"Nơi này chính là Đinh quốc sao?" Tôi xốc mành kiệu lên, tò mò ngắm nhìn xung quanh, dường như nơi này thật thanh bình thịnh vượng, cũng đâu kém xa so với hai nước Duẫn, Kì. Song, lại có rất nhiều người mang lên mình vẻ mặt sầu lo, phiền muộn, bộ dạng vôi vội vàng vàng như trước khi khởi hành đi đâu đó. Thật kì lạ.
"Tiểu thư, đừng nhìn đông nhìn tây nữa." Tâm Tuệ đến bên người tôi, thấp giọng bảo,"Nào có thiên kim tiểu thư như nguời đâu chứ?"
Tôi không khỏi bật cười, lại đè giọng xuống:"Ta nói rồi, ta vốn không phải là thiên kim tiểu thư, càng không có tài cán diễn kịch gì để hóa thành thiên kim tiểu thư cả."
Nhìn Chu tổng quản và những người hầu vừa liếc mắt nhìn mình, nét khinh thường, chán ghét thoáng qua trên mặt, tôi mỉm cười:"Người yêu dấu vô vị này nói gì đó cho bọn họ mở lời đi chứ, thậm chí tin đồn tồi tệ nhất là "ta" đã bỏ trốn cũng có rồi còn gì."
"Nhưng mà Tâm Tuệ," Tôi bày ra gương mặt đau khổ oán hận,"Còn muốn ta ngồi trên cỗ kiệu này bao lâu nữa? Muốn giết người à? Cứ chao đảo nghiêng ngả thế này thật không thoải mái tí nào, chẳng bằng đi xe đạp!"
Tâm Tuệ không nén được bật cười "khúc khích", rồi nhanh chóng thu lại, nhưng ý cười trên mặt vẫn không bay đi, nói:"Tiểu thư, người thật là một người kì lạ. Đến rồi kìa, thấy tòa dinh thự lớn nhất đằng đó không ạ? Đó chính là Lam phủ."
"Ừ." Tôi không chút quan tâm đáp lại, thầm nghĩ: To lớn thật, nhìn sơ qua có vẻ còn xa hoa hơn mấy phần nơi Kì Nhiên đã đưa tôi đến, quả đúng là kiểu cách của Tể Tướng.
Được Tâm Tuệ và một a hoàn khác rập khuôn dìu đi xuyên qua trùng trùng điệp điệp các đài, lầu gác, tôi vừa cố gắng ghi nhớ lại địa hình bốn phía vừa nghĩ, mình bây giờ thật giống một đứa nhóc bị bắt cóc quá đi mất thôi.
Bước vào phòng khách, oài, người đúng là nhiều một cách bất thường. Bởi vì Tâm Tuệ có bảo, càng nhiều người thì sai sót càng nhiều, cho nên, đặc biệt là vào thời điểm đông người, tôi chỉ cần giả bộ dáng lanh lợi dịu ngoan là đủ rồi, về việc cứu người thì đợi chỉ còn một mình đại thiếu gia hãy nói sau.
"Lão gia, tiểu thư đã về rồi." Chu tổng quản cung kính bẩm báo với cha tôi. ấy, cha của Lam Doanh Nhược.
"Giọng... sao vậy?" Có vẻ không phải là đang hỏi mình, tôi tiếp tục cúi đầu.
"Hồi bẩm lão gia, đại phu chẩn đoán bảo cổ họng tiểu thư từng chịu tổn thương quá mức, sau lại hồi phục nên giọng có chút thay đổi."
Lam Thanh Quân gật nhẹ đầu, lên tiếng:"Lui đi."
Biết con gái mình bị thương dây thanh đới, chịu biết bao cực khổ mà mặt vẫn không chút thay đổi? Quả là đủ tuyệt tình.
"Nhược nhi, lần này ra ngoài cũng chịu nhiều khổ ải rồi, nên con biết lỗi chưa?" Lam Quân Thanh chỉ nói qua vài câu ngắn ngủi, xem ra là không muốn truy cứu việc bỏ trốn của Lam Doanh Nhược đến cùng ở đây.
"Vâng, phụ thân." Tôi vẫn cúi đầu như cũ, nhịn không được mà oán thầm trong lòng: con gái ông biết lỗi hay không thì tôi chẳng rõ, nhưng sai lầm lớn nhất của tôi là trông giống con gái ông đây này, đã vậy còn bị quản gia nhà ông cứu phải nữa.
"Được rồi được rồi, lão gia!" Một giọng nói ngọt ngào đến ngấy vang lên bên tai rồi đỡ tay phải tôi lên,"Con bé này đã về rồi thì còn so đo nhiều vậy làm gì? Đến đây, Nhược nhi, con trên đường cũng vất vả rồi, nhanh đi nghỉ ngơi chút đi."
Tôi run run, da gà da vịt chắc rơi không ít rồi nhỉ? Vẫn cúi đầu, khóe mắt tôi liếc nhìn một phu nhân ăn vận xinh đẹp quý phái đang tức giận đang đứng bên phải mình, bèn ngoài cười nhưng trong lòng mếu đi, đáp:"Tạ ơn Nhị nương quan tâm."
"Không phải vội, trước hết đến gặp mấy khách nhân Thược quốc đi đã." Giọng uy nghiêm của Lam Quân Thanh vọng lên, vị Nhị nương bên cạnh tôi cứng đờ người, tôi vội vàng rút tay ra, thấp giọng trả lời:"Vâng."
Tôi cúi đầu để Tâm Tuệ dìu đi về phía ba người ngồi ngay ngắn giữa phòng. Khi đi ngang qua đại sảnh, người ngồi vị trí thứ ba bên trái chợt cứ nhấp nhổm không yên. Tôi không khỏi ngạc nhiên nhìn lại, bắt gặp một nữ tử xinh đẹp vận hoàng y trừng mình chăm chăm, trong đáy mắt hiện lên vẻ ghen tị căm hận đến trắng trợn. Đây hẳn là tam tiểu thư Lam Doanh Ngọc mà Tâm Tuệ đã nhắc đến.
Tôi lập tức bày ra bộ dạng giật mình hoảng sợ, vội vã cúi đầu. Ai! Ta nói Tâm Tuệ à, chiêu này tuy dùng rất tốt, nhưng em cũng phải lo lắng cho xương sống của ta một chút chứ! Cũng đừng để tuổi còn xanh mà mắc phải bệnh về xương cổ gì gì đó nữa.
Tâm Tuệ đỡ tôi dừng bên cạnh một người nam tử. Tôi ngán ngẩm nhìn lom lom đế hài bằng vải đen của hắn, nghĩ thầm: giày thời cổ đại thật ít loại quá, mà hầu hết lại dễ mất kiên nhẫn để đi. Đợi ngày nào đó thiết kế thử mấy đôi giày quân đội đem bán cho binh lính, lượng tiêu thụ chắc chắn sẽ bùng nổ cho xem.
"Nhược nhi, vị này chính là Phong công tử, Phong Duẫn Mạc." Giọng Lam Quân Thanh, ý tứ có lẽ là nhắc nhở tôi hành lễ.
Tôi hơi ngẩng đầu để rồi ngẩn ngơ. Diện mạo người này, không sai, quả thực là rất anh tuấn, hơn nữa còn có nét quyến rũ của một người đàn ông từ tận xương cốt. Được rồi, bỏ qua cho việc tôi dùng từ không đúng lắm. Nhưng mà dù sao đi nữa, hàng mày đen thẫm, sóng mũi cao cao, vóc người, phong thái cũng thuộc vào loại nhất nhì. Tổng kết lại, quả là xuất sắc vô cùng. Nhưng nếu luận đến diện mạo thì hắn vẫn còn thiếu chút gì đó đánh mạnh vào thị giác như của Kì Nhiên và Vệ Linh Phong.
Vậy nên, khiến cho tôi ngơ ngẩn cũng không phải là thứ này, mà là ánh mắt hắn, thật sự quá mức âm trầm, u ám và tàn nhẫn. Nói là bá khí này thiên hạ ngoài ta ai có được, chẳng bằng bảo là "Theo ta thì sống, nghịch ta thì chết" luôn đi.
Trong lòng mặc dù ngổn ngang trăm ngàn suy nghĩ, nhưng mặt lại giả nét ngượng ngùng e lệ, cúi đầu che đi sự thất thố vừa mới nãy, nhỏ giọng:"Doanh Nhược bái kiến Phong công tử."
Thược quốc sao? Hình như cũng là một đại quốc gia thì phải? Nhưng quả thật là quốc gia này chẳng có chút khái niệm gì trong đầu tôi cả. Nói không biết quốc gia nào thì cũng không đúng, song, tôi cũng chỉ biết có Băng Lăng quốc, nếu như Băng Lăng quốc cũng được tính là một nước.
Dường như đối phương có thoáng gật đầu. Tôi liếc mắt thấy vẻ mặt đắc ý và nhẹ nhõm của Lam Doanh Ngọc, trong lòng than thầm: không phải là ta muốn giội nước lạnh cho cô đâu, thực sự, gả cho một người như thế, về sau chỉ có mình cô chịu đựng cả thôi đấy.
Tiếp theo đó lại bái kiến một thanh niên nho nhã Lí Mộ. Nhìn chiếc quạt xếp trong tay, nụ cười yếu ớt thường trực trên khuôn mặt tuấn tú của hắn khiến tôi tự động nhớ đến Hầu Hi Bạch trong "Đại đường song long truyện".
Bước đến trước mặt người thứ ba, tôi nghe giọng Lam Quân Thanh vang lên:"Vị này chính là Đại tướng quân Thược quốc Mông Khoát."
Tôi vừa nâng đầu thì bắt gặp gương mặt râu quai nón quen thuộc thì không khỏi giật mình, thốt lên:"A, là..." May mắn mà chữ "ngươi" cuối cùng được tôi nuốt ngược trở về kịp thời.
Dù rằng là thế, biểu hiện thất thường của tôi vẫn thu hút bao nhiêu ánh nhìn trong đại sảnh tập trung lại chỗ mình. Hơn nữa, vẻ mặt Phong Duẫn Mạc đã lộ nét ngạc nhiên và nghi ngờ, chỉ sợ là đã nhìn ra sơ hở ấy.
Hóa ra, Mông Khoát và Tần Nghiệp kia là tướng quân Thược quốc chứ không của Kì quốc. Kì lạ thật. Binh tướng quốc gia khác ẩu đả, đánh bị thương người trên lãnh thổ mình mà Hoàng đế Kì quốc lại có thể bỏ qua? Hay là vốn không biết?
"Nhược nhi, làm sao vậy?" Lam Quân Thanh cất tiếng hỏi, giọng không hờn không giận, lẽ ra là phải vì sự thất thố của tôi mà tức tối mới đúng nhỉ.
Tôi giật nảy mình, đang định trả lời, giọng điệu sắc bén của Lam Doanh Ngọc đã vang lên trước:"Chỉ sợ là tiểu muội không quen với việc gặp gỡ vị tướng quân Mông Khoát hào sảng nhường này nên nhất thời hoảng sợ rồi. Tiểu muội, muội nói xem phải không?"
Tôi cúi nhanh đầu, vẻ mặt như sợ hãi chực khóc, lí nhí:"Vâng ạ... Rất xin lỗi, Doanh Nhược thất lễ rồi." Thực sự, lí do thoái thác tốt như thế, sao tôi lại không nghĩ ra để dùng nhỉ?
Tâm Tuệ vội lên tiếng đáp lời, giúp tôi ra khỏi đại sảnh. Sau lưng không biết là ánh mắt sắc bén của ai dõi theo. Tôi rùng mình.
Tiết mục giả mạo tiểu thư lần này, thật chẳng phải dễ dàng gì!
Vừa vặn đặt một chân vào cửa phòng, tôi bất chấp cái gọi lễ nghi tiểu thư lập tức nhào lên giường, không ngớt than như dở sống dở chết.
"Tâm Tuệ, đại thiếu gia nhà các em rốt cuộc khi nào mới trở về hả? Cứ lại giả bộ giọng 'ngươi đông ta tây' kiểu này, ta sớm hay muộn cũng điên mất thôi!"
Tâm Tuệ che miệng tôi, cẩn thận đóng hết cửa nẻo rồi mới quay lại, vẻ mặt lo lắng:"Tiểu thư tốt của em ơi, người lớn tiếng như vậy, không sợ kẻ khác nghe thấy sao?"
Bắt gặp vẻ mặt khổ não của tôi, em ấy lại cười:"Đại thiếu gia tháng trước đã đến chiến trường, chỉ sợ là tháng sau mới về."
"Chiến trường?" Tôi ngẩn người, "Quốc gia các em đánh giặc sao? Đánh với ai thế? Sao chẳng nhìn ra chút dấu hiệu nào vậy?"
Tâm Tuệ trừng lớn hai mắt, giọng ngạc nhiên:"Tiểu thư? Ngay cả chuyện lớn như việc Duẫn quốc tấn công Đinh quốc chúng ta mà người cũng không biết?"
Tôi cười mỉa mai, thật đúng là không trả lời được cho tốt mất rồi. Ngay cả việc thế giới này có Đinh quốc cũng là mới biết còn gì.
Tâm Tuệ che miệng cười dài, bảo:"Tiểu thư, người lăn qua lăn lại lâu vậy, chắc cũng đói bụng rồi nhỉ? Có muốn ăn món gì lắm không, để Tâm Tuệ sai hạ nhân đi làm."
" Bánh trôi ủ rượu."
Tâm Tuệ trơ mặt nhìn tôi, trong mắt long lanh chút gì đó, không thể thốt được câu nào. "Có tiền, đến ma quỷ cũng có thể sai khiến", những lời này quả thật không sai một chút nào. Tôi dùng một viên trân châu là đã có thể hối lộ được mấy tên cai ngục cho phép mình âm thầm thăm tù.
Càng đi xuống, tôi càng thấy không khí ẩm mốc trong lao ngục càng nặng nề, vừa bước vào trong đã thấy không chịu được. Thật chẳng hiểu phạm nhân làm sao sống qua mỗi ngày mỗi đêm trong nơi ngột ngạt tăm tối này đây nữa.
Điều khiến cho mình thấy kì quái là, dù sao Lam Quân Thanh này cũng là Tể Tướng, trong phủ ngang nhiên bố trí một phòng giam lớn như vậy, chẳng lẽ không sợ bị Hoàng Thượng nghi kị công cao át chủ sao? Hay là ông ta biết Hoàng Thượng vốn không dám gây khó dễ cho mình?
Tôi âm thầm quan sát địa hình xung quanh, bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi đào thoát sau khi cướp ngục. Chờ Lam Kiếm Hiệp về cũng phải mất ít nhất một tháng, tại nơi trung tâm âm mưu quyền lực này thì khó đảm bảo mình sẽ không bị hại như cá nằm trong chậu. Huống chi là còn mắc dính với một cuộc hôn nhân chính trị, tuy rằng tỷ lệ rất nhỏ, nhưng vạn nhất bị lựa chọn thì đúng là chết cũng chẳng được tử tế..
"Tứ tiểu thư, mời người." Đương lúc nhập thần, giọng của tên cai tù vang lên bên tai. Không chờ tôi trả lời, Tâm Tuệ đằng sau đã gọi to "Lạc nhi" rồi bước một bước dài vào.
Tôi đặt viên trân châu còn lại lên tay hắn, nói:"Ngươi lui xuống trước đi. Bất luận là ai cũng không cho vào."
"Vâng, vâng! Tạ ơn tiểu thư."
Tôi cúi người bước vào trong, khí ẩm mốc quá nặng, Tâm Tuệ thì đang ôm một thiếu niên khóc. Thời điểm khi tôi đi qua, nó vừa vặn ngẩng đầu đối mặt với tôi.
Quả là một đứa trẻ tuấn tú! Tôi nén không được giật mình nhủ thầm trong lòng. Tâm Lạc vừa chỉ mười hai, mươi ba tuổi, mày ngài cong cong, mi dài khẽ uốn, môi hồng răng trắng, nếu không phải là một thân khoác áo tù rách nát thì đúng là bộ dáng của một tiểu công tử 'phấn điêu ngọc trác' giàu có.
Cảm xúc của thằng bé không kích động bằng Tâm Tuệ, trên khuôn mặt vẫn là nét thanh nhã đạm mạc, nhưng đôi mắt lại sáng đến khác thường. Ngẩng đầu trông thấy tôi, nó cười yếu ớt để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, gọi:"Tiểu thư."
Nói thật, hình tượng Tâm Lạc và tưởng tượng của tôi đâu chỉ là kém xa tít tắp. Mà thôi! Một Tâm Tuệ lúc ấy có vóc dáng bình thường vậy, lúc thì nói chuyện qua loa, tính tình nóng nảy bộp chộp, có ai nghĩ là đệ đệ của cô bé — thằng bé nhiệt tình giúp đỡ tiểu thư nhà mình bỏ trốn lại là một đứa bé tuấn tú nhưng lạnh lùng đến thế?
"Tâm Tuệ." Tôi gọi Tâm Tuệ còn đang chìm trong nỗi sầu muộn, đưa cho em chiếc khăn lụa trong tay mình, thấp giọng, "Em có lo lắng lắm không.. Chẳng bằng đêm nay chúng ta cướp ngục cứu Tâm Lạc ra nhé?"
Lời này vừa thốt, hai ánh mắt nhất loạt trông về phía mình, trong ấy là nỗi khiếp sợ không nghĩ rằng tôi lại nói vậy.
"Không thể nào!" Sắc mặt Tâm Tuệ trắng bệch, lời cự tuyệt bật thốt lên.
Ánh mắt tôi nhìn cô bé có hơi kì quái, phản ứng của Tâm Tuệ sao lại dữ dội như vậy nhỉ. Lời giải thích rằng mình cũng có đủ khả năng đưa các em ấy ra ngoài đột nhiên bị tôi nuốt ngược trở vào, cười vô vị:"Thôi quên đi. Chúng ta nghĩ cách khác."
Vừa quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt xinh đẹp của Tâm Lạc xoáy thẳng vào mình, môi khẽ nhếch vài lần như muốn hỏi nhưng rồi lại thôi, không cất câu nào.
Tôi cười, có chút bất đắc dĩ bảo:"Ta không phải tiểu thư nhà nhóc."
Nó không hề chớp mắt nhìn tôi, tôi cũng thản nhiên nhìn thẳng nó. Một lúc sau, ánh sáng trong đồng tử nó tối sầm lại, trầm giọng hỏi:"Vậy thì cô là ai? Vì sao lại giả mạo tiểu thư?"
Tâm Tuệ vuốt nhẹ mái tóc rối nùi của Tâm Lạc, trong mắt tràn đầy nỗi thương tiếc nhưng sắc mặt lại nghiêm túc dị thường:"Lạc nhi, người là vì cứu đệ mới bị tỷ tỷ lôi kéo giả mạo tiểu thư, đệ không được dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện."
Tâm Lạc nhìn cô bé, bờ môi phớt hồng như cánh hoa mấp máy, bất chợt hỏi:"Tỷ tỷ, tỷ thích cô ấy sao?"
"Tỷ thích cô ấy hơn cả tiểu thư sao?" Ánh mắt Tâm Lạc ngời lên, tựa như rọi sáng rực rỡ, "Nếu tỷ tỷ ở cùng cô ấy vui vẻ, Lạc nhi sẽ nhận cô ấy làm nhị tiểu tỷ."
Đôi mắt Tâm Tuệ ửng đỏ, nước mắt tràn mi, lăn dài xuống gò má. Em ôm cổ nó, dịu dàng nói:"Đúng rồi, tỷ tỷ ở cùng người rất vui vẻ. Bởi vì người là người tốt, đã bằng lòng cứu giúp Lạc nhi. Lạc nhi, đệ là thân nhân quan trọng nhất trên đời này của tỷ tỷ."
Tâm Lạc lại cười, nụ cười thuần khiết trắng trong như nụ cười thiên thần. Nó ôm siết lấy Tâm Tuệ, thật lâu sau mới rời vòng ôm ấm áp của tỷ tỷ nó, đến trước mặt tôi, vẻ mặt nghiêm túc:"Tiểu thư, người cần phải thay em chiếu cố tỷ tỷ thật tốt đó!" Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng lên, ánh mắt xinh đẹp giam tôi trong cái nhìn chăm chú, gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần vì kích động mà hơi ửng hồng. Thật là một tiểu quỷ đáng yêu quá đi mất.
Tôi mỉm cười, co ngón tay lại thưởng cho thằng bé một cái "cốc" thật mạnh lên đầu làm nó la lên một tiếng "Oái" thật to.
Giọng tôi bực bội, bảo:"Thằng nhóc quỷ sứ này! Nếu là tỷ tỷ nhóc thì đương nhiên nhóc phải chiếu cố rồi. Yên tâm đi, cho dù không cướp ngục, ta cũng có cách cứu nhóc ra ngoài. Cho nên ấy hả, nhóc đừng có mơ mà quẳng gánh nặng này cho ta đấy."
"Cô... Cô đánh ta!" Thằng bé xoa nhẹ cái trán, rưng rưng nước mắt, nhíu mày lên án tôi.
Nhìn bộ dạng vừa tức vừa chẳng thể làm gì của nó, trong lòng tôi thầm nghĩ: đây mới là vẻ mặt nên có của một đứa bé vừa hơn mười tuổi này! Dung mạo thiên thần như vậy khác xa bản mặt suốt ngày băng giá lạnh lùng vô vị của Bộ Sát. Nghĩ đến đây, tôi thoải mái nở nụ cười tươi rói.
Tâm Lạc bĩu môi, vốn còn muốn nói gì đó nữa, ngẩng đầu bắt gặp nụ cười của tôi thì bỗng nhiên sững sờ, đôi mắt ngơ ngác lưu luyến lại trên khuôn mặt tôi, lẩm bẩm:"Tiểu thư, nụ cười của người. thật ấm áp"
Bước ra khỏi địa lao, không khí trong lành tươi mới ùa đến, tôi nhịn không được mà tham lam hít sâu lấy mấy lần. Địa lao kia không phải là nơi người ta có thể nán lại, phải mau chóng nghĩ cách cứu Tâm Lạc ra mới được.
Tôi cười nhẹ, không quay đầu lại, vừa đi vừa ung dung bảo:" Lòng cảm tạ của em ta nhận, sau này chuẩn bị cho ta nhiều hoa chưng rượu là được.."
Đang khi cười, bỗng nhiên, một bóng đen bí mật mang theo sát ý ngun ngút lao đến trước mặt tôi. Khi mọi việc vừa bắt đầu, tôi đã thấy không khí xung quanh có phần kì lạ nên, một chưởng này đánh đến cũng không khiến tôi giật mình lắm.
Vừa định né tránh thì trong lòng đánh thịch thật khẽ, cơ thể chậm lại giả bộ dáng như đang kinh hoàng té ngã về sau. Quả nhiên, một chưởng đầy sát khí lạnh đến thấu xương lao đến ngay trước mặt tôi thì dừng lại.
Tâm Tuệ cuống quít xông lên phía trước dìu tôi đứng dậy, hoảng loạn hỏi:"Tiểu thư, người không sao chứ? Ôi, Phong... Phong công tử, vì sao ngài lại tập kích tiểu thư nhà chúng tôi?"
Quả nhiên là Phong Duẫn Mạc. Tôi hé ra khuôn mặt trắng bệch, thân thể lạnh run, giương đôi mắt nơm nớp lo sợ nhìn hắn. Đáng tiếc là không nặn ra được chút nước mắt nào, nếu không thì chắc chắn sẽ như thật cực kì.
Gương mặt Phong Duẫn Mạc dưới ánh trăng lại càng tỏa ra nét hấp dẫn, ánh mắt sáng rực nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu sau mới lạnh lùng lên tiếng:"Đừng giả đò nữa, tứ tiểu thư. Người không có võ công, trong mắt nhất định sẽ không có thần quang như vậy."
Thần quang? Trong lòng tôi giật thót, nhớ rằng ngày trước đọc tiểu thuyết võ hiệp, trong đó thực sự là có nói có thể dựa vào thần quang trong mắt một người mà nhìn ra mức độ võ công, người uyên thâm thật sự sẽ giấu đi thần quang này. Điều đáng tiếc là, tôi vừa không biết giấu đi thần quang thế nào, mà vừa chẳng rõ làm sao mới có thể dựa vào thần quang trong mắt mà nhìn ra mức độ nội lực của kẻ khác.
Khiếp sợ lại cứ khiếp sợ, ngoài mặt, tôi vẫn bày ra bộ dáng nhu nhược đáng thương, giọng run run:"Phong.. Phong công tử, ngài nói gì thế, ta không hiểu một chút nào hết." Ngay cả chết ta cũng không nhận, xem nhà ngươi có thể làm gì ta nào?
"Phải vậy không?" Hắn nhíu mày suy tư một lượt, rồi khóe môi bỗng nhếch lên thành một đường cong nhẹ nhàng, "Việc đó xem ra là ta sai rồi. Tại hạ mạo phạm tiểu thư, vẫn xin thứ lỗi vậy."
"Không Không sao." Tôi hạ thấp đầu, run rẩy nói, "Nếu Phong công tử không có việc gì nữa, Doanh Nhược..."
Sát ý bất chợt lan tràn.
Ngay sau đó, gương mặt hắn lại gần trong gang tấc, trên mặt lộ nét cười lạnh lùng đắc ý, không bận tâm tay phải bị tôi giữ chặt, kề sát vào tai tôi, nói:"Tứ tiểu thư, còn muốn diễn trò nữa sao?"
Tôi ngẩng đầu liếc nhìn về phía khuôn mặt sợ đến cắt không còn giọt máu của Tâm Tuệ, nhạt tiếng:"Em về trước đi."
"Nhưng... Nhưng mà tiểu thư." Sắc mặt Tâm Tuệ trắng bệch vì kinh hãi, mạng của cô bé vừa mới đi một vòng từ quỷ môn quan về, nỗi sợ hãi đối với cái chết viết rõ trong mắt nhưng lại không muốn bỏ tôi mà đi.
Tôi thở dài, cất giọng dịu dàng:"Yên tâm đi, Phong công tử chỉ là có chút chuyện muốn nói với ta, em về trước đi."
"Lam Doanh Nhược sao?" Một giọng nói yêu mị vang lên bên tai tôi.
Tôi thu lại ánh mắt nhìn chăm chú Tâm Tuệ rời đi, đưa mắt về phía người nam tử trước mặt, bàn tay giữ chặt tay phải hắn cuối cùng cũng thả ra, lui về sao từng bước một, bất đắc dĩ nói:"Được rồi! Ta thừa nhận là mình có võ công, sau đó thì sao? Các hạ có điều chi chỉ giáo, hay là luyến võ thành si rồi nên buổi tối mới đến tìm ta luận bàn?" Dù sao cũng bị vạch trần rồi, tôi cần phải giả đò chi nữa chứ.
Đáy mắt hắn lóe lên tia sáng, trên mặt mang theo vài phần ý cười:"Lam Doanh Nhược, ngày hôm qua, ngay cả ta cũng suýt chút nữa bị ngươi lừa. Điệu bộ này mới là bản tính của ngươi sao?"
Tôi gật gật đầu, là bản tính của tôi chứ không phải là của Lam Doanh Nhược.
"Thú vị thật!" Hắn cười nhẹ, gương mặt lập tức lạnh đi, nói, "Làm sao ngươi nhận ra được Mông Khoát?"
"Hắn tên là Mông Khoát sao?" Gương mặt tôi hiện nét kinh ngạc, trong đầu đã suy nghĩ đến lí do thoái thác cho tốt.
"Ngươi không biết hắn?"
"Từng gặp qua." Tôi nâng người nhảy nhẹ lên một hòn non bộ, xem ra là nói chuyện rất lâu, ngồi xuống rồi hẵng nói. Tôi ngay tức khắc cười sáng lạn, "Phong công tử chẳng lẽ không biết là ta bỏ trốn nửa năm trước, hôm nay mới trở về sao? Đại khái là vào ba tháng vừa rồi, ta ngẫu nhiên gặp qua Mông tướng quân một lần ở một khách điếm tại Kì quốc, chưa kể là biết được."
"Bỏ trốn?" Hắn bước đến trước, nhìn thẳng tôi, bộ dạng. vẫn cao ngạo, nét nguy hiểm trong mắt ánh lên, giọng như lạnh đi vài phần, "Ngươi bỏ trốn với kẻ khác?"
Tôi cười càng thêm vui vẻ, gật gật đầu. Hôn nhân chính trị là cái gì chứ? Quái quỷ chết đi thôi! Giờ phút này thật sự là vạn phần cảm tạ Lam Doanh Nhược lúc trước dám làm việc lớn. Ở thời đại này, hoàn toàn không có người nào mong muốn lấy một nữ tử không trong sạch về đúng không?
Bỗng, tay hắn siết chặt hàm dưới của tôi, sức lực mạnh như muốn bóp vỡ xương cốt, giọng lạnh lùng:"Ta khuyên ngươi tốt nhất là không nên bày ra nụ cười đắc ý hài lòng này trước mặt ta, điều đó sẽ khiến ta muốn hủy hoại nó đấy."
Tay hắn lạnh lẽo đến dị thường, ánh mắt chẳng hề có chút hơi ấm nào. Loại băng giá này tựa như có thể thấm qua làn da, thấu đến tận xương cốt, khiến tôi không kiềm chế được cơn run rẩy.
Người nam nhân này, quả đúng như tôi đã dự đoán. thật tàn nhẫn. Hắn chỉ cho phép mọi thứ phải nằm trong lòng bàn tay mình, một khi không thể nắm giữ được, hắn sẽ không tiếc bất kì điều gì mà hủy diệt. Đó là niềm cố chấp đến đáng sợ! Lý trí không ngừng cảnh tỉnh tôi không thể trêu vào người như thế này, nhưng bản chất bướng bỉnh, ngang ngược trong thâm tâm lại bật ra trong giây lát.
"Quả nhiên là sở thích đủ biến thái thật!" Tôi cũng lạnh lùng nhìn hắn, trong tay giữ một thanh đoản đao mỏng như cánh ve đặt ngay cổ hắn, nhạt giọng, "Ta cũng khuyên ngươi tốt nhất là buông ra. Nếu không, ta không ngại rạch một đường trên cổ ngươi đâu.."
Hắn chẳng chút quan tâm đến thanh đoản đao trong tay tôi, giống như lời uy hiếp kia chẳng hề nhắm đến sinh mạng mình, bàn tay giữ hàm dưới tôi lỏng ra, ánh mắt như lạnh đi một chút:"Ngươi là kẻ đầu tiên dám uy hiếp ta!"
Tôi mỉm cười, thu lại đoản đao, đứng lên, bảo:"Ta cũng không cảm thấy đây là vinh hạnh gì cho cam. Nói cũng rồi, hỏi cũng xong, xin hỏi Phong công tử, ta có thể đi được chưa?"
"Lam Doanh Nhược?" Hắn lui lại vài bước, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt đó. làm tôi thấy rất không thoải mái, có tính xâm lược vô cùng. Tôi rùng mình một cái, dự rằng tôi đã chọc giận hắn rồi.
Khóe miệng hắn nhếch lên một nét cười, nhưng nét cười ấy dưới ánh trăng lại lạnh lẽo đến cùng cực, giọng nhàn nhạt lại đầy hứng thú:"Dù sao cũng phải liên hôn, không bằng lấy một kẻ thú vị."
"Chờ chút!" Tôi loạng choạng ngã từ hòn núi giả xuống. Vừa được hắn đỡ vào lòng, tôi đã vội đẩy ra, bộ dạng khiếp đảm nhìn hắn một lúc lâu, có hơi mờ mịt hỏi, "Đừng nói là ngươi muốn lấy ta đấy?"
Hắn gật đầu, lùi từng bước, nụ cười đặc biệt bình thản tựa như đang nói :"Hóa ra cũng có lúc ngươi biết sợ." Dường như là thấy tôi lo lắng khiến hắn vui vẻ lắm thì phải, đúng là biến thái thật.
Tôi nhíu mày:"Ngươi rõ ràng là phải lo lắng, ta thật đã từng bỏ trốn" Vì để thỏa mãn nhất thời mà lấy về một người không yêu mình , lại là một nữ tử sẽ khiến ngươi hổ thẹn, người này cũng thật...
Nét sắc bén trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, hắn cười lạnh:"Ta sẽ giết tên nam nhân kia!"
"Này! Phong Duẫn Mạc, ngươi điên rồi à? Muốn kết hôn với ta là chuyện của ngươi!" Tôi thở gấp, tuy là tên đàn ông kia có chết hay không chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng. Tôi gắt lên, "Ta không có gả cho ngươi đâu!"
"Ta nghĩ là có đấy. Cho đến nay, mọi thứ ta muốn đều dựa vào bản thân để đoạt lấy!" Hắn từng bước đến gần, ôm lấy thắt lưng tôi, hơi thở phả lên gương mặt tôi, "Ngươi là nữ nhân ta nhắm trúng, đương nhiên là sẽ không ngoại lệ!"
Tôi vận nội tức, thân hình vụt qua thoát khỏi ngực hắn, rồi xoa xoa thái dương hơi đau, bảo:"Không đúng, ta điên rồi! Ta vậy mà lại trêu chọc một người như ngươi, lại còn định giảng đạo lí với ngươi, đúng là điên thật rồi!"
"Thôi quên đi! Ngươi mặc sức mà thích chơi kiểu gì cũng được, ta về!" Mặt tôi chẳng chút thay đổi xoay người rời đi, lòng giận dữ: ngươi có Trương Lương kế , ta có thang vượt tường! Cùng lắm thì ta có ba mươi sáu kế bỏ trốn còn không đủ sao?
Tràng cười thoải mái vang lên sau lưng, tôi không nén được rùng mình một cái, chỉ thấy trong lòng cáu kỉnh, buồn bực không thôi.
Tương lai cuối cùng sẽ như thế nào? Tại nơi trung tâm vòng xoáy này, không còn có sự bảo vệ của Kì Nhiên và Bộ Sát, lần đầu tiên, tôi cảm thấy từng cơn sợ hãi ập đến bên mình.