Ở trong núi, thời gian trôi qua rất nhanh, cũng gặp qua rất nhiều chuyện. Không nghĩ rằng lúc ta và thỏ trắng tinh ra khỏi núi đã là tám năm sau, nhân gian thay đổi rất nhiều.
Chuyện đầu tiên sau khi rời núi chính là muốn nhìn xem Diệp Tranh bây giờ như thế nào. Mấy năm tu hành này, trong đầu ta đều là ánh mắt cuối cùng của hắn, hắn đứng ở nơi đó nhìn ta đã hoá thành vệt sáng chạy xa. Đối với thân phận của ta, hắn nghĩ như thế nào? Thỏ trắng mắng ta đến chết cũng không đổi nết, dặn đi dặn lại tới lúc ta đã đi khỏi mới thôi. Đúng là một con thỏ hào hiệp nha.
Lúc ta tìm tới Tướng phủ thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngốc.
Tướng phủ đã sớm không còn tồn tại, trở thành một đống hoang tàn.
Sau khi nghe ngóng ta mới biết hoá ra Tướng phủ và phủ Đại tướng quân xưa nay không hợp nhau. Ba năm trước, Đại công tử Diệp Tường nảy sinh tranh chấp với con trai của Đại tướng quân, khiến hắn ta bị thương nặng. Tướng quân dựa vào cớ đó phản công, vu oan giá hoạ cho Tướng phủ. Hoàng đế tin lời gièm pha, khiến cả nhà Tướng phủ bị chém đầu, tịch thu tài sản. Bởi vì Diệp Tranh khi ấy đang ở nơi đất khách, trải qua nhiều lần sinh tử mới có thể tránh được một kiếp. Bây giờ Diệp Tranh đang triệu tập tử sĩ, nhân mã, muốn báo thù cho mấy trăm người Tướng phủ.
Trải qua nhiều biến cố như vậy, không biết bây giờ cuộc sống của Diệp Tranh như thế nào. Ta hoàn toàn không dám tưởng tượng. Phí mấy phen công phu, rốt cuộc ta cũng dò la được nơi ở của hắn. Đó là một vùng núi rừng thần bí, xung quanh rất nhiều trạm gác ngầm.
Rừng trúc xanh thẳm, chim kêu ríu rít. Bây giờ đang là mùa hạ, nơi này tràn ngập hương hoa, khiến ta không khỏi nhớ tới tiểu viện rừng trúc ở Tướng phủ.
Bên trong doanh trướng, một dáng người đang ngồi trước bàn viết gì đó.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn, hắn trầm tĩnh, ưu nhã, tư thế ngay ngắn, phảng phất như không màng tới hồng trần thế sự. Dường như tất thảy mọi thứ trên đời đều không còn tồn tại, không còn âm thanh gì, giữa thiên địa chỉ có một người là hắn mà thôi.
Ta xác nhận, người đó chính là Diệp Tranh.
Sau khi trưởng thành, khuôn mặt hắn đã thay đổi, sườn mặt càng trở nên nghiêm nghị. Trong khoảnh khắc ấy, ta biết rằng, có lẽ ta đã sớm thích hắn. Cái này chắc giống với nhất kiến chung tình mà con người thường nói.
Một lát sau, dường như hắn thấy hơi mệt, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài. Ta rón rén tiến gần, định cho hắn một cái “kinh hỉ”. Không nghĩ rằng hắn bỗng nhiên xoay người nắm lấy cổ tay ta giơ cao lên, dễ như trở bàn tay, khí lực lại lớn đến kinh người.
Ta “A” một tiếng. Sau đó thức thời ngậm miệng lại.
Tử sĩ ở bên ngoài lập tức vọt vào, nhìn thấy tư thế khó hiểu của chúng ta.
Hắn đưa mắt liếc qua một cái, để cho bọn họ ra ngoài.
Lực đạo trên tay hắn giảm đi, nhưng vẫn như cũ không buông tay, giống như sợ ta biến mất như lần trước. Hắn dùng ánh mắt khó tin nhìn ta: “Nàng là… Tiểu Niệm?”
Tám năm qua, dung nhan của ta không hề thay đổi chút nào, mà hắn thì đã trưởng thành. Thiếu niên ngày nào giờ đã qua tuổi hai mươi, ngày càng anh tuấn, đôi mắt sâu thẳm tựa sao trời.
Ta nhẹ nhàng gật đầu.
“Những năm qua nàng đã đi đâu?” Hắn chất vấn, thanh âm trầm thấp, tựa như đang kiềm chế cảm xúc.
Tám năm, đối với ta chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt. Nhưng với hắn mà nói, thời gian có lẽ rất dài. Hai tháng gặp gỡ thời niên thiếu, có lẽ không còn rõ ràng nữa. Ta nhất thời không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
“Mẫu thân ngươi…?” Ta bỗng nhiên nhớ tới nữ tử dịu dàng ấy, nhưng hỏi xong mới cảm thấy vô cùng hối hận.
Ánh mắt hắn trở nên ảm đạm. Thì ra vào mùa đông năm thứ ba sau khi ta rời đi, bệnh cũ của bà tái phát, liền rời nhân thế, dường như đó là ý trời. Bất quá, như thế còn tốt hơn là để bà nhìn thấy cảnh tượng mấy năm sau của Tướng phủ, đó cũng có thể coi là một loại an ủi.
Thảm cảnh diệt môn, nó giống như gông xiềng nặng nề, dù là ai cũng không thể thoát được. Mà ta cũng không thể lấy nữ nhi tình trường để ràng buộc hắn.