Tiểu Nhân Ngư Liên Hôn Kí

Chương 7



Từ Đế Tinh đến Hải Tinh phải đi hết một vòng, may mắn trên phi thuyền có phương tiện giải trí khiến cho người trên thuyền không quá nhàm chán. Cho đến khi cùng tiểu nhân ngư ngày đêm ở chung, đại hoàng tử mới phát giác tiểu nhân ngư gần đây không thích hợp.

“Tiểu hải san em như thế nào lại ngủ!”

Trên phi thuyền không có bể bơi, đại hoàng tử đã chuẩn bị cho hắn một cái chậu siêu lớn để cho hắn ngoan ngoãn ngâm trong nước, cũng muốn xem sách, kết quả ngay cả sách lẫn người đều trầm vào trong chậu nước.

Hiện giờ sách rất quý, bị ngâm trong nước không sai biệt lắm chỉ có thể vứt bỏ, đại hoàng tử nhấc sách còn đang nhỏ nước lên, sắc mặt đen xuống, “Em tính toán bồi thường anh thế nào?”

Biết làm sai chuyện nhưng lá gan của tiểu nhân ngư so với trước lớn hơn, mày cũng không nhăn, không hề có thành ý nói một câu, “Em sai rồi.”

“Sau đó thì sao.”

Sau đó?

Tiểu nhân ngư ghé vào bên cạnh chậu nước, ngẩn đầu tội nghiệp nhìn đại hoàng tử, vết nước trên mặt còn chưa khô, vừa nhìn giống như là khóc, hắn nức nở một tiếng, “Thật sự là sai rồi, một viên trân châu được không.”

Nếu không, không thì hai viên.

“Tốt lắm.” Đại hoàng tử ở trên trí náo kêu thấy thuốc tới đây, tình huống tiểu hải sản không đúng, mới tỉnh lại không lâu như thế nào lại ngủ.

Đem người từ trong thùng ôm ra, lấy khăn tắm lâu khô, nói: “Còn giả khóc, rõ ràng ngay cả một viên trân châu cũng không rớt xuống.”

Tiểu nhân ngư ghé vào trên vai hắn mếu máo, thật là phiền, xem ra rơi lệ hóa châu cũng không phải là trăm lợi không hại.

Khi thấy thuốc tiến vào tiểu nhân ngư đang dựa vào lòng đại hoàng tử buồn ngủ, vốn là đã biến thành hai chân lại biên trở về đuôi cá, lười biếng kéo trên mặt đất.

Đại hoàng tử sờ sờ đuôi cá bóng loáng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lệch ở trong ngực mình, biết rõ là ngủ, nhưng trong lòng cũng không kiềm chế được tâm phiến ý loạn.

“Thân thể em ấy rốt cuộc sao lại như vậy?”

Khó thấy đại hoàng tử nóng nảy như thế, thầy thuốc không dám chậm trễ, vội lấy ra thiết bị tiến hành kiểm tra cho tiểu nhân ngư.

Nửa giờ sau, thanh âm thầy thuốc tràn ngập vui sướng, “Chúc mừng đại hoàng tử…. hoàng phi có dựng, cho nên mới thích ngủ, ăn uống cũng nhiều hơn.”

“……” Đại hoàng tử ngây ngẩn cả người, cúi đầu nhìn bụng bằng phẳng của tiểu nhân ngư.

Thấy thuốc giải thích nói: “Mới hai tháng còn chưa lộ vẻ mang thai.”

Thấy thuốc nhìn vẻ mặt đại hoàng tử khó hiểu, trong đầu tưởng tượng một đống chuyện cẩu huyết của hoàng thất, tiểu nhân ngư đáng thương.

Không đợi thầy thuốc tưởng tượng xong, đột nhiên nghe thấy đại hoàng tử cười to, “Thật tốt quá!”

Tiểu nhân ngư trong lòng bị đánh thức, hắn dụi mắt lầm bầm một tiếng, cánh tay tự nhiên chạm vào bả vai đại hoàng tử, mượn lực ngồi dậy.

Thầy thuốc thấy vậy, thức thời lui ra ngoài.

Đại hoàng tử còn đám chìm trong vui sướng được làm cha, nắm cằm hung hăng hôn lên miệng hắn, “Tiểu hải sản thực ngoan.”

Đột nhiên nhiệt tình khiến tiểu nhân ngư sợ hãi, trừng lớn hai mắt ướt sũng, “Sao….. làm sao vậy? a……”

Đại hoàng tử trực tiếp cởi quần áo của hắn ở trên bụng bẳng phẳng hôn một cái.

Tiểu nhân ngư vừa sợ vừa thẹn, không rõ lắm là hắn muốn ăn sashimi hay là muốn ăn tiểu nhân ngư.

Vẻ mặt đại hoàng tử ngây ngô cười, trong não đều là cái bụng lớn trắng trắng mềm mềm của tiểu hải sản.

“Tiểu hải sản em phải sinh cục cưng.”

“A?”

“Em phải sinh cá con.”

Tiểu nhân ngư lờ mờ, cảm giác còn chưa tỉnh ngủ, “Là làm sashimi sao?”

Tươi cười của đại hoàng tử nháy mắt cứng lại.

Hoàng phi mang thai là chuyện lớn, nếu không có gì bất ngờ là trưởng tôn của hoàng thất. Đại hoàng tử rất là hối hận khi mang người đi ra, ra ngoài bôn ba không tốt cho việc mang thai, nếu không phải phi thuyền đã khởi hành vài ngày, hắn đã muốn hạ lệnh quay trở về.

Không còn cách nào khác quay trở về hiện tại chỉ có thể khiến cho Hải Tinh chuẩn bị tốt, bên này cũng cho thầy thuốc chuyển đến bên cạnh, để tùy thời đợi  lệnh.

Thấy thuốc đi theo chấp nhận, yên lặng trợn trắng mắt, mới hai tháng còn chưa có thành hình thì có thể xảy ra vấn đề gì.

Đại hoàng tử tất cả đều cẩn thận, tiểu nhân ngư còn cảm thấy không chân thật, ngồi ở trên sô pha một tay sờ bụng, một tay cẩm bánh quy nhỏ cắn răng rắc, thoải mái nhàn nhã.

Tạm thời sắp xếp ổn thỏa đại hoàng tử thở ra một hơi, đi qua đem tiểu nhân ngư nâng lên ngồi trên người mình, nắm cằm hôn lên môi, dán môi nhẹ nhàng lên tiếng, “Toàn vị bánh bích quy.”

Tiểu nhân ngư e lệ né tránh, đem miếng bánh bích quy còn lại nhét vào trong miệng hắn.

Đại hoàng tử cắn hai ba miếng liền nuốt vào, bàn tay ấm áp dán lên bụng tiểu nhân ngư xoa xoa, tiểu nhân ngư trong lòng ngực ôm lấy hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt màu lam là ảnh ngược của đại hoàng tử, hắn đột nhiên hỏi: “Anh vui vẻ sao?”

Đại hoàng tử nói: “Vui vẻ.”

Tiểu nhân ngư nhu thuận đem đầu dựa vào trên vai hắn, đại hoàng tử cúi đầu khẽ hôn đỉnh đầu hắn.

Vui vẻ là tốt rồi.

Theo kế hoạch thì sẽ đi mỏ khai thác đá lưu huỳnh trước, sau đó rồi mới đưa tiểu nhân ngư quay về thâm cung của hoàng thất Hải Tinh. Nhưng hiện tại trong bụng lại có thêm một thằng nhóc, đại hoàng tử sợ hắn mệt không cho hắn đi cùng, lại lo lắng tiểu nhân ngư đi thâm cung trước, đành phải nhiều lần dặn tiểu nhân ngư ở trong khách sạn, đâu cũng không cho đi, còn lưu lại hơn một nửa người bảo vệ tiểu nhân ngư.

May mắn lúc này tiểu nhân ngư lại yêu ngủ thích ăn, một mình ở khách sạn cũng thực thoải mái, bất mãn duy nhất là đại hoàng tử không cho hắn xuống biển chơi, chỉ cho hắn ở trong bể bơi của khách sạn bơi bơi.

Biển lợn bao la đang ở ngay trước mắt, nhưng hắn lại không chạm đến được, điều này làm cho tiểu nhân ngư không được vui vẻ, cả người cũng không thoải mái.

Mặc kệ là loại sinh vật nào, thời gian mang thai tính tình đều lớn, cảm xúc cũng không ổn, càng không cho hắn đi, hắn lại càng muốn đi, tủi thân đến ngủ không yên, ở trong chăn khóc.

« Tiểu hải sản sao lại khóc vậy ? đói bụng sao ? »

Ban đêm đại hoàng tử ở trên giường đụng vào trân châu, lại nghe thấy thanh âm nức nở, mở ra đèn đầu giường, đem tiểu nhân ngư khóc thành một đoàn ôm vào trong ngực.

Thầy thuốc có nói với hắn tính tình người mang thai so với bình thường sẽ lên xuống rất nhiều, bởi vậy hắn cũng không giống như trước đây hơi một tí là hù dọa tiểu nhân ngư, sợ hắn kích động một cái sẽ làm bị thương chính mình cùng em bé.

« Không đói bụng. » Tiểu nhân ngư nghẹn ngào khóc thút thít, ánh mắt đểu đỏ lên.

Đại hoàng tử : « Vậy thì làm sao vậy ? »

Tiểu  nhân ngư nghe thấy thanh âm của hắn liền cảm thấy tủi thân, nghĩ đến biển rộng bên ngoài, nhìn nhìn chân lớn ở trên giường, nhất thời khó thở khó nhịn, ngực chua xót trướng đau, mấy viên trân châu cuồn cuộn rơi xuống, xoay người đưa lưng về phía hắn, không để ý người.

« Em sao lại vậy tiểu hải sản ! »

Đang nói chuyện tốt đẹp cũng không thèm để ý người, đại hoàng tử đem người ôm trở về, tiểu nhân ngư tức giận vung tay, chỉ nghe bốp một tiếng, đánh vào trên mặt đại hoàng tử.

Vừa đau vừa mất mặt.

Nhất thời nước mặt tiểu nhân ngư bị dọa  ngừng, chột dạ kéo chăn che khuất khuôn mặt.

Mặt đại hoàng tử đen xuống quả thật rất hung ác, giống như giây tiếp theo sẽ ăn tiểu hài tử, hắn chậm rãi nâng tay lên, tiểu nhân ngư lập tức dùng chăn che lại chính mình, ở bên trong buồn buồn nói : « Em không phải cố ý ! »

Bàn tay trong tưởng tượng không có rơi xuống, đại hoàng tử ngược lại thở dài, đem tiểu nhân ngư trong chăn mò ra, tay kia thì đem trân châu ở trên giường nhét vào dưới gối đầu.

« Đều là trân châu cũng không sợ bị đè đau, trước kia nói chuyện cũng run rẩy, hiện tại đánh anh cũng không nương tay, tiểu hải sản lá gan của em đúng là càng ngày càng lớn. »

Tiểu nhân ngư bị hắn nói cho đỏ mặt, ta mới không dữ như vậy.

« Được rồi, khóc cũng khóc, đánh cũng đánh, hiện tại có thể nói vì sao chưa. » Đại hoàng tử dùng tiếng nói trầm thấp dỗ ở bên tai, phát giác chính  mình đối với nước mắt của tiểu nhân ngư càng ngày càng không có cách.

Đại hoàng tử vừa ôn nhu vừa kiên nhẫn, tiểu nhân ngư lại càng khó chịu, nếu là trước kia hắn tuyệt đối không dám kiêu ngạo như vậy, nhưng hiện tại hắn không thể khống chế được chính mình.

« Em muốn….. đi ra biển. »

“Ra biển?” Đại hoàng tử hủy diệt nước mắt vừa muốn chảy ra từ khóe mắt, « Trong khách sạn không phải có bể bơi sao ? »

« Em không cần cái kia. » Tiểu nhân ngư tiếp tục rầm rì, không ý thức được chính mình được sủng mà kiêu, thanh âm mềm mại hướng hắn gọi, « Em chỉ muốn đi biên rộng bên ngoài bơi lội ! biển rộng ! »

Nâng tay lên vẽ ra một cái vòng thật to.

Đại hoàng tử đau đầu không thôi, hắn không phải là không cho người ra biển, chính là ở phụ cận đảo này có nhiều đá lưu huỳnh tụ tập, không riêng bọn họ nhìn chằm chằm, hải trùng tộc cũng là như hổ rình mồi.

Đi cùng hắn tới chỗ hải vực này thật sự rất nguy hiểm, huống chi còn có em bé.

Nhưng thấy tiểu nhân ngư khóc thành như vậy lại thấy đau lòng, đành phải vỗ lưng hắn bất đắc dĩ dỗ nói : « Được được được, đi biển rộng, anh nghĩ cách còn không được sao. »

Nhân ngư mang thai là lớn nhất, cho dù đại hoàng tử quyền cao chức trọng cũng phải cúi đầu, hắn ở trên người tiểu nhân ngư đặt một thiết bị định vị, có thể tự động kiểm tra đo lường sinh vật nguy hiểm ở xung quanh, còn có thể khi xuống nước quá sâu sẽ phát tín hiệu đến trí năng của đại hoàng tử.

Hắn mang theo tiểu nhân ngư đi xem xét căn cứ, chỉ vào thời gian hướng hắn nói : « Chỉ cho bơi nửa giờ, phạm vi không thể vượt qua một cây số, chiều rộng không thể vượt qua năm trăm, có biết hay không ? »

Tiểu nhân ngư bĩu bĩu miệng, không tình nguyện gật đầu.

Đại hoàng tử tiếp tục quan tâm, « Còn có….. »

« Biết rồi ! » tiểu nhân ngư xích lại gần ở bên miệng hắn hôn một cái, sau đó xoay người nhảy, hai chân trắng noãn biến thành đuôi cá màu vàng hồng, dưới ánh mặt trời càng rạng rỡ, sau đó cũng không quay đầu lại chui vào trong nước.

Đại hoàng tử đứng một mình ở trên thuyền giống như lão phụ thân tang thương.

« Điện hạ, hội nghị sắp bắt đầu rồi. » người bên cạnh nhắc nhở đại hoàng tử.

Căn cứ được xây dựng cách đảo năm mươi dặm, ngoại trừ hạng mục khai thác đá lưu huynh, còn có khai phá các loại tài nguyên có thể phối hợp với đá lưu huỳnh, có thể nói trước mắt đây là hạng mục nghiên cứu quan trọng nhất.

Hội nghị liên tục xảy ra nửa giờ, trong trí năng biểu hiện tiểu nhân ngư vẫn còn đang trong biển, hơn nữa quanh quẩn ở chỗ một cây số, có xu thế bơi xa hơn.

Tiểu hải sản không nghe lời.

Đại hoàng tử tạm dừng hội nghị, sai người chuẩn bị du thuyền, tự mình đi bắt tiểu hải sản chơi quên cả trời đất.

« Điện hạ, đội tuần tra phát hiện ở phụ cận có tung tích hoạt động của hải trùng. »

Đội trưởng đội tuần tra vội vàng lại đây báo cáo, đại hoàng tử nhanh chóng đảo qua phát hiện bên trên có không ít địa phương trùng hợp với  tuyến đường của tiểu nhân ngư, trái tim nhất thời muốn căng lên.

« Tăng mạnh quản lý trong vòng một cây số, đưa một đội đi theo ta. » Đại hoàng tử phân phó xuống dưới.

Trên mặt biển sóng biển dao động, cành hoa bị đưa đẩy tron nước, đuôi cá màu vàng giống như chui qua tầng tầng chói mắt, tiểu nhân ngư ở dưới biển sâu lay động đuôi cá nhảy lên mặt biển, mái tóc ướt át đen thùi như rong biển bám vào sau vai, lông mi cong dài hơi hơi chớp chớp, bọt nước nhỏ giọt rơi xuống.

Nước biển giống như cho hắn máu mới mẻ, ở trong nước biển nghỉ ngơi mấy giờ, máu thông suốt chảy tới tứ chi bách hải, làm cho ý thức của hắn từ khi  mang thai tới nay luôn hỗn loạn một lần nữa trở nên rõ ràng.

Với ưu thế của chủng tộc nhân ngư làm cho hắn ở trong nước cảm quan trở nên rất là sắc bén, xa xa liền nghe thấy động cơ rẽ nước biển hung mãnh mà đến.

Ngẩng đầu nhìn thái dương, hình như ý thức được thời gian trôi qua đã ngoài nửa giờ, tiểu nhân ngư  hơi kích động cắn môi dưới, cúi người chui vào trong nước biển hướng nơi phát ra thanh âm bơi đi.

Trên du thuyền, trí năng của đại hoàng tử biểu hiện tiểu nhân ngư đang bơi đến chỗ hắn, vẻ mặt không chút thay đổi cuối cùng cũng dịu dàng một chút, lo lắng tốc độ quá  nhanh sẽ va chạm làm bị thương tiểu nhân ngư, hắn hạ lệnh thả chậm tốc độ.

Tiểu nhân ngư xa xa ra sức nhảy để đại hoàng tử chú ý, sau đó lại lẻn vào trong nước, có thể ở lâu hơn chút nào thì hay chút đó.

Trong biển rộng sâu thẳm, tiểu nhân ngư vẫy đuôi thích ý bơi tới chỗ du thuyền, du thuyền mạnh mẽ đẩy nước, hải trùng xấu xí dưới bọt nước lặng yên kết thành đội đi theo, trên người bọn họ quấn đầy nước bùn, điều này làm trì hoãn sự phát hiện của máy dò.

Tiểu  nhân ngư lúc này sửng sờ tại chỗ, hải trùng cùng nhân ngư tính là nửa thiên địch, nhưng hắn được bảo vệ rất tốt, chưa từng gặp qua ở hiện thực, thế cho nên lúc này hắn không biết làm sao.

Hiển nhiên mục tiêu của đàn hải trùng này chính là nơi du thuyền của đại hoàng tử, từ bốn phương tám hướng chậm rãi vây quanh, tiểu nhân ngư nóng vộ không để ý đến nguy  hiểm bị bại lộ, lập tức nhảy ra một khoảng cách, rồi sau đó lập tức nhảy ra mặt biển hô to,

« Nguy hiểm ! đi mau ! »

Cùng lúc đó, máy dò tìm vang lên cảnh báo điên cuồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.