhụi vừa xong.
“Ngươi nghe.” Ngọc Liên Hoàn chỉ lên khe cửa sổ nhỏ đến mức chỉ lũ chuột mới chui vào được trên tường. Đường Đa Lệnh cẩn thận nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài tựa hồ có tiếng đánh nhau.
“Hình như có chuyện gì đó?”
“Ha ha, ta vừa nghe thấy ngục canh bên ngoài nói, là Các chủ và Phó các chủ của Triêu Thiên các tranh cãi, song phương chính đang quyết đấu, ngay cả mấy tên canh ngục cũng sợ hãi chạy ra. Ngươi nói đây không phải cơ hội của chúng ta?”
“Thật tốt quá! Ngọc huynh đệ, chúng ta giờ làm thế nào chạy ra ngoài?” Đường Đa Lệnh chỉ cảm thấy đây đúng là miếng bánh béo bở từ trên trời rơi xuống, hoàn toàn không hề suy nghĩ vì sao lại trùng hợp đến thế.
“Ha ha, mấy tên ngu ngốc đó cư nhiên không kiểm tra giày của ta.” Ngọc Liên Hoàn cười rút từ giày phải ra một thanh chủy thủ.
Đường Đa Lệnh cảm thấy hoa văn trên chuôi của nó rất giống cái Hoa Tương Dung từng cho y, bất quá chủy thủ không phải đều giống nhau cả sao?
“Ha ha, không sai, bọn chúng cũng không kiểm tra giày của ta.” Y cười theo nói.
Ngọc Liên Hoàn dùng chủy thủ nhẹ nhàng chém đứt khóa cửa lao, mở cửa. Bên ngoài canh ngục quả nhiên đều chạy đi hết, hai người không gặp bất cứ ngăn trở nào, thuận lợi trốn ra đại lao.
“Đường huynh, ta biết một con đường đi ra ngoài, ít người trông giữ, chúng ta đi đường đó thôi.” Ngọc Liên Hoàn kéo tay Đường Đa Lệnh.
Đường Đa Lệnh quay đầu nhìn sang viện bên cạnh hiện đang tiếng chém giết rung trời, hòa ánh đao kiếm lấp loáng. “Không, Ngọc huynh đệ, ngươi đi trước đi, ta còn có chút việc phải làm.”
“Đường huynh, lúc này còn chuyện gì quan trọng hơn việc bỏ trốn nữa?” Ngọc Liên Hoàn không rõ.
“Ta muốn đi tìm tiện nhân Các chủ kia.”
“Cái gì tiện nhân Các chủ?” Sắc mặt Ngọc Liên Hoàn tức thì trở nên âm trầm, nhưng trong bóng đêm cũng không quá rõ ràng.
“A, chính là Các chủ Triêu Thiên các a, ta có một bằng hữu bị hắn hạ độc, ta phải đi lấy giải dược đã.”
“Thì ra là vậy.” Ngọc Liên Hoàn cúi đầu, “Đường huynh quả nhiên là người hiệp nghĩa, nhưng mà ngươi đi bây giờ, không phải ban ngày nên rất khó tìm được giải dược, đã vậy còn dễ dàng bị mất mạng nữa.”
“Vậy….” Đường Đa Lệnh thật phiền muộn, y không muốn chết dưới đao kiếm, cũng không muốn chết dưới Lưỡng đồng tâm a.
“Kỳ thật muốn cứu bằng hữu của ngươi cũng không khó, Thừa Thiên môn chúng ta có một loại linh dược tên là Thập toàn hoàn, độc gì cũng có thể giải được. Chờ ta trở lại Thừa Thiên môn, cầu môn chủ một viên, bằng hữu của ngươi chẳng phải sẽ được cứu rồi?”
“Thật thế ư? Vậy thì tốt quá! Chúng ta mau đi thôi!” Giờ khắc này, Đường Đa Lệnh chỉ nghĩ Thập toàn hoàn có thể cứu Hoa Tương Dung, mà không hề nghĩ tới Thập toàn hoàn cũng có thể cứu chính y.
“Phạm nhân chạy trốn rồi! Mau bắt lấy chúng!”
Hai người chạy chưa được bao xa, ngục canh vừa rồi không thấy lại đồng loạt xuất hiện, mang theo đại đao sáng loáng xông về phía bọn họ.
Ngọc Liên Hoàn tay cầm chủy thủ, xoay người mặt hướng địch nhân, nói: “Đường huynh, ngươi chạy trước đi, để ta chặn chúng!”
“Được!” Thấy một đám người mang theo hung khí xông về phía mình, Đường Đa Lệnh sao có thể không sợ hãi, lập tức đồng ý chạy trối chết.
Nhưng mới chạy được vài bước y lại dừng lại. Y có thể nào để Ngọc Liên Hoàn lại một mình một người ngăn cản địch nhân? Y có thể nào giống như Hoa Tương Dung làm loại chuyện thương thiên hại lý này?
“Ngọc huynh đệ, để ta giúp ngươi…..Di? Sao bỗng dưng lại không có người?” Nắm tay giơ lên của Đường Đa Lệnh còn chưa buông, lại phát hiện địa điểm án phát chỉ còn lại mỗi Ngọc Liên Hoàn.
“Đường huynh, ngươi tại sao lại quay lại?” Ngọc Liên Hoàn cũng rất kinh ngạc.
“Ta tới giúp ngươi! Nhưng mà, những người kia?”
“A, bọn họ không phải đối thủ của ta, đều bị ta đánh đuổi rồi.”
“A, Ngọc huynh đệ thật là lợi hại a!” Nhiều hung đồ như vậy, y nhìn đã sợ hãi, chớ nói chi là đánh lại.
“Ai, đâu có, tuy ta buộc bọn chúng phải chạy đi, nhưng lại trúng một chưởng, bị nội thương, sợ là không đi nổi. Đường huynh, ngươi không cần lo cho ta, chạy nhanh đi!” Ngọc Liên Hoàn ôm ngực, mặt đầy thống khổ.
“Như vậy sao được? Ngươi vì yểm hộ ta mới bị thương, ta sao có thể bỏ ngươi lại chạy trốn chứ?”
“Nhưng ta thực sự không đi nổi, sẽ liên lụy đến ngươi.”
“Ta cõng ngươi đi!” Không đem Ngọc Liên Hoàn ra ngoài, lương tâm của y sẽ bất an suốt đời, mà Thập toàn hoàn cũng sẽ không lấy được.
“Như vậy….” Ngọc Liên Hoàn còn đang do dự, Đường Đa Lệnh đã kéo tay hắn, khoát lên trên cổ mình, sau đó nửa ngồi xổm xuống, hai tay dùng sức nâng đùi hắn, cõng hắn dậy.
Đường Đa Lệnh lại một lần nữa cảm tạ sự cường tráng của thân thể mới này, có thể chịu được thể trọng của một nam nhân bình thường. Có điều cơ thể thon dài đặt trên lưng y, khuôn mặt tuấn tú dán sát vào mặt y, hơi nóng lúc thở ra phả vào bên tai, còn mang theo mùi hương thoang thoảng, làm y chợt nhớ tới đêm đó cùng Hoa Tương Dung dây dưa.
“Đường huynh, có phải là tiểu đệ quá nặng, khiến ngươi đi không được hay không.” Ngọc Liên Hoàn ghé sát vào tai y nói, khiến Đường Đa Lệnh hơi hơi chấn động.
“A? Có thể chứ! Đương nhiên có thể!” Đường Đa Lệnh không dám nghĩ thêm nữa, cõng Ngọc Liên Hoàn bước nhanh mà đi.