Chìa khóa của món canh thịt viên chính là ở thịt viên, dù nấu kèm với bí đao hay củ cải trắng cũng không quan trọng. Đầu tiên là băm phần nhân, băm càng nhỏ thì thành phẩm sẽ càng mềm và dai, tương tự như cách làm thịt bò viên thủ công Triều Sán vậy. Gia vị rất đơn giản, bao gồm muối, bột tiêu, rượu, nước, tinh bột, gừng mài, thêm ít lòng trắng trứng. Khi trộn chỉ được trộn theo cùng một chiều, còn phải đập dập, người ta thường gọi đây là công đoạn “tiếp sức”(1) cho món thịt.
(1) 上劲 Nỗ lực, hăng hái.
Lúc thả vào nồi cần chú ý, nước chưa sôi mà đã cho vào thì mùi vị sẽ mất độ tươi ngon, nước sôi già thì viên thịt dễ bị bở. Thả bí đao vào xong xuôi, bổ sung thêm chút dầu vừng và rau thơm trước khi bày ra bàn. Hoàn hảo, món này chan với cơm tôi có thể ăn liền ba bát.
“Ngon không?” Tôi hỏi Bạch Tiểu Niên.
“Vị vẫn như thế…” Cậu ấy húp canh xì xụp xì xụp. Trên người cậu ấy vẫn là chiếc hoodie lam nhạt hôm qua, còn mang thêm cả túi đựng sách màu trắng. “Tối nay tớ về kí túc.” Cậu ấy giải thích.
“Dì biết cậu đến chỗ tớ không?” Tôi hỏi cậu ấy.
Tiểu Niên lắc đầu rồi lại gật đầu: “Tớ không nói, nhưng mà mẹ… hẳn là mẹ biết.”
Bên trong món ăn cất giấu kí ức – điều này là sự thật. Mỗi khi làm món nào đó mà Tiểu Niên từng thích ăn, tôi sẽ lập tức nhớ đến cậu ấy. Hương thơm thịt viên dẫn tôi tìm lại cuốn sách bài tập mùa hè bìa vàng chói năm ấy, cả chiếc giường đơn khung sắt chật ních trong phòng kia. Trước đây Bạch Tiểu Niên ăn uống rất kén chọn, cà rốt không ăn, ớt xanh không ăn, cà tím rau thơm cũng không ăn nốt… Phương thức xử lý của tôi chính là cậu ấy không ăn thức gì, tôi càng nấu nhiều cho cậu ấy món đó.
Dì Bạch, coi con nuôi con trai dì mát tay biết bao nhiêu này! Trắng bông xinh đẹp, lại còn thông minh nữa. Không cần cảm ơn cũng được, nhưng chí ít cũng phải chấp nhận đưa cậu ấy cho con nuôi tiếp chứ?
Tôi nói ra suy nghĩ này cho Bạch Tiểu Niên biết, cậu ấy cười: “Đảm bảo mẹ tớ sẽ bảo là nhờ gien tốt của bà.”
“Này… cậu có từng hẹn hò gì chưa? Dì có vội tìm đối tượng quen biết cho cậu không?” Tôi hỏi vòng vo tam quốc, lấy làm tò mò về thái độ hiện nay của dì Bạch với mình. Lấy lòng mẹ vợ thật khó khăn quá chừng.
Tiểu Niên cầm bát, nhìn tôi qua làn hơi khói lãng đãng: “Tớ chẳng từng nói với cậu là sẽ không yêu đương trước khi lên đại học rồi mà.”
“Nhưng cậu đã lên năm ba đại học còn…” Tôi còn chưa dứt lời thì ở dưới bàn, cậu ấy đã giẫm một phát lên chân tôi.
“Cho nên tớ mới tìm cậu,” Bạch Tiểu Niên cúi đầu không chịu nhìn tôi, “cậu từng nói sẽ chịu trách nhiệm với tớ còn gì?”
Tôi sững sờ ngó cậu ấy chằm chằm. Vành tai cậu ấy đỏ lừ, lúc ngẩng đầu lên thì cả mặt cũng hồng rực. Thấy tôi trơ mắt nhìn, cậu ấy xấu hổ mắng: “Đừng có nhìn nữa! Sao… Cậu định nói không giữ lời phải không!?”
“Không phải… Là vì cậu chưa từng bảo là thích tớ, nên tớ…” Nên tớ hơi kích động.
“Cậu cũng đã bao giờ nói là thích tớ đâu!” Cậu ấy lại khua khoắng đũa trong chiếc bát trống không, “cậu còn bỏ đi trước…”
“Bạch Tiểu Niên, tớ thích cậu.”
“…”
“Tớ thương cậu lắm, không phải cậu thì không thể là ai khác, tớ yêu cậu, Bạch Tiểu Niên.”
“Mặc dù tớ rất là thông minh, nhưng cậu lại dẻo miệng lắm đấy nhé…” Bạch Tiểu Niên nhìn tôi, “cậu gạt thế nào, tớ cũng tin.”
Thật ra Hồ Gia Minh là một kẻ hèn nhát, bởi vì hắn sợ hãi rất nhiều thứ. Trước tuổi trưởng thành, hắn sợ mình sẽ cản trở tương lai của Bạch Tiểu Niên, sợ những ánh nhìn đàm tiếu xung quanh sẽ làm tổn thương báu vật của hắn, sợ gây rạn nứt mối quan hệ mẹ con nhà họ Bạch. Thành niên rồi, hắn lại sợ Bạch Tiểu Niên đã quên mất hắn, sợ Bạch Tiểu Niên thích người khác hơn hắn, sợ nhìn lại rồi nhận ra những năm thanh xuân ấy chỉ toàn là mập mờ lầm tưởng…
Thế nhưng Bạch Tiểu Niên lại chẳng hề sợ hãi bất cứ điều gì, tựa như lần đầu tiên cậu tới bên hắn, người gõ cửa trước vĩnh viễn là cậu.
Sau bữa cơm tối tôi tiễn cậu ấy ra ga tàu, không có xe đạp, chỉ đi bộ cùng nhau. Tôi hỏi thăm dì Bạch ở nhà có khoẻ không, cậu ấy trả lời, hôm nào rảnh qua đó ăn cơm là biết.
“Bảo tớ qua ăn cơm hay là nấu cơm thế?” Tôi bóp mặt cậu ấy, không nẫn thịt như hồi trước nữa, vì lớn rồi nên bớt bụ bẫm chăng? Ăn nhiều thêm một chút có lẽ sẽ trở lại như cũ, mềm mới thích.
Cậu ấy đẩy tay tôi: “Vậy cậu mang đồ ăn tới đi.”
Tôi không nhịn được cầm tay cậu ấy, song bởi nhà ga rất đông, tôi lo cậu ấy ngại nên cũng chỉ dám nắm một lúc. Không ngờ tôi vừa định buông tay, đã bị cậu ấy níu trở lại.
Bạch Tiểu Niên đột ngột đưa tay vít cổ áo tôi xuống, sau đó hôn lên môi tôi.
Tôi lâng lâng như đi trong giấc mộng: “Nhiều người thế này cũng không sao à? Cậu không lo…”
“Hồ Gia Minh,” mặc dù gương mặt cậu ấy hơi ửng đỏ, nhưng biểu cảm lại cương quyết vô cùng, “tớ từng nói với cậu rồi đó thôi, dù ở đâu tớ cũng có thể sống rất tốt. Đồng tính luyến ái hay bất kì chuyện gì, hoàn toàn không thể gây ảnh hưởng đến tớ.”