Năm lớp năm, ông bô Hồ nổi cơn tốt bụng đột xuất, sắm cho tôi một chiếc xe đạp. Cũng vì tôi nhằng nhẵng đòi hỏi mà ba tôi lại nhờ lắp thêm chiếc đệm ngồi phía sau, để tôi chở Bạch Tiểu Niên cho tiện.
Tôi đưa Bạch Tiểu Niên đến trường, ngã hết năm lần mới biết cách đèo người bằng xe đạp. Giỏ xe méo mó vẹo vọ. Bắp chân trái Bạch Tiểu Niên bị trầy một mảng da nho nhỏ, cậu ấy che mắt cố nín khóc. Hồ Gia Minh khắp mình toàn sẹo dạn dày sương gió, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Bạch Tiểu Niên rơi nước mắt.
Tôi nói bị thương có tí tẹo vậy không lưu sẹo được đâu, cậu khóc nỗi gì.
Cậu ấy ngồi bệt trên bậc cầu thang, lấy nước khoáng rửa vết thương: “Đau í, Hồ Gia Minh, cậu có biết đi xe không vậy?” Trước khi gặp tôi, Bạch Tiểu Niên chính xác là bông hoa trong nhà kính, chưa bao giờ phải chịu bất cứ tổn thương nào. Lần đầu tiên cậu ấy đổ máu – ngoài lúc vào bệnh viện ra, chính là bởi tại tôi.
Tôi nghe mà như sét đánh lưng trời. Cái giống lì lợm như tôi thì khỏi nói, có bầm dập sứt sẹo đôi chút cũng chẳng đáng kể vào đâu. Nhưng cậu ấy là ai? Là Bạch Tiểu Niên đó, Bạch Tiểu Niên cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Hôm nay tôi để cậu ấy bị thương, khác nào vạch một vệt xước trên viên ngọc quý! Rồi phải làm sao bây giờ?
Tôi bảo, Tiểu Niên, tớ sẽ chịu trách nhiệm với cậu. Cậu ấy đáp, Hồ Gia Minh, dựng xe lên cái đã.
Nhà tôi với nhà cậu ấy thuận đường đi học. Mỗi lần tôi phi xe tới, hét một tiếng: “Tiểu Niên!”, mẹ cậu ấy sẽ đưa cục cưng đã chỉn chu tươm tất ra tận cửa rồi giao cho tôi. Tôi gò lưng hì hục đạp, cậu ấy ngồi sau ôm eo tôi, truy hỏi bài tập về nhà hôm qua đã xong chưa.
Tôi khổ quá mà. Đã phải làm phương tiện giao thông, lại còn bị kiểm tra bài tập. Mèn ơi, đến ông bô Hồ cũng nào có thiết nhòm bài vở của tôi bao giờ? Ba tôi chỉ có mỗi việc cho tôi ăn, miễn không đói chết là xong nhiệm vụ.
Thế nên Bạch Tiểu Niên đành phải qua nhà theo dõi tôi làm bài tập. Tôi cưỡi siêu xe đạp Bồ Câu Bay(1) sang trọng phóng vút qua cửa nhà cậu ấy, chỉ để lại một câu “Dì ơi, con đưa Tiểu Niên đi đây!” Kế đến, mẹ cậu ấy tay cầm xẻng lật(2) lao ra hô lớn: “Làm xong rồi về trước giờ cơm tối nhé!”
(1) Bồ Câu Bay (飞鸽) Nhãn hiệu xe đạp lớn thuộc sở hữu nhà nước của Trung Quốc.
(2) Xẻng lật: Bàn xẻng để lật thức ăn, rang cơm, v.v.
Nói là làm bài nhưng thật ra chỉ có tôi chép bài cậu ấy. Bạch Tiểu Niên hết sức ki bo, cứ khăng khăng bắt tôi tự động não. Thấy tôi định giằng mất quyển vở, cậu ấy bèn hét: “Chú ơi! Bạn Hồ Gia Minh chép bài tập của con!”
Tiếc là cậu ấy đã đánh giá quá thấp giới hạn vô sỉ của nhà họ Hồ chúng tôi. Hồ Vĩ Nghiệp ba tôi là dạng người nào cơ, chính là cái kiểu “một con ngựa no cả tàu không sợ đói”. Ông vừa bưng một bát mì tôm vừa ngồi xổm ngoài cửa giáo huấn: “Tiểu Niên à, cái này là con không đúng rồi. Gia Minh muốn chép thì con cứ để nó chép, bạn bè là phải tương trợ lẫn nhau chứ lị. Hôm nay con giúp nó một tay, mai này nó biết ơn con, cũng sẽ giúp lại chứ sao.”
Bạch Tiểu Niên không nói lại được ba con chúng tôi, chỉ có thể phồng má tức tối, tức lên là lại muốn đánh tôi. Cậu ấy tay nhỏ chân gầy nên đánh chỉ như gãi ngứa. Vậy là tôi mới bảo, ờ cứ đánh nữa đi, coi như mát xa cho ông xã thoải mái. Bạch Tiểu Niên mặt đỏ phừng phừng, mắng tôi không biết xấu hổ.
Hồi tiểu học bọn tôi cứ gọi nhau lung tung vậy đấy. Tôi bắt Bạch Tiểu Niên gọi mình là chồng, cơ mà chẳng dễ dàng đâu nhá. Cậu ấy vốn dễ ngượng, hễ tôi mà trêu chọc là bị cào tắp lự.
Duy chỉ có một lần vào đại hội thể thao, cậu ấy mềm lòng mà gọi tôi như thế. Lúc đó là mục chạy tiếp sức, tôi chạy cuối cùng, lớp tôi khi này đã rơi xuống hạng tư. Tôi biết thừa Bạch Tiểu Niên thể nào cũng đang ngồi dưới kia. Cậu ấy là lớp trưởng, là người khao khát vinh quang cho tập thể nhất, chắc chắn sẽ theo sát trận đấu đến cùng. Có cậu ấy ở đó nhìn chăm chú, tôi để mình mất mặt thế nào được? Nhất định phải dốc toàn lực lội ngược dòng.
Mồ hôi trên trán chảy xuống mắt cay xè, tôi mệt đến mức không hé mắt ra nổi. Nhưng bằng trực giác, tôi có thể biết chắc: người đang bổ nhào vào ngực mình là Bạch Tiểu Niên.
“Hồ Gia Minh ơi, cậu uống nước không?” Cậu ấy vô cùng ăn ý cầm khăn lau mồ hôi cho tôi. Trên nền giấy tím in hình gấu hình hoa, còn mang theo làn hương thoang thoảng, đưa tôi quệt mồ hôi thật lãng phí quá chừng.
Cách một lần áo mùa hè mỏng manh, tôi ôm lấy eo cậu ấy. Á đù, nhỏ vãi! Tôi bảo: “Tiểu Niên, tớ vì cậu mới chạy nhanh như vậy đó, mau lấy thân báo đáp đi chứ?”
Khi ấy Bạch Tiểu Niên không đánh tôi. Cậu ấy áp sát vào tai tôi, cất tiếng gọi rất khẽ: “Chồng ơi.”